Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 142

Khâm sai Cố đại nhân sửng sốt, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghĩ đến lời đêm qua thôn trưởng Lý nói, lúc ấy quả thực trong lòng hắn ta có nghi ngờ: "Ta không tin. Chỉ khi ta tận mắt chứng kiến thì ta mới tin điều đó."

Vì vậy, sáng sớm hắn ta đã cưỡi ngựa đi rồi.

"Một khi đã như vậy, Cố đại nhân, nếu ngài cứ tay không đi đến kinh thành như vậy thì sức thuyết phục không mạnh." Liễu Phán Nhi đề nghị, nàng cũng hy vọng có thể quảng bá khoai lang, có thể làm cho càng nhiều người ăn no, tương đương với số lượng người nàng cứu được càng nhiều, đạt được càng nhiều công đức thì không gian cũng sẽ trở nên lớn hơn, đồ vật bên trong cũng sẽ ngày càng nhiều hơn.

Trợ giúp khâm sai Cố đại nhân chính là trợ giúp chính mình, đây là kết quả đôi bên cùng có lợi, cớ sao lại không làm?

Đến chỗ của mẫu thân, Liễu Phán Nhi cảm thấy khâm sai Cố đại nhân này coi như đáng tin cậy!

Khâm sai Cố đại nhân cười gật đầu, cảm thấy Liễu Phán Nhi nói có lý: "Ngươi nói đúng, vậy Liễu nương tử có cách gì tốt không?"

"Nếu mọi người chỉ tin tưởng vào những gì tận mắt nhìn thấy, vậy Cố đại nhân hãy bỏ những củ khoai lang đỏ này cả rễ và đất cũng cũng nhau vào giỏ rồi mang đến kinh thành. Củ khoai lang mọc trên rễ của cây khoai lang, có thể chứng minh một gốc khoai lang trung bình có thể thu hoạch khoảng 10 cân, một mẫu đất ước chừng có 700 gốc khoai lang, chỉ cần biết tính toán thì đều có thể tính ra sản lượng của một mẫu đất."

Nghe Liễu Phán Nhi đề nghị, khâm sai Cố đại nhân cảm thấy cách này rất tốt, tuy rằng không nhanh bằng cưỡi ngựa một mình nhưng càng có sức thuyết phục. Hắn ta đi suốt ngày đêm thì bảy ngày hẳn là có thể đến kinh thành.

Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo đến nhà thợ mộc Lý trong thôn, nhà ông ấy có giỏ lớn đã làm sẵn. Liễu Phán Nhi lấy luôn mười cái, sau đó mang theo một ít vải dầu trong nhà, chuẩn bị trải ở trong giỏ, có thể duy trì độ ẩm trong đất. Bằng cách này vận chuyển đến kinh thành, nói không chừng khoai lang còn có thể sống!

Đợi đến khi chuyện này chấm dứt, hắn ta nhất định phải cảm tạ Liễu nương tử.

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Được. Cố đại nhân, ta đi vào trong thôn tìm cái sọt mới và vải dầu."

Khâm sai Cố đại nhân suy nghĩ một lát nói: "Liễu nương tử, bây giờ người chuẩn bị đi, sau này sẽ có xe ngựa tới, chuẩn bị xong xe ngựa, trực tiếp đi tới kinh thành. Chờ ta thống kê xong sản lượng của mẫu đất này thì trực tiếp cưỡi ngựa trở về huyện thành."

Liễu Phán Nhi cười khẽ, chỉ chỉ sáu gốc khoai lang còn giữ lại trong đất: "Trong lòng Cố đại nhân có dân chúng, ta chỉ là dùng hết sức lực. Ta đã chọn ra sáu gốc, đợi lát nữa sẽ đào tới."

"Làm phiền rồi." Khâm sai Cố đại nhân khách sáo nói, trong lòng kích động.

"Liễu nương tử, cách của ngươi rất tốt, vậy thì nhờ ngươi." Khâm sai Cố đại nhân cảm tạ, suy nghĩ này của Liễu nương tử rất chu đáo.

Khâm sai Cố đại nhân nhìn thấy Liễu Phán Nhi cẩn thận như thế, sự khen ngợi trong lòng đối với Liễu Phán Nhi càng cao.

Trong giỏ trước đó đã bỏ đất vào, sau đó Liễu Phán Nhi thật cẩn thận xách theo gốc khoai lang, Lý Đại Bảo đỡ ở phía dưới rễ cây, hai mẫu tử phối hợp ăn ý, bên trong có đất đào từ trong ruộng, mới trồng được một gốc khoai lang hoàn chỉnh ở trong giỏ.

Liễu Phán Nhi còn cẩn thận cuộn dây khoai lang trên giỏ theo chiều kim đồng hồ rồi tưới thêm một chút nước sạch.

Sau khi Liễu Phán Nhi cầm giỏ về, bắt đầu dẫn theo nhi tử cẩn thận đào khoai lang, trước tiên đào từ bên ngoài, giống như đào nhân sâm, rạch sạch bùn đất xung quanh khoai lang từng chút từng chút, sau đó còn lại hoàn chỉnh rễ khoai lang và khoai lang ở phía trên.

Không trách được trên đường chạy nạn, người khác không phát hiện ra khoai lang đỏ mà Liễu nương tử này có thể phát hiện.

Người khác không phát hiện ra sự lợi hại lá của cây Kim Bì thì nàng lại phát hiện, hơn nữa còn chế tác lá Kim Bì vừa đơn giản lại hữu hiệu, những tên thổ phỉ kia bị đánh cho tơi bời, quỷ khóc sói gào.

Nếu là nam tử, tất nhiên có thể làm được thành tựu lớn.

Là nữ nhân, nói chung phải chịu rất nhiều hạn chế.

Một buổi sáng, Liễu Phán Nhi mang theo Lý Đại Bảo làm chuyện này, trông sáu gốc khoai lang và củ khoai lang trên dưới hoàn chỉnh ở trong sáu giỏ.

Khâm sai Cố đại nhân đi dạo xung quanh, sai người thông báo cho huyện lệnh địa phương cũng tới, đến lúc đó Lưu huyện lệnh làm quan địa phương ở đây, hắn ta cũng muốn tấu lên, thuận tiện còn có thể làm chứng cho hắn ta.

Khâm sai Cố đại nhân đi tới cánh đồng khoai tây, rất tò mò, hỏi Liễu Phán Nhi: "Liễu nương tử, đây là cái gì?"

Liễu Phán Nhi cung kính trả lời: "Đây là khoai tây, cũng là trái cây cũng là rễ cây, thứ này bột bột, không ngọt, có thể hấp ăn cũng có thể xào ăn."

Khâm sai Cố đại nhân nhìn thấy có cành lá đã vàng: "Liễu nương tử, cái này đã thu hoạch được chưa? Ngươi có thể đào nó ra xem không?"

Khi Cố đại nhân nhìn thấy từng gốc khoai tây cũng có thể mọc ra mười mấy củ khoai tây to nhỏ tròn trịa, vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét.

Thật trùng hợp, khoai tây cũng đã đến lúc thu hoạch.

Có những người này gia nhập, Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Người trong thôn nghe được khâm sai Cố đại nhân đến, lần lượt có người tới giúp đỡ, ngay cả Tam quả phụ nghe nói khâm sai đại nhân hôm nay có ban thưởng cũng thúc giục con dâu mang xẻng tới giúp đỡ.

Hai mắt Liễu Phán Nhi sáng ngời, mặt mày cong cong, vui vẻ nhìn về phía khâm sai Cố đại nhân: "Lúc trước chỉ lo đào khoai lang, vậy mà quên mất khoai tây trong nhà cũng sắp được thu hoạch, cũng là lần đầu tiên trông, không có kinh nghiệm. Nơi này có hai mẫu khoai tây, chúng ta đào một mẫu trước để cho Cố đại nhân xem một chút."

Nàng dẫn Lý Đại Bảo tiếp tục cẩn thận đào khoai tây bỏ vào giỏ. Người khác không biết sản lượng khoai tây, nhưng Liễu Phán Nhi biết sản lượng khoai tây cũng không thấp hơn khoai lang.

Liễu Phán Nhi gật đầu, nói với Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, chúng ta đào khoai tây lên xem chúng trông như thế nào."

Trước khi đi Liễu Phán Nhi dặn dò Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, con là trưởng tử nhà chúng ta, con ở bên cạnh Cố đại nhân, có chuyện gì có thể vê nhà hỏi ta hoặc là hỏi thôn trưởng nãi nãi."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Hẳn là không thấp, tuy nhiên cụ thể bao nhiêu, còn phải đào ra một mẫu đất mới có thể biết. Cố đại nhân, trong ruộng có nhiều người hỗ trợ như vậy, ta về nhà nấu cơm chiêu đãi Cố đại nhân."

Khâm sai Cố đại nhân nghĩ đến đồ ăn lần trước ở nhà Liễu Phán Nhị, tuy rằng đơn giản nhưng cũng không bình thường, mùi vị rất ngon, vui vẻ đồng ý: "Đa tạ Liễu nương tử”

Trong tay khâm sai Cố đại nhân cầm một củ khoai tây to bằng bàn tay, đặt ở trong tay cân nhắc: "Liễu nương tử, sản lượng của thứ này cũng không thấp!"

Trước khi đi Liễu Phán Nhi lại dặn dò Chu Thúy Hoa: "Thím, ta về nhà nấu cơm, chuyện trên ruộng này nhờ thím để ý một chút."

Liễu Phán Nhi cười ngọt nào, xoa xoa đầu Lý Đại Bảo: "Được, con là nam tử hán nhà chúng ta, lợi hại đấy!"

Nghe mẫu thân khen ngợi, Lý Đại Bảo càng tự tin hơn.

Lý Đại Bảo ưỡn n.g.ự.c lên: "Mẫu thân, người yên tâm, con đã trưởng thành, có thể gánh vác gia đình rồi."

Chu Thúy Hoa đáp lại: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi cứ yên tâm trở về, trong ruộng giao cho ta. Ruộng của chúng ta có nhiều cây trồng năng suất cao như vậy, hiện tại Cố đại nhân muốn đưa đến kinh thành, có phải thôn Lý gia chúng ta sẽ nổi danh kinh thành không?”

Liễu Phán Nhi cười cười, gật đầu: "Thím nói đúng."

Liễu Phán Nhi cầm giỏ hái một ít dưa chuột cà chua ớt, đậu đũa, khoai tây vừa mới đào ra nàng cũng cầm bảy tám củ, cũng có thể nấu ăn.

Khoai tây thái sợi chua cay, khoai tây nướng thịt, phải làm được.
Bình Luận (0)
Comment