Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 122

Lý Đại Bảo trả lời: "Đây là khoai lang đỏ, là nương của ta nhặt được ở trong rừng rầm trên đường chạy nạn. Lúc ấy nương của ta vào rừng rậm tìm đồ ăn bị lạc đường, xông nhầm vào một ổ lợn rừng con, nhìn thấy lợn rừng đang đào đất, tìm rễ cây trong đất để ăn. Nương của ta chờ đến khi những con lợn rừng ăn no mới nhảy khỏi cây đào hai túi về. Bởi vì vỏ màu đỏ, lại mọc trên mặt đất, cho nên đặt tên là khoai lang đỏ. Chỗ kia gọi là khoai tây, cũng do nương của ta phát hiện, để lại một ít làm như hạt giống, xem có thể gieo trông hay không. Mấy thứ này có thể làm cơm, có thể no bụng. Chúng ta đói bụng nhiều quá rồi cho nên đều muốn nếm thử."

Cố đại nhân cẩn thận nghe Lý Đại Bảo tự thuật, rất nghi hoặc, mẫu thân Liễu thị của Lý Đại Bảo giống như may mắn, luôn có thể gặp được đồ người khác không phát hiện ra.

Thật là một người may mắn mài

Mỗi một lần gặp mặt, luôn có thể cho hắn ấn tượng khắc sâu.

Gặp mặt lúc này đây, có lẽ còn khiến hắn càng thêm khắc sâu.

Lý Đại Tráng đi qua xem dưa, Lý Đại Bảo nói với Lý Đại Tráng: "Chú Đại Tráng, đây là Cố đại nhân, đặc biệt tới nhà của ta xem dưa."

Trong tay Lý Đại Tráng đang nhổ cỏ, nghe thấy Lý Đại Bảo nói, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên là khâm sai Cố đại nhân: "Thảo dân Lý Đại Tráng dập đầu với đại nhân, ngài là ân nhân cứu mạng của thôn chúng ta."

Nếu không phải khâm sai đại nhân quét sạch thổ phỉ, người thôn Lý gia bọn họ chắc đều phải c.h.ế.t ở trong tay thổ phỉ cường đạo.

Lý Đại Sơn sửng sốt, chợt cười cười: "Ta đương nhiên vinh hạnh rôi, Cố đại nhân mời!"

Cố đại nhân gật đầu, duỗi tay như đỡ lên: "Đứng lên đi, làm việc chăm chỉ."

Lý Đại Bảo vò đầu, hắc hắc cười cười: "Cố đại nhân khách sáo rồi."

Khâm sai Cố đại nhân gật đầu, vui vẻ đồng ý: "Đa tạ Đại Bảo."

Lý Đại Bảo thuận tay chọn hai quả dưa gang và và dưa hấu đỏ đã tính là chín rồi ôm lấy: "Cố đại nhân, chúng ta về nhà đi, hiện tại tới chính ngọ rồi, mau đến ăn cơm trưa, nương của ta chắc đã làm xong cơm rồi."

Lý Đại Bảo thấy Cố đại nhân nhìn gia gia Đại Sơn với con mắt khác, cũng gọi Lý Đại Sơn: "Gia gia Đại Sơn, cha ta không ở nhà, thôn trưởng cũng không ở nhà. Ngài tới nhà của ta hỗ trợ tiếp đón Cố đại nhân được không?”

Cho dù may mắn không có c.h.ế.t dưới đao thổ phỉ, cũng sẽ c.h.ế.t ở sự tập kích của mãnh hổ.

Chẳng qua trước kia Cố Tam đã từng đưa thôn Lý gia đến nơi này, cho nên rất nhanh đã có người nhận ra bọn họ, nhưng bọn họ sợ hãi, không dám tiến đến.

Ngay lúc Lý Đại Bảo mang theo khâm sai Cố đại nhân xem xét ruộng lúa ruộng dưa, Cố Tam xách theo ba cái sọt theo con đường Lý Đại Bảo chỉ, đi đến nhà Lý Đại Bảo.

Dọc theo đường đi gặp được một số người trong thôn, lập tức thu được sự chú ý.

"Làm phiền dẫn đường." Khâm sai Cố đại nhân khách sáo, ôn tôn lễ độ.

“Hiện tại lại đây, đại nhân có gì căn dặn sao?”

"Ai nha, đó là tìm thôn trưởng nhỉ?"

"Nhất định là vậy rồi, thôn trưởng quen với thị vệ của khâm sai Cố đại nhân!"

Nhìn thấy Cố Tam đi về phía hẻm núi thì người phía sau ríu rít, nghị luận sôi nổi.

Trong khi đang nghị luận thì có một âm thanh khác: "Cũng không nhất định là đến nhà thôn trưởng, các người đã quên trước kia thị vệ nhìn vợ Nguyên Thanh bằng con mắt khác à, cũng thích nói chuyện với nàng ta."

Vợ của thợ mộc Lý Đại Canh vừa nghe lời này, lập tức phản bác: "Tam quả phụ, ngươi đừng nói chuyện lung tung. Khi đó chúng ta cùng nhau lên đường, cho dù thị vệ kia nói chuyện với Vợ Nguyên Thanh cũng là chuyện quang minh chính đại. Sao vào trong miệng ngươi lại thành lén lút vậy?”

"Đúng đó, tam thẩm, người đừng nói bậy. Vợ Nguyên Thanh là người lợi hại, có thể tát vợ của Nhị Lăng Tử, nếu như người nói bậy, bôi nhọ sự trong sạch nàng, nàng cũng có thể vả miệng người."

Vợ của Lý Thạch Tượng cũng phản bác, người có quan hệ không tồi với Liễu Phán Nhi, sẽ có ấn tượng rất tốt về nàng, lúc này sẽ nói chuyện thay Liễu Phán Nhi.

Những người khác cũng nói thay cho Liễu Phán Nhi, nàng không có suy nghĩ lung tung rối loạn như vậy.

Tam quả phụ bị nhiều người nói lại như vậy thì cực kỳ không vui, hừ lạnh một tiếng: "Các người biết cái gì? Ta rất rõ ràng kìa, các người không tin, thì đi với ta xem có phải đến nhà Liễu Phán Nhi hay không?"

Nói xong, Tam quả phụ hậm hực rời đi.

Cho dù không đến nhà Liễu Phán Nhi thì sao? Dù sao nàng ta cũng phải nói, tại sao cùng là nữ nhân, không có nam nhân, cả ngày Liễu Phán Nhi được ăn thịt, còn nàng ta chỉ có thể ăn rau dại.

Tam quả phụ cũng không nghĩ xem, nếu như Liễu Phán Nhi không có kho hàng không gian, mà chỉ dựa vào bản thân Liễu Phán Nhi, mang theo đứa nhỏ cần cù chăm chỉ làm việc, thành thật kiên định, cũng không ngồi mát ăn bát vàng, Tam quả phụ này sao có thể so được.

Vừa hay vợ Lý Đại Canh, vợ Lý Thạch Tượng đã giặt xong đồ, chuẩn bị về nhà, nên cũng đi theo sau Cố Tam, bằng lòng đi theo, không dám tới gần.

Đây là ý thức quyết định của một người.

Vợ Lý Đại Canh nhỏ giọng nói: "Sẽ không phải thật sự bị Tam quả phụ nói trúng rồi chứ?"

Vợ Lý Thạch Tượng nghe thấy lời này, cảm thấy có lý: "Đúng đó, chúng ta cũng không phải có bản lĩnh như vợ Nguyên Thanh, lỡ như mạo phạm đại lão gia, vậy mất mạng người đó."

Vợ Lý Đại Canh nhìn thấy nhà thôn trưởng đã có người ra, lắc đầu: "Người kia làm quan đó, ta không dám đâu. Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng, tẩu Thúy Hoa đến đó. Có tẩu Thúy Hoa ở đó thì không ai nghi ngờ."

Vợ Lý Thạch Tượng nghĩ nghĩ, xua tay: "Sẽ không, vợ Nguyên Thanh là người tử tế, không giống như Tam quả phụ đâu. Nếu như ngươi không yên tâm thì chúng ta qua đó nhìn xem?”

Mặc dù những phụ nhân này bình thường cực kỳ đanh đá, có đôi khi còn có thể bởi vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà đánh nhau, nhưng lúc đối mặt với chuyện lớn, các nàng lại chùn bước.

Rẽ xong các nàng thật sự nhìn thấy Cố Tam cũng không đến nhà thôn trưởng, ngược lại đến nhà Liễu Phán Nhi.

Mặc dù Chu Thúy Hoa căng thẳng, nhưng nghĩ đến bọn họ là Cố đại nhân sắp xếp tới, hơn nữa lúc trước cũng là nhờ Cố Tam đưa bọn họ đến nơi này ổn định, cho nên từ từ yên lòng, trong lòng trở nên bình tĩnh.

Sở dĩ Chu Thúy Hoa tới đây, cũng là trùng hợp, nàng ấy nghe nói hôm nay Liễu Phán Nhi sẽ làm đậu hũ, bà bà thích ăn đậu phụ, cho nên bảo nàng ấy tới đây mua.

Vừa đến đã nhìn thấy Cố Tam, hơn nữa đã nhận ra.

Mặc dù các nàng rất tò mò, nhưng trong lòng sợ hãi, vẫn khiến cho các nàng lựa chọn các nàng bo bo giữ mình, nhanh chóng rời xa.

"Đại nhân nhà ta cũng đến, đúng lúc gặp được Đại Bảo nhà ngươi, cùng nhau đến ruộng nước và ruộng dưa nhà ngươi xem một chút. Khi nào bọn họ xem xong thì sẽ về."

Liễu Phán Nhi đang nấu sữa đậu nành, đang dùng thạch cao ướp đậu hũ, nghe thấy Chu Thúy Hoa hỏi, quay đầu nhìn qua, hơi sửng sốt chút: "Cố thị vệ ngài chờ một chút, ta làm đậu phụ xong, sẽ mời ngài ăn. Ôi, cái giỏ nhà ta, sao lại ở trong tay ngài?"

Thị vệ Cố Tam cười khẽ, bởi vì đại nhân nhà mình rất xem trọng người thôn Lý gia, thậm chí còn tự mình tới đây một chuyến, hắn ta cũng không dám chậm trễ.

"Cố thị vệ, sao ngài lại tới đây?" Chu Thúy Hoa vội vàng hỏi, lá gan to hơn, biểu cảm ngưng trọng nghiêm túc.

Chu Thúy Hoa kích động, trong lòng chờ mong đương gia có thể xem dưa ngọt xong vê sớm một chút. Xem ra, Cố đại nhân này không chừng sẽ ở lại đây ăn cơm, nàng ấy còn có thể để lại ấn tượng tốt cho Cố đại nhân.
Bình Luận (0)
Comment