Trương Hợp Hoan nói: "Chị em đối xử với ai cũng tốt như vậy."
"Thế thì em không hiểu cô ấy rồi."
Trương Hợp Hoan nhìn chằm chằm vào Lưu Hải Dư, Lưu Hải Dư biết cậu em vợ tương lai này không dễ chọc nên vội vàng cười để xoa dịu: "Người anh em, em muốn ăn gì thì cứ ăn, tối nay anh trả tiền."
"Nói nhảm, đương nhiên anh trả tiền rồi."
Lưu Hải Dư đã chuẩn bị sẵn sàng để bị làm thịt một trận nhưng Trương Hợp Hoan cũng không quá phận. Cậu gọi vài món ăn đặc sắc, mắng thì mắng chứ thật cậu cảm thấy Lưu Hải Dư cũng ổn, tuy hơi lớn tuổi một chút, tướng mạo cũng già nua nhưng Lưu Hải Dư không xấu, sau khi giảm béo còn ra dáng khí phách nam tử. Huống chi chị cậu cũng thích anh ta, hơn nữa việc này cũng giống như đã được quyết.
Trương Hợp Hoan cũng chỉ nói vài câu với Lưu Hải, cậu sẽ không thật lòng phản đối còn về phần cha Trương Gia Thành thì càng không có quyền lên tiếng gì ở trong nhà này. Trước khi tới đây Lưu Hải Dư đã hiểu rõ ràng rằng dù sao công việc của mình chính là cảnh sát.
Anh ta cũng hiểu rằng không thể để cho Trương Hợp Hân biết chuyện hôm nay anh ta tới gặp Trương Gia Thành, bằng không thì cô ấy sẽ nổi giận với anh ta.
Trương Gia Thành cũng tỏ vẻ hài lòng đối với con rể tương lai Lưu Hải Dư, chủ yếu là việc này sẽ đến mà rượu phẩm cũng không tệ nên đã dỗ cha vợ tương lai cảm thấy rất vui vẻ. Trương Gia Thành vừa vui vẻ đã uống thêm mấy chén rồi ôm lấy bả vai Lưu Hải Dư nói lời thật lòng: "Tiểu Lưu à, tình hình nhà chú thì cháu cũng biết, người làm cha như chú đã không thể làm tốt nghĩa vụ của mình nên không xứng đáng với bọn họ. Hợp Hân mệnh khổ, chú hy vọng lần này con bé có thể tìm được một người thật lòng tốt với con bé."
Lưu Hải Dư liên tục gật đầu rồi nói: "Chú yên tâm đi, sau này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, nếu không Hoan Tử cũng sẽ không tha cho cháu."
Trương Gia Thành vỗ vỗ vai anh ta rồi nói: "Người anh em, có lời này thì chú yên tâm rồi."
Lưu Hải Dư dùng vẻ mặt xấu hổ nhìn Trương Hợp Hoan, sao bây giờ lại thành anh em rồi?
Trương Hợp Hoan không nhịn được mà muốn cười.
Lưu Hải Dư thấy Trương Gia Thành uống nhiều nên lặng lẽ nháy mắt với Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan đề nghị đi về.
Hai người cùng nhau đưa Trương Gia Thành về khách sạn, buổi tối Trương Hợp Hoan không đi mà ở lại chăm sóc cha.
Lưu Hải Dư cũng không rời đi ngay lập tức, Trương Hợp Hoan đưa cho anh ta một chai nước khoáng, Lưu Hải Dư mở nắp uống vài ngụm rồi nói: "Ngày mai có cần anh đón hai người không?"
Trương Hợp Hoan lắc đầu nói: "Thế nào? Anh còn định gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Trương của bọn em một lần à?"
Lưu Hải Dư cười nói: "Không phải là em có nhiều bạn bè ở quận Hán sao, anh lái xe qua đó cho hai bố con yên tâm uống rượu."
Trương Hợp Hoan nói: "Em dẫn tài xế tới đây rồi, chúng ta đi qua để viếng mộ nên cũng không phải uống rượu. Nếu anh đi theo thì nói không chừng tổ tiên nhà em phải bò ra nhìn anh một chút."
Lưu Hải Dư dở khóc dở cười: "Vậy anh không đi nữa." Anh ta đã nghe Trương Hợp Hân nói qua là gần đây sự nghiệp của Trương Hợp Hoan không tệ nhưng không ngờ bây giờ đã có tài xế riêng.
Trương Hợp Hoan nói: "Thật ra đã nhiều năm rồi em không về quê nên cũng không biết là ông nội em còn sống hay chết."
Lưu Hải Dư nói: "Anh cũng nghe chị em nói qua, chị em còn nhờ anh hỗ trợ điều tra một chút tư liệu của ông nội em. Ông ấy tên là Trương Phú Giang và có xuất thân là địa chủ. Nếu như bây giờ còn khỏe mạnh thì cũng đã bảy mươi lăm tuổi, khi diễn ra phong trào những năm của thập niên bảy mươi niên bảy mươi thì ông ấy bị phê bình và giam giữ trong lúc đào tẩu, từ đó không rõ tung tích. Dù đã cải cách mở cửa nhiều năm như vậy nhưng đến bây giờ cũng không trở về, anh thấy hy vọng tìm được cũng rất nhỏ."
Lưu Hải Dư nói uyển chuyển, chỉ không nói đến xác suất người đã chết.
Tuy rằng Trương Hợp Hoan vô cùng thân quen với quận Hán nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến viếng mộ, dọc theo đường đi Trương Gia Thành nói cho Trương Hợp Hoan biết tổ tiên bọn họ tuyệt vời như thế nào.
Trong quá khứ nhà họ Trương chưa bao giờ suy tàn, chỉ là thời gian chuyển dời khiến cảnh ngộ của nhà họ Trương thay đổi. Ví dụ như ông nội mất tích, ví dụ như cha mẹ ly hôn, nói tóm lại là tất cả và quá khứ đều không còn nữa, ngoại trừ quan hệ huyết thống ra.
Đến thôn Trương Trang thị trấn Trương Trại, xe chỉ huy của Trương Gia Thành chạy đến ruộng đất ngoài thôn, ông bà nội của Trương Gia Thành được chôn ở đây.
Trương Hợp Hoan bảo tài xế dừng xe ở chỗ trống rồi cầm cống phẩm tiền giấy cha đi từ con đường nhỏ vào.