Dưới mấy gốc cây dương liễu trên đồng ruộng có mấy ngôi mộ đứng sừng sững, phía trên mọc đầy cỏ dại. Hai cha con đi lên dọn dẹp cỏ dại một chút, trong quá trình dọn dẹp Trương Gia Thành phát hiện trên mộ của ông nội Trương Hoành Đạt bị người ta đào một cái lỗ lớn, bởi vì năm nào Trương Gia Thành cũng tới đây cho nên ông ấy nhớ rất rõ ràng là trước đây không có cái lỗ này, nhìn kích thước cửa lỗ thì hẳn là đã bị người ta trộm, hơn nữa là mới đào trộm không lâu.
Phần mộ tổ tiên bị trộm chính là một chuyện lớn liên quan đến vinh nhục họa phúc của con cháu đời sau nên hai cha con giận tím mặt. Trương Hợp Hoan lập tức chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, không lâu sau thì đã thấy có xe cảnh sát tới.
Đến điều tra là cảnh sát đồn công an thị trấn Trương Trại, một người trong đó chính là phó chánh sở lão Phương, trước đây ông ta từng tiếp xúc với Trương Hợp Hoan.
Bởi vì là người quen nên giao tiếp cũng dễ dàng hơn một chút, Lão Phương lại gần nhìn cái lỗ bị đào.
Trương Gia Thành tức giận nói: "Cậu nói xem? Nhà họ Trương của chúng tôi đã trêu ai chọc ai? Sao lại có người đào mộ tổ tiên người ta?"
Lão Phương nói: "Cái lỗ này tồn tại một thời gian rồi, lúc trước có người đến báo án nên người cũng bị bắt, trong này không chôn người chứ?"
Trương Hợp Hoan nhìn Trương Gia Thành, chuyện quá khứ cậu không rõ ràng lắm.
Trương Gia Thành nói: "Cho dù không chôn người cũng không thể trộm." Thật ra ông nội Trương Hoành Đạt của ông ấy đã nhảy sông tự sát vào thời kỳ đầu khi giải phóng, vì không tìm được thi thể nên phải tìm vài bộ quần áo khi còn sống để chôn ở chỗ này. Đâu cũng xem như một cái mộ chôn quần áo và di vật để lưu lại cho con cháu đời sau nhớ đến.
Ai cũng biết Trương Hoành Đạt là đại địa chủ nên những phần tử trộm mộ kia cũng nghe về chuyện này rồi mới đến đào mộ. Bọn chúng muốn trộm chút đồ giá trị chôn cùng ở bên trong nhưng Trương Hoành Đạt chết ở sau khi cải tạo đất, ngay cả thi thể cũng không có thì nào còn có vật bồi táng được?
Trước đây người làm vụ án này cũng không phải là Lão Phương nên Lão Phương gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp một chút rồi nói cho Trương Hợp Hoan, người báo án trước đó tên là Trương Gia Long và thời gian báo án là hai ngày trước.
Trương Gia Thành đoán rằng người này chính là thân thích nhà bọn họ nhưng cũng không nhớ nổi trong họ hàng thân thích có người tên thế này.
Lão Phương có phương thức liên lạc của người này nên đưa số điện thoại cho bọn họ, muốn hiểu rõ tình hình cụ thể chỉ có thể tìm ông ấy.
Sau khi cảnh sát đi rồi thì hai cha con niêm phong cái lỗ này lại.
Họ đặt cống phẩm trước mộ và đốt giấy tế bái.
Trương Hợp Hoan cho rằng vẫn cần phải liên lạc với Trương Gia Long một chút để tìm hiểu rõ ràng tình hình.
Cậu bấm số điện thoại Lão Phương cung cấp cho, bên kia điện thoại vang lên vài tiếng nhưng không có người nghe, một lát sau thì có người gọi điện thoại lại.
"Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?"
Trương Hợp Hoan nói: "Đây là ông Trương Gia Long sao?"
"Không phải, ngài có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời." Đối phương vô cùng lễ phép.
Trương Hợp Hoan giới thiệu đơn giản rồi nói ra mục đích của mình một lần.
Đối phương để cho Trương Hợp Hoan chờ một chút rồi rất nhanh đã đổi thành một người nghe điện thoại khác, giọng của đối phương trầm thấp hùng hậu: "Xin hỏi cháu quan hệ gì với Trương Gia Thành?"
Trương Hợp Hoan nói: "Trương Gia Thành là cha cháu."
Đối phương nở nụ cười: "Chú là chú Trương Gia Long của cháu đây!"
Trương Hợp Hoan cho rằng là người chú nào của người trong tộc nên cười nói: "Xin hỏi là chú ở lại quận Hán sao?"
Đối phương nhấn mạnh: "Chú là chú ruột của cháu, chính xác mà nói thì chú và cha Trương Gia Thành của cháu là quan hệ cùng cha khác mẹ."
Trương Hợp Hoan cũng có hơi bối rối, kiếp trước hình như không có người này nên cậu kinh ngạc nhìn Trương Gia Thành một cái: "Cha, người chú này nói ông ấy cùng cha khác mẹ với cha."
Trương Gia Thành nhận điện thoại từ tay con trai, cùng cha khác mẹ nghĩa là người cha Trương Phú Giang của ông ấy sau khi mất tích vào lúc trước thì không chết. Chẳng những không chết mà còn sinh con nối dõi bên ngoài, Trương Gia Thành rõ ràng là hơi kích động, quá khứ hơn bốn mươi năm nên không biết cha ông ấy sống hay chết, nếu như Trương Gia Long là em trai ruột thì chắc chắn sẽ biết tung tích của cha ông ấy.
Trương Gia Thành nói: "Anh là Trương Gia Thành."
"Anh cả, em là Trương Gia Long, có phải anh còn ở nghĩa trang không? Anh chờ em, em lập tức qua đó, hai anh em chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
Trương Gia Thành cầm điện thoại di động, đầu dây bên kia đã không còn âm thanh nào, ông ấy kinh ngạc nhìn Trương Hợp Hoan: "Hắn nói hắn là em ruột của cha... Không phải là mình gặp phải một tên lừa đảo chứ?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: "Con đoán là thật, cha không có tiền không có thế thì ai sẽ lừa cha chứ?"
"Đúng vậy!"