Thật ra Trương Hợp Hoan đã tra qua tin tức của ông nội lúc nãy, từ đầu thập niên chín mươi thì tài sản của ông nội cũng đã tiến vào top mười ở Hong Kong, chỉ là sau đó bởi vì sống ở Tai O mà xử sự khiêm tốn cho nên cũng không lên bảng nữa, nhưng bách hóa Phú Hâm dưới trướng ông ấy là một trong mười tập đoàn bách hóa lớn nhất châu Á, mà đây chỉ là một trong rất nhiều sản nghiệp của ông ấy.
Trương Gia Thành cũng không nghĩ tới em trai lại ra tay hào phóng như vậy: "Làm sao mà không biết xấu hổ..."
Trương Gia Long nói: "Anh cả, tấm thẻ này là cho anh, sản nghiệp của nhà mình thì anh cũng tiêu tiền của mình."
Trương Gia Thành có hơi mơ hồ, như thế nào mà ông ấy bỗng nhiên có loại cảm giác phất lên nhanh như vậy?
Trương Hợp Hoan biết Trương Gia Long nói không sai, nếu như cha nhận tổ quy tông thì gia sản hàng tỷ của nhà họ Trương chắc chắn sẽ có một phần cho cha mẹ cậu. Tuy rằng cậu không quan tâm đến tiền nhưng ai ngại tiền nhiều nặng tay đâu?
Trương Gia Long nói đơn giản một chút về tình hình của cha, câu chuyện tương tự Trương Hợp Hoan đã nghe nói qua rất nhiều lần. Đơn giản là năm đó ông cụ nhập cư trái phép từ bên ngoài, sau đó dốc sức làm việc khai thác sự nghiệp bằng dự vất vả của mình, về phần sự nghiệp gì thì cũng không nói quá rõ ràng.
Trương Hợp Hoan phát hiện ra Trương Gia Long giới thiệu vẫn vô cùng đơn giản, phần lớn thời gian đều hỏi thăm cuộc sống của bọn họ.
Trương Gia Thành cho biết hiện nay mình đang ở Nam Giang, con trai làm việc ở đài truyền hình còn về phần gia đình thì bản thân đã ly hôn và có bốn cô con gái. Trương Gia Thành cũng là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, tuy rằng đã xác định Trương Gia Long là em trai của mình nhưng mọi việc ông ấy cũng chỉ dừng lại có chừng mực, đối với chuyện con trai mở công ty ở bên ngoài thì ông ấy không đề cập tới dù chỉ một chữ, về ba đứa con gái lại càng qua loa hơn.
Giữa hai anh em vẫn lộ ra vẻ khách khí, ngoại trừ hỏi thăm tình hình đối phương thì cũng không có nhiều đề tài chung, bữa cơm này kết thúc trong hơn một giờ, Trương Hợp Hoan thanh toán sổ sách từ lâu.
Trương Gia Long đưa cha con Trương Gia Thành ra xe trước, ông ấy còn phải ở lại quận Hán thêm vài ngày nên nói vài ngày nữa sẽ đến Nam Giang kính cẩn thăm hỏi anh cả.
Hai cha con Trương Gia Thành lên xe, đi được một đoạn thì Trương Hợp Hoan quay đầu lại, cậu thấy Trương Gia Long vẫn đứng đó nhìn bọn họ rời đi.
Trương Gia Thành nói: "Đừng nhìn nữa, không cùng một mẹ mà."
Trương Hợp Hoan nở nụ cười: "Cha, sao nghe như trong lòng cha không thoải mái vậy."
Trương Gia Thành thở dài, ánh mắt ông ấy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Mất tích hơn bốn mươi năm, trong thời gian này một chút tin tức cũng không có, ông nội con đã sớm quên cha rồi."
Trương Hợp Hoan đưa tấm thẻ cho Trương Gia Thành: "Cha, cha xử lý đi."
Trương Gia Thành nói: "Cho con thì cầm đi, dù sao cũng là tiền của ông nội con."
Trương Hợp Hoan nói: "Có lẽ qua vài ngày nữa hai cha con sẽ gặp lại."
Trương Gia Thành nói: "Hơn bốn mươi năm cũng không liên lạc với cha, có khi ông ấy còn không muốn gặp cha chút nào, có gặp mặt hay không thì sao? Cả nhà người ta sống rất tốt, chúng ta bên này cũng không phải không có cơm ăn, biết ông ấy còn sống là được rồi, sau này thì tùy duyên đi."
Trương Hợp Hoan không ngờ trong chuyện này cha lại nghĩ thoáng như vậy, cậu cười nói: "Tuy rằng chú chưa nói nhưng vẫn rất dễ dàng tra được tập đoàn Phú Hâm. Bây giờ ông nội có rất nhiều tiền, có khi là đều xếp hạng cao ở Châu Á. Chúc mừng cha nhé, vui mừng cân nhắc làm con nhà giàu đi thôi."
Trương Gia Thành nói: "Con trai, đừng nghĩ đến chuyện này. Nhà giàu thì có nhiều thị phi, con không nhìn thấy cái ảnh chụp vừa nãy có hơn hai mươi người sao, chúng ta nhận tổ quy tông thì có lợi gì cho người ta? Gia tài phải phân chia rõ ràng, nếu ông nội con nghèo thì không sao chứ giờ giàu rồi, ông ấy thích nhận hay không rồi có bao nhiêu tiền chúng ta cũng không cần quan tâm."
Trương Hợp Hoan gật đầu, vốn cậu còn lo lắng cha sẽ bị quấy nhiễu vì chuyện này mà nhưng nghe cha nói những lời này thì anh lập tức yên tâm. Cha là người hiểu chuyện, nắm rõ thời khắc mấu chốt.
Nếu như muốn nhận nhà bọn họ thì đã nhận từ lâu chứ cũng không cần phải đợi đến bây giờ.
Trương Gia Thành nói: "Chuyện này hai chúng ta biết là được, con đừng nói với những người khác."
Trương Hợp Hoan nói: "Cha yên tâm."
"Đối với con thì cha hoàn toàn yên tâm, mấy năm nay là cha không cho bốn đứa các con đủ tình cảm của mẹ." Ông ấy đưa tấm thẻ kia cho Trương Hợp Hoan: "Cho mấy chị mua chút đồ đi, nếu là đưa cha cho các chị thì nhất định mấy chị sẽ không lấy."
Trương Hợp Hoan cầm thẻ lại.
Trương Gia Thành bảo con trai trực tiếp đưa mình đến ga tàu cao tốc, ông phải nhanh chóng quay về Nam Giang nên mua vé trước.