Hai cha con ở trước mộ đợi nửa giờ và sau đó lập tức nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen chạy tới ở phía xa xa rồi dừng song song với chiếc xe thương vụ của bọn họ.
Trương Hợp Hoan bảo cha chờ ở đây rồi tự mình đi nghênh đón, trong xe Mercedes-Benz có hai người đi xuống, người nọ đi ở phía trước có thân hình cao lớn ngất ngưởng, phía sau là một người có vóc dáng cũng không phải thấp. Chỉ là vì cúi đầu khom lưng nên có vẻ rất khiêm tốn, vừa nhìn đã biết là người hầu.
Trương Hợp Hoan chủ động đón tiếp, nguyên nhân thì vì đối phương là bậc cha chú.
Trương Gia Long đã bốn mươi hai tuổi, vì được chăm sóc vô cùng tốt nên nhìn qua rất trẻ, từ bề ngoài Trương Hợp Hoan đã đoán ra người này nhất định là có quan hệ thân thích, đối phương rất giống cha Trương Gia Thành của cậu.
Trương Gia Long đã vươn tay ra từ xa rồi cười nói: "Cháu chính là Hoan Tử nhỉ." Giọng của ông ấy rõ ràng mang theo âm hưởng Hồng Kông.
Trương Hợp Hoan bắt tay ông ấy: "Chú là chú Gia Long sao?" Trước mắt còn không cách nào xác định đối phương có phải người chú thân thích của mình hay không cho nên mới xưng hô như vậy.
Trương Gia Long cười nói: "Là chú." Ông ấy vỗ vỗ bả vai Trương Hợp Hoan: "Vóc dáng không thấp, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi hai ạ."
Trương Gia Long gật đầu rồi đi về phía Trương Gia Thành cùng Trương Hợp Hoan.
Trương Gia Thành nhìn Trương Gia Long và con trai sóng vai đi tới, tâm trạng ông ấy có hơi kích động. Ấn tượng về cha trong trí nhớ của ông ấy rất rõ ràng mà ông ấy cũng không biết bây giờ cha sống hay chết. Thứ bí ẩn quấy nhiễu trong lòng hơn bốn mươi năm cuối cùng cũng có thể giải đáp vào hôm nay.
Trương Gia Long đi tới trước mặt Trương Gia Thành, hai anh em nhìn nhau thật lâu và Trương Gia Long mím môi nói: "Anh cả!"
Trương Gia Thành gật đầu, ông ấy cũng không biết có nên trả lời hay không. Dù sao bây giờ cũng còn không có chứng thực thân phận của đối phương, ông ấy sống hơn năm mươi năm vẫn cho rằng mình là con một mà lại đột nhiên nhảy ra một người em trai.
Thật ra Trương Hợp Hoan còn biết rõ hơn Trương Gia Thành, đúng là trước đây cậu có ông nội nhưng cậu lại không có chú, ông nội Trương Phú Giang cũng chỉ có một đứa con trai là Trương Gia Thành, xem ra trong thế giới song song thì hết thảy đều thay đổi.
Trương Gia Long lấy một tấm ảnh ra rồi đưa cho Trương Gia Thành.
Trương Gia Thành cầm lấy ảnh chụp và nhìn kỹ một chút còn Trương Hợp Hoan cũng lại gần nhìn theo, trên ảnh chụp là một tấm ảnh gia đình, ước chừng có hơn hai mươi người.
Ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm chính là một cụ ông nhìn rất khỏe mạnh, Trương Hợp Hoan liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ông nội ruột Trương Phú Giang của cậu, Trương Gia Thành nhìn một hồi mới xác định được người này nhất định là cha ruột của ông ấy. Chỉ là xem từ ảnh chụp thì phía trên ít nhất cũng có bốn người nhà, thì ra sau khi ông cụ chạy trốn thì ở bên ngoài vào những năm này cũng không nhàn rỗi mà còn sinh thêm nhiều.
Trong lòng Trương Gia Thành có hơi buồn bực, cải cách mở cửa nhiều năm như vậy mà ông cụ cũng không phải không biết quê nhà ở địa phương ở đâu? Cũng không phải không biết trong nhà còn có một đứa con trai mà vì sao không liên lạc với ông ấy? Có khi là đã sớm quên mất bản thân ông ấy rồi.
Bất luận là một người có lớn tuổi bao nhiêu, nghèo khó hay giàu có thì cũng sẽ sinh ra chênh lệch tâm lý ở phương diện cha mẹ quan tâm, Trương Gia Thành nhìn thấy khí thế Trương Gia Long xuất hiện thì có thể đoán ra là chắc chắn bây giờ người em trai cùng cha khác mẹ này sống rất tốt, trong lòng ông ấy tự nhiên cảm thấy không cân bằng bởi vì thiếu hụt tình thương của cha.
Trương Gia Long nói: "Anh, cha chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ của ông ấy cho nên em vẫn luôn không biết có người anh trai này, thậm chí em cũng không biết quê nhà ở đâu. Cha cũng mới nói cho em biết chuyện này cách đây không lâu, một tuần trước em về nước tìm ngọn nguồn, kỳ thật hai ngày nay em đã chuẩn bị qua Nam Giang nhận anh mà không ngờ anh lại về quê tảo mộ rồi, anh em chúng ta cũng coi như có duyên."
Trương Gia Thành cười nói: "Gia Long, lúc này anh vẫn chưa tiếp nhận được, cha..."
"Ông ấy rất khỏe, nếu như ông ấy biết anh em chúng ta gặp mặt mà cháu trai cũng lớn như vậy thì không biết sẽ vui như thế nào đâu." Trương Gia Long cầm tay anh cả rồi dùng sức lắc lư.
Trương Gia Thành nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Trương Gia Long nói: "Thật ra mộ của ông nội không ở đây, sau khi ông nội nhảy xuống sông vào năm đó thì thi thể đã được tìm thấy. Cha lo lắng là nó sẽ bị người ta phá hư cho nên lén tìm một chỗ chôn cất ông ấy."
Trương gia Thành sửng sốt một chút, ngay cả chuyện này ông ấy cũng không biết. Những năm này tảo mộ cho ông nội cẩn thận mà đến cuối cùng lại thành nhầm lẫn khiến sự bất mãn trong lòng ông ấy với lão cha này càng tăng.