Điện thoại của Văn Vịnh Thi vang lên, cuộc gọi đột ngột cắt ngang bầu không khí lãng mạn dưới mưa. Văn Vịnh Thi lấy điện thoại ra nhìn, là Đăng Điềm Điềm gọi tới, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ nói: “Điềm Điềm đến rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Trở về đi.”
Văn Vịnh Thi gật đầu, cô buông cậu ấy ra, hai người cùng nhau sánh bước trên đường trở về.
Kiều Thắng Thiên ngồi dưới dù che nắng, mưa đã tạnh, trên núi có chút se lạnh. Anh cho người pha một bình trà đen kiểu Anh, rồi ngồi đó đọc báo.
Trương Hợp Hoan đi đến và ngồi xuống đối diện anh ấy: “Anh Thiên, anh không cảm thấy lạnh sao?”
Kiều Thắng Thiên mỉm cười nói: “Ngồi nhìn mây bay, bình thường nào có cơ hội như vậy.” Ánh mắt anh nhìn về phía thung lũng bên cạnh, mây mù lượn lờ, gió thổi mây bay, giống như dòng sông màu trắng ngà đang chảy bên cạnh, tựa như bản thân đang lạc vào tiên cảnh.
Trương Hợp Hoan nói: “Hai ngày này chúng ta sẽ ở lại ngọn núi này sao?”
Kiều Thắng Thiên nói: “Lục Ấm Bảo này cũng không tệ, hít thở chút không khí trong lành, ăn chút món ngon núi rừng. Đặt mình vào không khí trong lành, tu tâm dưỡng tính, có thể tạm thời quên đi thành phố ồn ào náo nhiệt.”
Trương Hợp Hoan yêu cầu người phục vụ mang cho cậu một bình trà giàu selen trên núi cao, vừa ăn điểm tâm vừa nhâm nhi tách trà.
Kiều Thắng Thiên nói: “Văn Vịnh Thi là nghệ sĩ dưới trướng của cậu sao?”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Đó là tiểu minh tinh đầu tiên tôi ký hợp đồng.”
Kiều Thắng Thiên nghiêng người về phía trước: “Giữa cậu và cô ấy không có gì sao?”
“Anh Thiên, sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi là người có nguyên tắc.”
“Nguyên tắc gì? Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót sao?”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười: “Dù sao anh cũng sẽ không nghĩ tốt về tôi.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Mọi người đều là đàn ông, ai không hiểu ai.” Nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, anh nói: “Cậu có biết Lâm Hạo Hãn của Long Cơ Vĩ Nghiệp không?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu.
Kiều Thắng Thiên nói: “Cậu không quen cũng là chuyện bình thường, Long Cơ Vũ Nghiệp là một trong những ông trùm bất động sản ở Hương Giang và người đứng đầu là Lâm Miễn Sinh. Lâm Hạo Hãn này là cháu trai bảo bối của ông ấy, cũng là khách mời vip được anh Hoa mời tới lần này.”
Trương Hợp Hoan nhíu mày, cậu cảm nhận sâu sắc được là cục diện này không hề đơn giản. Kiều Thắng Thiên mời cậu tới cũng không có vấn đề gì, nhưng Lăng Điềm Điềm mời Văn Vịnh Thi không lẽ là do Tiết Xuân Hoa ám chỉ?
Trương Hợp Hoan nhấp một ngụm trà rồi nói: “Trước khi tới đây tôi cũng không biết Văn Vịnh Thi cũng sẽ tới.”
Kiều Thắng Thiên giống như không chút để ý, anh nói: “Tôi nghe nói Lâm Hạo Hãn này cũng là một fan hâm mộ âm nhạc của Văn Vịnh Thi.”
Trương Hợp Hoan thầm nói trong lòng fan hâm mộ âm nhạc chó má. Trước khi cậu phát hành đĩa đơn “Ái muội” cho Văn Vịnh Thi, thậm chí có rất ít người biết cô ấy còn có thể hát, trong mắt hầu hết mọi người Văn Vịnh Thi chỉ là một người mẫu. Tất nhiên, hiện tại cô ấy đã hai mươi bốn tuổi rồi, cũng không thể gọi là người mẫu trẻ nữa. Kiều Thắng Thiên rõ ràng là đang ám chỉ cậu rằng thật ra việc Văn Vịnh Thi đến là nằm trong kế hoạch của Tiết Xuân Hoa, mà mục đích của Lâm Hạo Hãn đến là để tiếp cận Văn Vịnh Thi.
Trương Hợp Hoan lạnh lùng nói: “Anh Hoa này cũng thật là nhiều tâm tư.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Anh ấy và nhà họ Lâm gần đây đang hợp tác trong một dự án bất động sản, việc tiếp cận công tử nhà họ Lâm là điều không thể tránh khỏi. Văn Vịnh Thi là nghệ sĩ của công ty cậu, vì vậy về tình về lý thì tôi cần phải nói trước với cậu.”
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Cô ấy tưởng rằng cô ấy tới đây để chơi.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Vốn chính là tới đây để chơi, chỉ là tìm một cơ hội để làm quen với nhau một chút. Cậu yên tâm, họ đều là những người có uy tín danh dự, sẽ không có ai làm ra chuyện gì quá đáng. Tiểu tử cậu tính tình thật không tốt, nếu tôi biết anh Hoa có sắp xếp như vậy thì tôi sẽ không mời cậu đi cùng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu tôi không đến, thì tôi sẽ không biết có người đang đánh chủ ý lên nghệ sĩ của công ty tôi đâu.”
Kiều Thắng Thiên cười nói: “Người ta kí hợp đồng với cậu, cũng không phải là bán cho cậu. Hiện nay các nữ diễn viên căn bản là không có sức chống lại kiểu cậu ấm nhà hào môn này.”
Trương Hợp Hoan nói: “Lưỡng tình tương duyệt là chuyện không ai có thể quản được, nhưng nếu đó chỉ là nhất sương tình nguyện vậy thì sẽ rất xấu hổ.”
(Lưỡng tình tương duyệt: có nghĩa là hai bên đều có tình cảm với nhau; Nhất sương tình nguyện: có nghĩa là một mong muốn đơn phương mà không cần biết bên kia có đồng ý hay không.)
Kiều Thắng Thiên nói: “Ai biết được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nói tóm lại là cậu hãy cho tôi chút mặt mũi.”
Trương Hợp Hoan gật đầu, nhưng trong lòng cậu đã rất khó chịu với Tiết Xuân Hoa.
Lúc này cậu thấy Lăng Điềm Điềm và Văn Vịnh Thi cùng nhau đi đến, Lăng Điềm Điềm mỉm cười chào Trương Hợp Hoan: “Giám đốc Trương, anh cũng đến đây sao?”