Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 317

"Phu quân, ngươi có võ công, mặt mày nghiêm túc, có thể hù dọa mấy tên côn đồ đó, ngươi liền chuyên môn làm việc này đi, việc này cũng là tướng quân và phu nhân an bài cho ngươi. Ta đây cũng là người lỗ mãng, chỉ biết trồng trọt, nuôi heo, ta liền nuôi heo cho phu nhân. Ta nhất định nghiêm túc, nhất định sẽ hồi báo ân tình của tướng quân và phu nhân.

Đường Vân Sơn nở nụ cười, hết sức vui mừng: "Được, dù sao tướng quân và phu nhân cũng sẽ không bạc đãi chúng ta."

Đường Đại Trụ cười nói: "Cha, trước kia khi chăn trâu, con thường xuyên đến trường học học trộm chữ, con đã nhận biết một trăm chữ rồi. Khi đến trường học, con nhất định phải học được viết chữ cùng tính toán. Nhị Trụ cũng vậy. Con sẽ trông nó, nếu dám lơ là học tập con sẽ là người đầu tiên đánh nó!"

Đường nương tử cười cười, nhìn vê phía hai đứa con, tuy là đen gầy, nhưng được cái có tinh thần: "Đối phó với Nhị Trụ, không cân đánh chửi. Chỉ cần không cho nó cơm ăn, nó sẽ ngoan ngoãn ngay lập tức. Nhìn bàn cơm của chúng ta này, gạo cơm, còn có nhiều thịt như vậy. Về sau kiếm được tiền, có thể thường xuyên ăn như vậy. Ngoan ngoãn học tập sẽ có thức ăn ngon. Không chăm chỉ học tập, ta sẽ bảo cha các con nhốt các con vào phòng củi. Đương nhiên, cũng sẽ không để hai con c.h.ế.t đói, có thể cho con ăn trấu thay cơm."

Đường Nhị Trụ nghe vậy, vội vàng cam đoan: "Nương, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, vâng lời đại ca.

Thấy hai đứa con đều vâng lời như vậy, Đường nương tử vô cùng vui mừng. Đường Đại Trụ vui mừng hớn hở, cầm đôi đũa lên, gắp một miếng dạ dày heo cho vào miệng: "Ừ, rất ngon, chao ôi, làm sao lại có món dạ dày heo ngon như vậy chứ? Mọi người cũng ăn nhanh lên, đến nơi này, thật sự là đến đúng nơi rồi. Nếu không cả đời này cũng không có khả năng ăn được những món ngon như này đâu."

Đường nương tử cũng gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Đúng vậy, ăn ngon thật. Trước kia các con muốn ăn thịt, trong nhà không có tiên mua nổi, vậy nên ta đã mua dạ dày heo giá rẻ, nhưng cũng không làm ra được món ngon như vậy."

Đường Đại Trụ và Đường Đại Trụ lúc này cũng không hé răng nữa, miệng không ngừng nhai thức ăn.

Ăn uống no nê, đã buồn ngủ.

Qua một hồi gió cuốn mây tan, trên bàn chỉ còn lại vài cái đĩa trống trơn, nhiều đồ ăn như vậy, tất cả đều bị ăn sạch.

Đường nương tử gật đầu, nhớ lại lời tướng quân phu nhân nói trên xe ngựa: "Phu nhân nói, để cho ta đi nuôi heo, một ngày trả ta hai mươi văn tiền, có thể mua không ít thịt"

Đường Vân Sơn cười, an ủi thê tử: "Lần này chúng ta đi đường vất vả, ăn no rồi về sau mới có sức lực làm việc, học tập. Lúc trước Hoắc Thành Đạt để lại cho ta năm lượng bạc, còn có tiên chúng ta đem nhà ở cùng đất đai bán đi, khấu trừ bớt tiên chúng ta dùng dọc đường đi, còn lại một ít bạc, chút nữa ta đưa cho ngươi, ngươi cất cho kỹ. Khi nào muốn ăn thịt, có thể đi mua. Chờ ngày mai ta bắt đầu làm việc, phu nhân trả tiền công, đủ cho chúng ta sống qua ngày."

Đường nương tử hơi đau lòng: "Chao ôi, nhiêu thức ăn như vậy đều bị chúng ta ăn hết sạch rồi. Thực ra, những món này còn có thể để lại một chút để sáng ngày mai ăn."

Nghe được lời cha mẹ nói, Đường Đại Trụ, Đường Nhị Trụ mười hai, mười ba tuổi đầu mới yên tâm.

Dạ dày heo mùi vị độc đáo, làm cho cả nhà bốn người khen không dứt miệng; Đầu heo kho cũng rất ngon, mùi thơm, hương vị thuần túy; cải trắng ngọt thanh, lá cải trắng nấu canh đậu hủ, cũng uống rất ngon.

Chỉ có điêu Đường nương tử thích sạch sẽ, bảo phu quân đi đun nước nóng, một nhà bốn người tắm rửa, giặt quân áo sạch sẽ, mới trở vê phòng ngủ.

Về phần Liễu Phán Nhi, về đến nhà, nói với đại tẩu Lưu thị chuyện gia đình Đường Vân Sơn đến đây tìm nơi nương tựa.

Lưu thị thở phào nhẹ nhõm: "Người có thể làm Nguyên Thanh ghi tạc trong lòng, cho dù là nhân phẩm, hay là công phu, chắc hẳn đều không tồi đâu."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Lúc trước ta còn lo lắng vấn đề an ninh trong thôn, luôn để cho mọi người trong thôn đến giúp đỡ, quả thực là không nên. Đại Tráng mặc dù nghe lời, nhưng dù sao hắn cũng không luyện võ, chỉ là nông dân bình thường. Một số vấn đề đơn giản còn có thể xử lý, nhưng phức tạp hơn lại không làm được."

"Hiện tại trên thôn trấn có nhiều cửa hàng đang xây dựng như vậy, việc buôn bán, cửa hàng cùng với xưởng cũng càng ngày càng tốt. Tiếp đó, chúng ta còn có rất nhiêu việc phải hoàn thành, những việc đó đều cần người đáng tin cậy. Ta tin tưởng ánh mắt của Nguyên Thanh, người được tìm đến, khẳng định đều không tồi. Còn có một chuyện, chúng ta càng ngày càng có tiên, những người ngấp nghé đến cũng ngày càng nhiều. Có những người này ở, ta cũng yên tâm hơn."

Nghe Liễu Phán Nhi nói như vậy, Lưu thị đồng tình: "Đúng vậy, mỗi lần nhìn nhiều bạc như vậy lời từ buôn bán, trong lòng ta vừa vui sướng vừa lo lắng, chỉ sợ người khác tới cướp mất. Mặc dù ở trong thôn cũng gọi là an toàn, nhưng nếu là có bọn cướp, hoặc đạo tặc có võ công cao cường, vẫn phải dựa vào những người mà Nguyên Thanh tìm tới. Những người này có bản lĩnh, chúng ta phải trọng đãi họ. Buổi tối hôm nay thì thôi, trưa mai ta mời họ đến nhà, ta làm mấy món ăn ngon đón gió tẩy trân cho họ."

"Ta cũng nghĩ như vậy." Liễu Phán Nhi đáp: "Vậy ngày mai làm phiền Tiểu Hoa tỷ."

Lưu thị cười khẽ: "Việc nên làm, không tính làm phiền."

Ăn cơm xong, Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý đến đây, phía sau còn có Lý Đại Tráng đi theo.

Liễu Phán Nhi mời bọn họ đến phòng khách, nhìn về phía thôn trưởng Lý: "Đại thúc thôn trưởng, đã trễ thế này rồi, mọi người đến đây chắc chắn có việc. Nói đi, giữa chúng ta không cần khách sáo."

Tuy rằng thôn trưởng Lý suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng thực bình thường, Liễu Phán Nhi hiểu, hơn nữa đó cũng là vì tốt cho nàng.

Liễu Phán Nhi nghĩ một lát, sau đó trả lời: "Ngày ấy kết hôn, sau khi Nguyên Thanh tới thị trấn, không yên tâm chúng ta ở nhà, nên để Hoắc Thành Đạt đi tìm mấy người huynh đệ đang tin cậy, trên danh sách có khoảng chừng ba mươi người. Nhưng còn có vướng bận gia đình nên có thể có người không muốn đến đây. Còn cụ thể có bao nhiêu người đến đây, hiện tại ta cũng không biết. Gia đình Đường đại ca là người thứ nhất, sau đó mọi người cũng sẽ dân dần đến. Đại thúc thôn trưởng, người hỏi chuyện này làm gì vậy?"

Vợ chồng thôn trưởng Lý nói ra mục đích, có một số việc nhất định phải làm.

Chu Thúy Hoa cũng vội vàng nói: "Vợ Nguyên Thanh, con đừng nghĩ nhiều, chúng ta cũng không có ý gì. Nhưng việc quản lý này, dù sao cũng cần có người một nhà làm. Không cầu có năng lực, nhưng họ có lòng trung thành. Có chuyện gì xảy ra, còn có thể nói cho người trong nhà. Tính nết của Đại Tráng, con cũng biết rồi, là người thật thà. Ta và đại thúc con cảm thấy có thể để Đại Tráng đi theo những người có năng lực đó học tập.

Thôn trưởng Lý đắn đo một lát mới chậm rãi nói: "Vợ Nguyên Thanh, những người này đều do Nguyên Thanh gọi tới, đáng tin, nhưng giữ gìn trật tự trong thôn trấn, tốt nhất cũng nên có người trong thôn chúng ta, người tài giỏi trong thôn chúng ta không nhiều lắm, nhiều lắm là chân chạy vặt, nhưng không thể không có một ai."

Liễu Phán Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ, người trong thôn lo lắng Liễu Phán Nhi có người bên ngoài giúp đỡ, sẽ không tin tưởng người trong thôn nữa, đồng thời mọi người cũng lo lắng người ngoài sẽ lừa gạt nàng.

Thôn trưởng Lý cười: "Vợ Nguyên Thanh này, Nguyên Thanh rốt cuộc tìm bao nhiêu người đến trấn Cát Tường vậy?"

Liễu Phán Nhi cười nói: "Đại thúc thôn trưởng cùng thẩm nói đúng, ta hiểu nỗi khổ tâm của mọi người. Được thôi, những việc lúc trước ta giao cho Đại Tráng làm, Đại Tráng cũng có thể hoàn thành."
Bình Luận (0)
Comment