Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 316

"Người khác nuôi một con heo cần một năm, ta chỉ cần nửa năm là có thể làm cho nó trở thành một con heo nặng hơn năm mươi cân rồi. Khi trượng phu của ta không có ở nhà, ta kiếm tiền dựa vào việc nuôi heo, nuôi sống cả gia đình."

"Được, tẩu tử, liền quyết định như vậy." Liễu Phán Nhi cười khẽ, đi qua cửa hàng nhà mình, để Lý Lệ và Lý Phương lấy cho bốn người nhà họ Đường mỗi người mười thước vải may quần áo.

Liễu Phán Nhi đưa gia đình Đường Vân Sơn đến dãy nhà tốt nhất phía sau ngã tư đường, đẩy cửa đi vào: "Những căn nhà này Nguyên Thanh đã dặn dò ta, đã quét tước sạch sẽ rồi. Mỗi đâu ngõ đều có giếng nước, có thể đi lấy về đun nước."

Đường Đại Trụ dụi mắt, nhìn căn tứ hợp viện nhỏ trước mắt: "Tướng quân phu nhân, đây... đây là phòng cho nhà chúng ta ở sao?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà, phòng này để cho mọi người ở trước, không thu tiên thuê. Chờ sau này mọi người làm việc kiếm tiền, có thể mua lại, trở thành chủ nhân chân chính của nó."

"Căn nhà này tốt lắm, tốt hơn cả căn nhà của địa chủ thôn chúng ta." Vẻ mặt Đường Đại Trụ vui sướng, bắt đầu thích nơi này: "Phu nhân, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày mua được căn phòng này."

Người nhà họ Đường vào nhà nhìn xem, càng vui mừng hơn.

Ba gian phòng chính, hai gian phòng khách, có cả phòng bếp. Bên cạnh còn có một gian phòng, có thể làm phòng ngủ.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đến đây, đưa danh sách cho ta."

Tại thời điểm Liễu Phán Nhi đưa Đường gia đi xem nhà ở, Chu lão tam đã kéo một chiếc xe đẩy, đưa thẳng đến cửa.

Chu lão tam thấy ánh mắt của Liễu Phán Nhi dừng ở cái đòn gánh trông như đã dùng qua, vội vàng giải thích: "Phu nhân, cái đòn gánh này là của nhà ta, không phải đồ mới, coi như là ta tặng. Những vị khách này vừa tới, đun nước cần có đòn gánh, hai bó củi này cũng là lấy từ trong nhà ta, không đáng giá tiền, coi như là ta tặng."

Dầu, muối, tương, giấm chua, kim chỉ, nồi niêu xoong chảo, đòn gánh lấy nước, chổi lớn chổi nhỏ, cùng hai bó củi và rất nhiêu đồ đạc linh tinh khác, thêm cả gạo và mì cửa hàng lương thực đưa tới, tất cả đầy đủ.

Liễu Phán Nhi nhìn những thứ Chu lão tam chuẩn bị, có phần giật mình. Không thể không nói, Chu lão tam này rất biết buôn bán.

Hai bên đều có ba gian phòng, đều rất rộng rãi.

"Không có khả năng lỗ tiền của ngươi, hơn nữa ngươi nhập hàng số lượng lớn, cũng sẽ ép giá bên cung cấp hàng hóa. Ta mua nhiều như vậy, đương nhiên cũng muốn ép giá của ngươi. Nếu ngươi bán, ta đặt mười phần. Nếu vượt quá mười phần, cũng sẽ trả dựa theo giá cả mười phần này, được không?" Liễu Phán Nhi hỏi, kiếp trước nàng cũng làm buôn bán, biết được khi mua đồ với số lượng rất nhiều, giá cả tất nhiên được ưu đãi.

Liễu Phán Nhi tiếp nhận danh sách Chu lão tam đưa cho, xem xét kỹ càng, gật đầu: "Giá cả này được đó, dựa theo danh sách này, ta mua mười phần, có thể giảm giá một phần không?"

Chu lão tam nghe vậy, lộ vẻ mặt chua xót: "Đức Thụy phu nhân, giá này đã đủ thấp rồi, lại giảm một phần, vậy ta..."

Chu lão tam đưa danh sách qua, cười ha ha: "Đa tạ Đức Thụy phu nhân."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy được, ngươi đi về trước, sau đó ta viết một tờ khế ước, để Báo Tử nhà ta đến cửa hàng nhà ngươi ký khế ước, thuận tiện đưa tiền cọc cho ngươi."

Nếu giá cả giảm xuống một phần, vậy nó chỉ cao hơn phí nhập hàng một chút, chỉ có thể nói không lỗ vốn, làm việc không công. Nhưng nếu số lượng nhiều, hắn ta có thể bàn bạc giá cả với bên cung cấp một lân nữa, với lại mua nhiều, lợi nhuận ít hơn chút nhưng tiền kiếm được cũng không ít.

"Đức Thụy phu nhân hiểu kinh doanh quá." Chu lão tam đáp lời: "Như vậy đi, phần phu nhân vừa mua này tính vào mười phần kia, tính cả chín phần còn lại ta chỉ lấy người giá chín phần."

Chu lão tam kinh ngạc, Đức Thụy phu nhân này thật hiểu việc kinh doanh.

"Đa tạ Đức Thụy phu nhân." Chu lão tam đáp, quay người gặp người nhà họ Đường đã dỡ hết đồ trên xe xuống, đẩy xe đẩy rời đi.

Liễu Phán Nhân thấy đồ vật đều đem đến rồi, nói với vợ chồng Đường Vân Sơn: "Đường đại ca, đại tẩu, mọi người đi một đoạn đường lâu như vậy, nhất định vừa mệt mỏi vừa vất vả. Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ vật trong nhà đi, lát nữa ta sẽ cho người mang đồ ăn tới, ăn sớm một chút, nghỉ sớm một chút. Trưa mai, ta sẽ đón gió tẩy trần cho nhà Đường đại ca."

* Đón gió tẩy trân: bữa tiệc chào mừng người đi xa mới đến hay mới về.

Đường Vân Sơn vội vàng cảm ơn: "Đa tạ phu nhân đã chuẩn bị chu toàn như vậy cho nhà chúng ta, tên tiểu tử Lưu Khuê kia nói coi đây như nhà mình. Hiện tại ta coi như đã hiểu lời này có ý gì rồi."

Đường nương tử cũng cười nói: "Chờ chúng ta thu dọn đồ đạc xong xuôi, ngày mai sẽ qua nhà phu nhân thăm hỏi."

Liễu Phán Nhi thấy bên này họ không thiếu đồ đạc gì nữa, lúc này mới từ biệt ra về.

Báo Tử đi đưa chăn đệm, hiện tại không cần nữa, Liễu Phán Nhi vội vàng lên xe ngựa trở về nhà, để Báo Tử mua đồ ăn rồi tiện thể mang đến đó cho nhà họ Đường luôn.

Đường nương tử nhận lấy đồ ăn, trong lòng triệt để kiên định.

Đường nương tử cầm đôi đũa gõ tay con thứ hai: "Cha con còn chưa ăn đâu, không biết phép tắc! Phu quân, đây là bữa ăn đầu tiên của chúng ta từ khi vào trấn Cát Tường, chàng nói vài câu, để hai thằng nhóc bướng bỉnh này nhớ kỹ"

Đường Vân Sơn đi lấy nước, nước đầy tràn một vại.

Tất cả mọi người không ai nhàn rỗi, đợi khi bên ngoài đã được quét tước sạch sẽ, sửa sang lại giường chiếu, Đường nương tử đã làm xong hai món một canh, còn có cả dạ dày om và đầu heo kho tộ.

Đường nương tử ở phòng bếp tất bật làm việc, rửa nồi rửa chén, nhóm lửa nấu cơm, tay chân thoăn thoắt làm nhà bếp nhanh chóng gọn gàng ngăn nắp.

Đường Đại Trụ và Đường Nhị Trụ câm chổi quét dọn, sau đó dùng khăn đi lau khô quanh nhà.

Nhìn trên bàn bày đây những món ăn ngon, Đường Nhị Trụ không nhịn được mà cầm đôi đũa lên, dự định gắp một miếng thịt ăn. Đi theo tướng quân cùng phu nhân tưởng quân, cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp hơn.

Đường Vân Sơn cười lớn: "Ở nhà cũ, nhân khẩu nhà ta không lớn, đất vườn trong nhà không nhiều lắm, ta lại bị thương, không làm việc được. Tuy rằng vẫn còn võ công, nhưng đối với nhà chúng ta cũng không có tác dụng quá lớn, mấy năm nay đều là mẫu thân các con vất vả. Nếu ở nhà cũ, luẩn quẩn không có đường ra, huynh đệ Hoắc bảo ta đến đây, ta cảm động và nhỡ mãi ân tình của tướng quân, đến đây rồi cảm thấy đây cũng là một đường ra."

Đường Vân Sơn cực kỳ phấn khích, dọc đường đi tới, hắn ta da dày thịt béo, không cảm nhận được cái gì, nhưng thê tử cùng con trai chịu khổ. Trước đó giấy dẫn đường còn bị đánh cắp, suýt nữa thì không ra được thành.

May mắn gặp được tướng quân phu nhân mới có thể thuận lợi vào trấn Cát Tường.

Tuy rằng Đường Đại Trụ và Đường Nhị Trụ rất tham ăn, nhưng hiện tại cũng không dám ăn, sợ bị mẫu thân hung hãn đánh.

"Hiện tại phu nhân tiếp đón chúng ta long trọng như vậy, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, lại còn cho chúng ta ở căn nhà tốt như vậy. Trong lòng ta, rốt cuộc yên tâm. Về sau Đại Trụ, Nhị Trụ đi học biết chữ, không cầu công danh, ít nhất không cần giống ta cùng mẫu thân các con, mở to mắt, bao nhiêu tuổi đầu cũng đọc được vài chữ, chỉ có thể làm người lỗ mãng. Tóm lại một câu, nếu hiện tại phu nhân cho chúng ta sống cuộc sống tốt như vậy, chúng ta nên giúp phu nhân làm việc thật tốt."

Trong lòng Đường nương tử kích động, mừng rỡ: "Ta cũng không nghĩ tới phu nhân có thể thu xếp tốt như vậy."
Bình Luận (0)
Comment