"Chúng ta tìm kiếm sơn động khắp nơi, nhưng người lớn bọn họ đều không có tìm được. Là do lúc ta đuổi một con thỏ hoang, bò qua cục đá kia mới tìm được một hẻm núi bằng phẳng, bên trong có tám sơn động cũ. Nhà ta chọn sơn động tốt nhất, nhà đầu tiên, cửa cũng là nơi bằng phẳng nhất."
Nghe thấy Lý Đại Bảo giải thích, khâm sai Cố đại nhân cũng hơi giật mình: "Ở trong sơn động có thích ứng được không?”
Lý Đại Bảo gật đầu: "Tuy rằng trong sơn động có đôi khi cũng rất ẩm ướt, nhưng chúng ta đốt đống lửa, có thể giúp sơn động khô ráo. Ở trong sơn động có cái chỗ cực kỳ tốt, không mưa dột đâu, bên ngoài mưa to, chúng ta cũng có thể ngủ yên."
Khâm sai Cố đại nhân vừa đi vừa nghe Lý Đại Bảo tự kể lại, còn căn cứ vào vấn đề của mình mà trả lời: "Tại sao không xây nhà chứ?”
Lý Đại Bảo trả lời: "Cố đại nhân, chúng ta cũng muốn xây nhà, nhưng phương Nam thường xuyên mưa. Chúng ta làm xong gạch đất, nhưng xây nhà sẽ bị ướt, cho nên chúng ta quyết định chờ đến mùa thu, lúc ít mưa rồi lại xây nhà. Đây là nương của ta hỏi thăm với dân bản xứ, phần lớn dân bản xứ cũng xây nhà sau khi thu hoạch vụ thu."
Khâm sai Cố đại nhân càng thêm tò mò với nữ tử kia, nhanh như vậy đã có thể sinh hoạt ở đây: "Đại Bảo, còn bao nhiêu lâu mới có thể đến ruộng nhà ngươi?"
Lý Đại Bảo chỉ vào một bóng người ở phía xa: "Cố đại nhân, gia gia Đại Sơn lại ở đất nhà ta, so sánh ruộng lúa nhà ta."
Tới nơi khai hoang đầu tiên của thôn Lý gia, sườn núi có độ dốc không quá lớn đều được khai khẩn thành ruộng bậc thang hết, lúa trên đồng phát triển rất nhanh, thậm chí còn phát triển tốt hơn so với lúa ở nơi khác.
Lý Đại Bảo nghe nói như thế, trên mặt lại lộ ra biểu cảm đắc ý, cực kì tự hào: "Ta có luyện võ, trước kia khi phụ thân ta ở nhà, dạy ta mấy chiêu. Phụ thân ta đi Tây Bắc đánh giặc, mẫu thân ta dạy ta luyện võ. Trên đường chạy trốn chúng ta đã trải qua sinh tử, mẫu thân ta nói, chỉ có người trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ bản thân và người thân, cho nên chúng ta đều luyện võ."
Vừa nãy Lý Đại Bảo nói, lúa nhà cậu nhóc tốt hơn so với những người khác trong thôn, Cố đại nhân càng tò mò hơn.
Lý Đại Bảo đi ở phía trước, khỏe mạnh như bê con, hơn nữa hai chân ổn định, giống như luyện võ, leo dốc, không thở dốc.
Vừa nhìn chút, đã khiến cho hắn ta bất ngờ nằm ngoài dự đoán. "Vậy ta phải nhìn kỹ mới được." Khâm sai Cố đại nhân xử lý xong chuyện lộn xộn bên ngoài, có thời gian rảnh rỗi, đúng lúc dừng lại ở quê quán, lại nghĩ đến phải sắp xếp cho một đám dân chúng chạy trốn ở phía Nam kia.
Cố đại nhân tò mò hỏi: "Đại Bảo, ngươi luyện võ sao?"
Cố đại nhân chú trọng đến dân sinh, cho nên cũng có nhiều hiểu biết đối với cây trồng trên đồng ruộng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra những cây lúa này tốt hơn so với nơi khác.
Lý Đại Bảo thở dài một tiếng: "Mẫu thân ta nói, lương thực của chúng ta còn chưa có thu hoạch, còn chưa được Cố đại nhân chấp nhận, chúng ta còn chưa tính là an ổn định cư, cho nên muốn chờ sau này hoàn toàn ổn định đã, có hộ tịch rồi viết thư sau."
"Đúng vậy, mẫu thân rất lợi hại, mẫu thân ta rất tốt." Lý Đại Bảo trả lời, ánh mắt lộ ra sự nhớ nhung: "Ta nhớ phụ thân ta, đã hai năm rồi ngài ấy chưa về nhà. Trước kia còn có thể viết thư cho chúng ta, nhưng trong nhà gặp nạn, chúng ta phải chạy trốn, cho nên cắt đứt liên lạc với phụ thân."
Khâm sai Cố đại nhân hỏi ngược lại: "Vì sao không viết thư? Nếu mẫu thân ngươi không biết chữ, cũng có thể đến thị trấn có người chuyên viết thư."
Cố đại nhân kinh ngạc, hắn ta biết nữ tử kia cực kỳ lợi hại, nhưng không ngờ tới còn có võ công: "Ngươi có một mẫu thân thật lợi hại. Chiến sự Tây Bắc căng thẳng, phụ thân ngươi đã lâu chưa vê nhà sao?"
"Ta và mẫu thân ta bán dưa hấu ở thị trấn Bạch Sa cách đó bốn mươi dặm, ta muốn bí mật viết thư cho phụ thân ta, nhưng không tìm được người viết thư, cũng không tìm được người gửi thư. Mẫu thân ta nói, chỉ có thể đến huyện thành. Nhưng chúng ta cách thị trấn quá xa, lộ trình tám mươi, đi xe bò dù nhanh trong một ngày cũng không thể qua rồi về được, vẫn phải ở lại cửa tiệm, khắp nơi đều dùng tiền, cho nên đành từ bỏ thôi."
Khâm sai Cố đại nhân nghe thấy Lý Đại Bảo nói, nội tâm xúc động, nhìn thấy nhiều ruộng lúa đều tăm tắp như vậy, hôm nay hắn ta có thể để người làm thủ tục định cư cho bọn họ.
Người thôn Lý gia cũng không nói suông, đã dùng hành động giải thích bọn họ muốn ở lại chỗ này.
Lý Đại Bảo đi nhanh vài bước, hô về phía Lý Đại Sơn: "gia gia Đại Sơn, Cố đại nhân muốn xem ruộng nhà chúng ta!"
Lý Đại Sơn vẫn nhìn chằm chằm ruộng lúa nhà Liễu Phán Nhi, quan sát tình huống các phương diện, mỗi ngày đều so sánh, cũng không có chú ý tới có người đi tới trước mặt.
Lúc này nghe thấy âm thanh của Lý Đại Bảo, Lý Đại Sơn sửng sốt, quay đầu nhìn, trợn mắt há hốc mồm, lập tức quỳ sụp trên mặt đất: "Bái kiến Cố đại nhân."
Cố đại nhân một thân mặc thanh y, trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc đơn giản buộc tóc, khí chất cả người như mây, tuấn nhã lỗi lạc: "Vị đại thúc này không cần đa lễ, mau đứng lên đi. Bản quan thấy lúa này tốt hơn lúa xung quanh, vì sao vậy?"
Lý Đại Sơn vốn rất căng thẳng, nhưng lúc này nghe Cố đại nhân hỏi chuyện lúa gạo, là thứ hắn am hiểu, thế là vội vàng nói: "Hồi bẩm đại nhân, phương pháp bón phân cho lúa của nhà Đại Bảo không giống bình thường, lúc trước ta còn không tin mẫu thân Đại Bảo, bây giờ xem ra là ta thua rồi.
Trong lòng khâm sai Cố đại nhân kinh ngạc, nếu những cây lúa này thuận lợi chín, như vậy năng suất ở đây sẽ cao hơn bốn năm phần trăm so với sản lượng lúa của thôn khác, thậm chí còn nhiều hơn.
Cố đại nhân cẩn thận lắng nghe, chăm chú ghi nhớ: "Đại thúc, ta thấy lúa gạo nơi này của các ngươi rõ ràng phát triển hơn so với lúa ở nơi khác, có nguyên nhân đặc biệt gì sao?”
Đây là thứ mà Lý Đại Sơn thích thú nhất, cũng là thứ hắn chờ mong nhất. "Thảo dân từng đi thôn khác, xem lúa của người khác, không phát triển tốt bằng lúa của chúng ta. Lúa ở các thôn khác một gốc chỉ có thể mọc ra bảy tám cây lúa, nhưng lúa của chúng ta một gốc có thể mọc ra tới hơn mười cây. Dựa theo cách này, ngài có thể phát triển nhiều lúa hơn. Ngài xem lúa vừa mới trổ bông này, lớn hơn lúa nơi khác. Nếu những cây lúa này có thể phát triển rồi thuận lợi thu hoạch, thì có thể thu hoạch được nhiều gạo hơn."
Lý Đại Sơn nghe như vậy, nhất thời hứng thú: "Hồi bẩm đại nhân, thảo dân cũng tò mò vấn đề này. Trước đây ta từng làm việc cho nông dân ở miền Nam, biết cách trông lúa, cũng biết lúa phát triển như thế nào. Sau khi so sánh, thảo dân phát hiện ra mảnh đất này của chúng ta, mặc dù là năm đầu tiên khai khẩn đất hoang, nhưng lại cực kỳ thích hợp để trồng lúa."
Gần như tất cả thời gian của hắn, đều dùng để quan sát cánh đồng, có cảm xúc sâu sắc về đất đai và lúa gạo trong đồng ruộng.
"Đại nhân, ngài xem, ruộng lúa này còn có cá bơi. Lúc đầu cá rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay, bây giờ đã lớn bằng khoảng nửa bàn tay. Ngoài ra, ngài xem trong ruộng có rất ít tảo, tảo đêu bị những con cá này ăn, đôi khi cá còn ăn hoa lúa, sâu bọ, phân thải ra ngoài, lại có thể nuôi dưỡng ruộng lúa. Đây là nguyên nhân khiến thảo dân cảm thấy lúa nhà Đại Bảo tốt hơn nhà người khác."
"Được, rất tốt." Khâm sai Cố đại nhân rất vui vẻ: "Đại thúc, ngươi có lòng rồi. Nếu những cây lúa này thực sự có năng suất cao, bổn quan sẽ trọng thưởng."
Lý Đại Sơn nghe như thế, lại quỳ trên đất: "Đa tạ Cố đại nhân, thảo dân nhất định tận tâm tận lực.”
Khâm sai Cố đại nhân gật đầu, nhìn về phía Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, dẫn ta đi thăm ruộng dưa nhà ngươi, bản quan rất tò mò đấy!"
Lý Đại Bảo đắc ý, cười nói: "Cố đại nhân, dưa nhà ta rất ngọt, ta mời đại nhân đến ăn dưa ngọt nhà ta. Tên dưa nhà ta rất dễ nghe, là mẫu thân ta đặt đấy, bởi vì da ngoài ố vàng, đặt tên là Kim Ngọc Mãn Đường. Lúc chúng ta đi bán dưa, rất nhiều người thích tên dưa của chúng ta."
Lý Đại Bảo dẫn Cố đại nhân rời khỏi ruộng lúa, đi đến cánh đồng dưa đất khô ở phía sau.
Khâm sai Cố đại nhân khẽ cúi đầu cười khẽ, cẩn thận nghe Lý Đại Bảo nói, bình dị mà gần gũi.
Lý Đại Sơn hâm mộ nhìn về phía Lý Đại Bảo có thể nói ở trước mặt khâm sai Cố đại nhân, hắn lớn tuổi như vậy cũng không làm được.
Vẫn là Nguyên Thanh gia dạy dỗ bọn nhỏ tốt, vậy đến mùa đông nông nhàn hắn dẫn bọn nhỏ trong nhà qua, đi theo học tập mới được. Đến lúc đó cho dù là cho tiền, hay là cho lương thực, cũng nhất định phải để bọn nhỏ học tập, bọn nhỏ biết chữ thật khác biệt.
Lý Đại Sơn đi theo không xa cũng không gần, cũng muốn nhìn xem Cố đại nhân phản ứng thế nào với những quả dưa kia.
Cố đại nhân chỉ chỉ vào quả cà chua tròn nửa đỏ nửa xanh: "Đại Bảo, đó là cái gì vậy?
Lý Đại Sơn một lòng một dạ nghiên cứu lúa gạo, cũng có ý kiến và phát hiện của riêng mình.
Lúc trước Liễu Phán Nhi và nhà thôn trưởng khai hoang trước, cho nên ruộng khô nhà Lý Đại Bảo cách ruộng nước gần nhất.
Đi tầm một khoảnh khắc, đã đến cánh đồng khô.
Khâm sai Cố đại nhân cũng nghe được tình huống trước kia mà hắn ta không biết, nói chuyện rất vui vẻ với Lý Đại Sơn.
Đứng dưới sườn núi, có thể nhìn thấy dưa hấu màu vàng tròn trịa, còn có dưa bở thon dài, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của Cố đại nhân đã bị một luồng màu đỏ trong bụi xanh biết thu hút.
Cố đại nhân phát hiện, cũng chỉ cười cười, còn ý bảo Lý Đại Sơn đi theo, trên đường lại hỏi một ít chuyện trên ruộng lúa.
"Ha ha!" Cố đại nhân cười ha ha, nhìn dáng vẻ Lý Đại Bảo hình dung dễ thương, tuy rằng không quá tin, nhưng không ảnh hưởng việc hắn thưởng thức tính cách lạc quan của Lý Đại Bảo: "Vậy giữa trưa nương ngươi có thể làm một chút cho ta nếm thử không?”
Cố đại nhân gật đầu, rất tò mò, lại chỉ vào chỗ cách đó không xa: "Không tồi, cái nhòn nhọn kia là thứ gì?
Lý Đại Bảo nghĩ mẫu thân trước kia đã nói với cậu bé, lần lượt trả lời: "Cố đại nhân, đó là ớt cay. Mùi rất cay, cay hơn thù du, cũng ngon hơn thù du, lại thơm nữa. Nương của ta làm lươn xào ớt, thịt thỏ xào ớt ngon lắm, ta thiếu chút nữa đã nuốt cả đầu lưỡi."
Lý Đại Bảo trả lời: "Đây là nương của ta mua hạt giống từ ngoại bang, sau khi trái cây này kết quả thì có màu đỏ, giống như quả hồng, cho nên nương của ta gọi thứ này là cà chua (trong tiếng Trung nó đồng âm á). Hương vị ngọt thanh, có chút chua. Có thể ăn như hoa quả, cũng có thể xào ăn, hương vị rất ngon."
Tiếp tục đi về phía trước, Cố đại nhân hỏi: "Đại Bảo, những thứ ở kia là gì vậy?"
Lý Đại Bảo thấy Cố đại nhân rất dịu dàng thì lá gan cũng lớn, cứ như ở trước mặt mẫu thân, nói hết những gì có thể nói ra.
Hiện tại Cố đại nhân rất vừa lòng, cậu bé này chưa từng nói dối.
Lý Đại Bảo vò đầu, nghĩ nghĩ: "Chắc là không thể rồi, khả năng hôm nay nhà ta không có thỏ. Nếu sọt vừa rồi ta vớt ra có lươn, chúng ta có thể ăn lươn xào ớt xanh. Nếu không có, Cố đại nhân cũng không cần lo lắng, nương của ta làm đậu hũ xào với ớt ăn cũng khá ngon. Đồ ăn nào mà xào với ớt ta có thể ăn ba bát cơm."