Trương Hợp Hoan nói thật: "Trước mắt bản quyền truyền hình điện ảnh của những tiểu thuyết này đều nằm trong tay tôi."
Cảnh Tường Long ngỏ ý: "Tôi rất có hứng thú với bản quyền hai bộ tiểu thuyết này."
Trong lúc hai người nói chuyện, Thôi Như Hải lại đưa thêm một món lên, vui vẻ nói với Trương Hợp Hoan: "Thầy Tiểu Trương nếm thử món này đi."
Trương Hợp Hoan quan sát, món ăn này là gà nướng đất sét.
Cảnh Tường Long cũng nói: "Nếm thử xem giữa tay nghề của Thôi đại sư và Hoàng Dung thì ai nấu ngon hơn."
Hai người này đều là người hâm mộ chân chính của Xạ Điêu.
Trương Hợp Hoan nếm thử gà nướng đất sét, mềm mềm thơm ngon, chất thịt không bị dai, quả nhiên bậc thầy ra tay thì không giống người thường, Trương Hợp Hoan giơ ngón cái với Thôi Như Hải: "Tôi đoán Hoàng Dung nếm thử món gà nướng đất sét này cũng phải chạy theo bái ông làm thầy."
Thôi Như Hải cười ha ha.
Trương Hợp Hoan rót một chén rượu kính ông ấy.
Thôi Như Hải nhận lấy chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch, nói: "Còn một món vịt uyên ương hầm ngũ bảo, tôi không có bảng thành phần nguyên liệu, chỉ tự suy ra từ trong sách. Chờ sau khi làm xong món này, tôi sẽ tận tình kính thầy Tiểu Trương mấy chén." Ông ấy quay người trở lại phòng bếp.
Cảnh Tường Long nói: "Thật ra người nghĩ kế mời cậu đến đây hôm nay là ông ấy, cậu viết rất nhiều món ngon ở trong sách. Căn cứ theo miêu tả trong đó, đồ ăn Hoàng Dung làm là ẩm thực của Hàng Châu đúng không?"
Trương Hợp Hoan khẽ gật đầu, đúng thật là thế.
"Thầy Tiểu Trương còn trẻ như vậy mà kiến thức uyên bác khiến người ta phải ngưỡng mộ."
Trương Hợp Hoan thầm nghĩ người uyên bác chính là Kim đại sư, cũng không phải tôi, bèn khiêm tốn nói: "Tôi chỉ sao chép thực đơn thôi, lần này làm trò hề cho thiên hạ rồi."
"Cũng không phải làm trò hề cho thiên hạ, Thôi đại sư rất ngưỡng mộ cậu, mấy món ăn trong sách đã soi đường chỉ lối cho ông ấy rất nhiều."
Thôi Như Hải làm được món vịt uyên ương hầm ngũ bảo này, đương nhiên không thể thực sự dùng vịt uyên ương làm nguyên liệu. Ông ấy chọn nguyên liệu nấu ăn là một đôi bồ câu đực cái và có thêm năm loại nguyên liệu nấu ăn quý giá khác.
Sau khi bưng lên, màu sắc, hương thơm và mùi vị đều đủ cả, Thôi Như Hải nói: "Thầy Tiểu Trương không liệt kê chi tiết thành phần nguyên liệu trong sách, tôi tìm kiếm bảng thành phần khắp nơi, cuối cùng đã tìm được bảng thành phần ngũ bảo trên một cuốn công thức nấu ăn của Trung Quốc, sau đó tôi làm từ một đôi bồ đực cái. Thầy Tiểu Trương nếm thử xem như thế nào, thầy đoán thử ngũ bảo bao gồm những gì."
Trương Hợp Hoan nếm thử một miếng, chậm rãi nhấm nháp.
Cảnh Tường Long thốt lên: "Bào ngư!"
Thôi Như Hải gật đầu.
Trương Hợp Hoan nói: "Hải sâm, cá cơm!" Cậu ăn sơn hào hải vị đã quen nên có kiến thức rộng rãi.
Thôi Như Hải đã giơ ngón cái với Trương Hợp Hoan.
Cảnh Tường Long nói tiếp: "Bóng cá, và... và..." Trong phút chốc chợt không nghĩ ra.
"Nấm thông đúng không?"
Thôi Như Hải cười nói: "Quả thật thầy Tiểu Trương là một nhà ẩm thực."
Trương Hợp Hoan cũng hơi khâm phục Thôi Như Hải, chỉ dựa vào tên món ăn trong sách đã suy nghĩ ra món ăn này.
Thôi Như Hải nói: "Thật hổ thẹn, tôi cũng chỉ căn cứ vào chi tiết trong sách và dựa vào kinh nghiệm của mình mà suy nghĩ ra được, có chỗ nào thiếu sót mong thầy Tiểu Trương chỉ bảo."
Trương Hợp Hoan không có quyền lên tiếng về mảng ẩm thực, lúc đang suy nghĩ vài câu ca ngợi, tiếng thông báo điện thoại vang lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, hệ thống thông báo cho cậu nguyên liệu của vịt uyên ương hầm ngũ bảo.
Thuộc loại thông báo miễn phí, không cần tiêu hao giá trị danh dự, Trương Hợp Hoan nhìn sơ qua, quả thật uyên ương trong vịt uyên ương hầm ngũ bảo là một đôi bồ câu đực cái, nhưng Thôi Như Hải vẫn có vài sai sót trong việc lựa chọn ngũ bảo.
Trương Hợp Hoan nói: "Nếu như đổi hải sâm thành chân gấu, cá cơm đổi thành bạch tử thì có lẽ sẽ càng tốt hơn."
Thôi Như Hải nghe vậy, hai mắt sáng lên.
Cảnh Tường Long hỏi: "Chân gấu thì tôi biết, nhưng bạch tử là cái gì?"
Thôi Như Hải giải thích: "Bạch tử là tinh hoàn cá nóc."
"Không phải thứ đó có độc sao?"
Thôi Như Hải lắc đầu nói: "Buồng trứng mới chứa kịch độc, tinh hoàn không độc, hơn nữa lại rất ngon, thầy Trương giỏi thật, rốt cuộc những món ăn trong sách có trong sách nấu ăn ngoài đời thực không?"
Cái này đúng là hỏi khó Trương Hợp Hoan. Lúc trước cậu chưa từng nghiên cứu, những nguyên liệu trong sách Kim đại sư là do ông ấy tự nghĩ ra, hay tất cả đều được tra cứu? Cũng không thể nói cho Thôi đại sư rẳng bảng nguyên liệu này do hệ thống Bách Phu Trưởng tặng được.
Trương Hợp Hoan chỉ có thể đáp qua loa, Thôi Như Hải thấy cậu không chịu nói rõ xuất xứ thì cho rằng người ta không tiện nói, nên ông ấy cũng không ép buộc, bèn uống liên tục hai chén với Trương Hợp Hoan rồi nói tiếp: "Tôi đã đọc xong phần Thần Điêu Hiệp Lữ trên mạng của thầy Trương, tôi thấy rất thích, nhất là nhân vật Hồng Thất Công."