Đương nhiên Trương Hợp Hoan cũng không có hứng thú phá hư cục diện này của Tiết Xuân Hoa. Sau khi ăn xong, cậu nói mình còn phải đi về để xử lý công việc, Văn Vịnh Thi cũng lập tức đúng dậy tạm biệt.
Tiết Xuân Hoa có chút oán giận liếc nhìn Kiều Thắng Thiên, Kiều Thắng Thiên liền tỏ vẻ vô tội.
Trương Hợp Hoan rời khỏi nhà hàng thì dừng lại, cậu nhìn thấy Văn Vịnh Thi chạy chậm đuổi theo, không nhịn được cười nói: “Vừa mới ăn no xong liền vận động mạnh, cô từ từ thôi.”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi chưa thấy ông chủ nào như anh thế mà bỏ mặc nhân viên bỏ chạy trước.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đang cho cô cơ hội tìm một người chồng giàu có.”
Văn Vịnh Thi trừng mắt liếc cậu ấy một cái: “Tôi đã nói là tôi không thích kiểu người như anh ta.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy cô thích kiểu người như thế nào?”
Văn Vịnh Thi không nói lời nào, cô vươn tay nắm lấy cánh tay của cậu: “Dù sao thì anh cũng đừng hòng bỏ tôi ở lại ngọn núi này.”
Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Người ta mà nhìn thấy còn tưởng tôi muốn dùng quy tác ngầm với cô.”
Văn Vịnh Thi cười nói: “Có lẽ người ta sẽ cho rằng tôi vì muốn tranh thủ lên làm người phát ngôn mà không từ thủ đoạn để lấy lòng ông chủ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô tính tranh thủ lấy lòng tôi như thế nào để giành được đại ngôn này?”
Văn Vịnh Thi đánh cậu một cái: “Anh thật tệ.” Xem như bây giờ cô mới nhận ra chỉ có trai hư mới có sức quyến rũ.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi luôn cảm thấy sơn trang này khắp nơi đều có cạm bẫy và nguy hiểm trên mỗi bước đi. Tốt hơn hết chúng ta nên cẩn thận, đừng để bị người ta lợi dụng.”
Văn Vịnh Thi sugwr sốt một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Ý anh nói là Điềm Điềm muốn lợi dụng tôi?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu và đi về phía trước, Văn Vịnh Thi nắm lấy tay cậu và đi theo bước chân của cậu. Dựa vào sự hiểu biết của cô về Lâm Điềm Điềm, có lẽ cô ấy sẽ không làm như vậy, người lợi dụng cô nên là Tiết Xuân Hoa.
Trương Hợp Hoan cho rằng Kiều Thắng Thiên mời cậu đến đây là có mục đích. Kiều Thắng Thiên chắc chắn đã sớm biết Văn Vịnh Thi sẽ tới, nhưng anh ấy không đề cập đến điều đó với mình. Lúc trước anh ấy nói cậu là do Tiết Xuân Hoa mời tới, nhưng hiện tại có vẻ như Tiết Xuân Hoa sẽ không gửi lời mời như vậy, sự tồn tại của cậu thật sự đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Hạo Hãn ở một mức độ nào đó.
Có lẽ mục đích của Kiều Thắng Thiên nằm ở chỗ này, chẳng lẽ anh ấy không muốn Tiết Xuân Hoa hợp tác thành công với Lâm Hạo Hãn sao?
Trương Hợp Hoan cũng không muốn can thiệp vào chuyện làm ăn của người khác, nhưng cậu hy vọng người khác sẽ không động đến lợi ích của cậu. Người không đụng đến tôi thì tôi sẽ không đụng tới người, còn nếu người đụng tới tôi thì tôi nhất định sẽ đụng tới người.
Ở chung với loại người như Tiết Xuân Hoa, mù quáng nịnh nọt xu nịnh nhất định sẽ không có được sự tôn trọng của đối phương. Nếu muốn có được sự tôn trọng của loại người này, thì nhất định phải cho họ biết năng lực của cậu.
Thật ra cường giả vi tôn là một đạo lý có thể dùng được ở mọi nơi. Thái độ của Kiều Thắng Thiên khi lần đầu tiên gặp cậu cũng rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ thái độ của anh ấy đối với cậu đã hoàn toàn thay đổi.
(Cường giả vi tôn: kẻ thắng làm vua)
Văn Vịnh Thi nói: “Không phải các anh thường nói viên đạn bọc đường sao? Chỉ cần tháo lớp vỏ bọc đường và bắn viên đạn trở về lại cho chính họ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nghe có vẻ như cô rất am hiểu việc cởi quần áo”
Văn Vịnh Thi hơi vặn người, cơ thể cô dựa sát vào cậu ấu.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Văn Vịnh Thi vội vàng tách khỏi cậu ấy.
Từ tiếng bước chân Trương Hợp Hoan dã nghe ra Kiều Thắng Thiên đang lại đây, vì vậy cậu quay lại và gọi một tiếng anh Thiên.
Kiều Thắng Thiên cười nói: “Hy vọng tôi không quấy rầy đến hai người.”
Văn Vịnh Thi cười nói: “Không có, tôi có chuyện muốn nói với giám đốc Trương, tôi đã nói xong rồi và đang chuẩn bị đi đây.” Cô biết Kiều Thắng Thiên nhất định có chuyện muốn nói với Trương Hợp Hoan, vì vậy cô chọn rời đi.
Kiều Thắng Thiên đi đến bên cạnh Trương Hợp Hoan: “Nhân duyên của cậu với các cô gái thật là không tệ.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, quan hệ giữa tôi với cô ấy không phải là loại quan hệ mà anh tưởng tượng đâu.”
Kiều Thắng Thiên nheo mắt nhìn bầu trời đầy sao: “Cậu không cần giải thích, ai cũng có những lúc gặp dịp thì chơi.” Người như Trương Hợp Hoan chắc chắn có một lực rất hấp dẫn các cô gái, anh không khỏi nhớ tới em gái Kiều Thắng Nam của mình.
Trương Hợp Hoan nói: “Sân khấu này là do anh Thiên dựng lên, cho dù có hát hí khúc thì anh cũng là nhân vật chính.”
Kiều Thắng Thiên mỉm cười, Trương Hợp Hoan đủ thông minh để nhìn ra ý định của anh. Anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu và châm lửa, sau đó đưa bao thuốc cho Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan xua tay. Thật vất vả mới thoát khỏi thành phố ồn nào náo nhiệt, đến núi hít thở không khí trong lành mấy ngày cậu không muốn hút thứ này.