Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 961 - Chương 961: Không Vì Tiền (3)

Chương 961: Không vì tiền (3) Chương 961: Không vì tiền (3)

Nếu Kiều Thắng Thiên đã nói rồi thì anh ta chắc chắn có thể làm được, Trương Hợp Hoan thấy trận thế lớn rồi mau chóng gọi thiện thoại cho Tôn Thụ Lập. nói với ông ấy chuyện bên mua phim bao gồm lãnh đạo của bốn đài truyền hình lớn đều có thể tham dự. Tôn Thụ Lập bày tỏ bản thân sẽ điều chỉnh lại lịch trình, cố gắng tham dự nghi thức đóng máy.

Bản tình ca đầu tiên trên radio của An Nhiên đã thu xong, sau khi nghe xong bản demo của bài hát thì bao gồm Mục Tích Xuân ở bên trong các chuyên gia đều có cảm giác kinh ngạc. Có hơi giống với Văn Vịnh Thi, An Nhiên cũng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, không được đào tạo bài bản, huấn luyện chuyên nghiệp, phát âm cũng không chuyên nghiệp nhưng giọng hát của An Nhiên cá tính hơn, trong giọng nói có một loại lười biếng và gợi cảm, cách xử lý nhả lời phát âm rất độc đáo.

Bài hát Trương Hợp Hoan chọn cho cô ấy rất phù hợp, tuyệt đối là đo ni đóng giày, giọng hát êm tai giống như một câu chuyện lãng mạn, lần đầu nghe thì bình thường nhưng càng nghe càng cảm thấy vô cùng ý vị, lời bài hát được viết tuyệt đến mức không nói nên lời.

Sau khi Mục Tích Xuân nghe xong thì cho rằng giọng hát của An Nhiên sẽ làm vừa lòng thành phần tri thức ở đô thị, cô ấy phát hiện và đào rất nhiều ca sĩ, liên quan đến hát đơn ca. Ở hãng thu âm Phi Tuyết An Nhiên còn không được xếp hạng, cho dù ở Tân Tinh Vực thì kỹ năng hát của An Nhiên cũng kém xa Tần Hồng. Có thể nói trước đây Trương Hợp Hoan tâng bốc Văn Vịnh Thi mạnh hơn một chút nhưng điểm lợi hại của An Nhiên nằm ở chỗ cô ấy có cách xử lý bài hát độc đáo.

Cùng một bài hát, dưới điều kiện là không bị lạc nhịp mà cô ấy có thể hát ra một ý vị khác với người khác, loại nhận biết này quá hiếm có.

Sau khi Mục Tích Xuân nghe xong bản demo thì quyết định giúp An Nhiên quảng cáo bài hát mới.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Tổng giám đốc Mục cảm thấy bài hát “Bản tình ca trên radio” này có thể hot không?”

Mục Tích Xuân nói: “Tôi cảm thấy có thể rất hot, chắc là hot hơn bài “Mập mờ” mà các cậu phát hành lúc trước.”

Trương Hợp Hoan gật đầu, cậu cũng cho là như vậy.

An Nhiên nói: “Tôi cảm thấy có vài chỗ xử lý chưa đủ tốt, tôi yếu phần cao âm, may là bài này tương đối bằng phẳng.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Bắt bẻ tôi.”

An Nhiên nói: “Không phải bắt bẻ anh, là anh suy nghĩ cho tôi mới viết như thế này.”

Tần Hồng nói: “Giám đốc Trương, cậu đã viết mười hai bài hát, theo kế hoạch của chúng tôi thì có thể thu âm xong trong ba tháng.”

Mục Tích Xuân ở một bên nghe, Trương Hợp Hoan chủ yếu sáng tác cho An Nhiên, mười hai bài hát, không biết là những bài hát thần tiên nào. Bây giờ cô ấy cũng rất cần một album để tăng thành tích, trên thị trường có rất nhiều ca sĩ có kỹ thuật nhưng ca sĩ có thiên phú như An Nhiên thì quá ít.

Mục Tích Xuân nói: “Tôi có thể cử đội ngũ sản xuất mạnh nhất của hãng thu âm Phi Tuyết chúng tôi sang đây giúp đỡ.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Đội ngũ của chúng tôi đã đủ mạnh rồi, theo tôi thấy thì mạnh nhất ở hãng thu âm Phi Tuyết chính là tổng giám đốc Mục.”

Mục Tích Xuân cười nói: “Tôi làm quản lý.” Trong lòng biết rõ là Trương Hợp Hoan đang đào người, lần trước cậu có nhắc qua. Mục Tích Xuân là COO của hãng thu âm Phi Tuyết đương nhiên cô ấy có ánh mắt độc đáo, thông qua tiếp xúc và quan sát trong đoạn thời gian này, cô ấy cảm thấy Trương Hợp Hoan ở cái tuổi này thật sự rất có năng lực.

Khi Trương Hợp Hoan mời cô ấy đến phòng làm việc uống cafe thì Mục Tích Xuân nói: “Giám đốc Trương, anh thật sự định làm xong album này của An nhiên rồi tung ra thị trường một lần sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Không giấu gì cô, với album này của cô ấy thì tôi không hề có mong đợi gì sau khi tung ra thị trường.”

Mục Tích Xuân nghe có chút không hiểu: “Mặc dù tôi chưa từng nghe những bài khác nhưng bài hát tối hôm nay chắc chắn sẽ rất hot, tương lai thị trường chắc chắn sẽ rất tốt.”

“Tổng giám đốc Mục, nói như thế này đi, tôi giúp An Nhiên làm album này không phải vì để kiếm tiền, giữa chúng tôi không có bất kỳ hợp đồng nào, gần đây tâm trạng của cô ấy không tốt vì vậy tôi muốn thông qua cách này để giúp cô ấy thoát ra khỏi khủng hoảng. Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể vui vẻ còn việc bài hát có thể lên thị trường hay không, album có được phát hành trên thị trường hay không thì quyền chủ động đều nằm trong tay cô ấy.”

Mục Tích Xuân đã hiểu rồi, cái tên này vung tiền như rác chỉ để đổi lại một nụ cười của người đẹp, thật đúng là đủ phá gia.

Mục Tích Xuân nói: "Cảnh giới của ngươi quả nhiên không giống người thường."

Trương Hợp Hoan cười: "Tôi có cảnh giới gì? Dù sao thì công ty vẫn có thể duy trì vận hành, quan niệm kinh doanh của tôi không giống nhau, những công ty khác liều mạng muốn kiếm tiền, tôi không có khát vọng lớn đối với tiền như vậy." "

“Không kiếm tiền thì mở công ty làm gì?” Mục Tích Xuân không tin lời cậu nói.

Bình Luận (0)
Comment