Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 390

Đường Vân sơn dẫn theo bốn người, hộ tống Liễu Phán Nhi và Lý Dung đi theo Cố quản sự nói chuyện làm ăn.

Khi Vân chưởng quỹ của cửa hàng gia vị Vân gia biết Liễu Phán Nhi đồng ý bán giá thấp hơn 10% của người Hồ thì khẽ cười nói: "Giá cả rẻ hơn là tốt nhất nhưng cửa hàng gia vị Vân gia chúng ta đều thu mua gia vị chất lượng cao nên ta phải xem hàng đã. Nếu chất lượng cao thì giá này rất tốt. Nếu chất lượng không ổn thì cho dù giá có rẻ, Vân mỗ cũng không mua."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "A Dung, mang gia vị để lên bàn, nhanh mở ra cho Vân chưởng quỹ xem."

"Vâng, mẫu thân." Lý Dung vâng lời, sau đó mang hòm đặt lên bàn, mở nắp che bên trên ra: "Mời Vân chưởng quỹ xem."

Vân chưởng quỹ nhìn gia vị, phát hiện hạt đây đặn, màu sắc đẹp, mùi thơm nức mũi.

Tay Vân chưởng quỹ bốc mấy hạt, đặt vào mũi ngửi thử, sau đó lại bỏ trong miệng nhai.

Cho dù ông ta có muốn chê bai thì với gia vị tốt như thế không thể phủ nhận được.

Gia vị này chất lượng hoàn hảo hơn của người Hồ được vận chuyển từ nơi xa xôi tới.

Liễu Phán Nhi lơ đễnh cười nói: "Đây cũng không phải bí mật, đợi ngươi cử người tới Thôi Dương hỏi thăm thì sẽ biết. Gia vị này đều là nhà ta trông ra."

Nhưng ông ta là người buôn bán nên hiểu được các nhà đều có bí mật kinh doanh, không nên hỏi.

Liễu Phán Nhi ngạc nhiên: "Lần này mang tới một nghìn hai trăm cân nhưng không thể bán hết toàn bộ cho Vân chưởng quỹ được. Ta còn muốn đi Dương Châu, đi dạo quanh Cô Tô to như vậy kiếm thêm mấy cửa hàng gia vị. Trong nhà ta còn gần hai nghìn cân gia vị nữa, số lượng năm sau càng nhiều."

"Chất lượng thì là rất tốt. Cửa hàng gia vị Vân gia chúng ta sẽ thu mua theo giá cả của phu nhân đưa ra." Vân chưởng quỹ cười nói: "Bên phu nhân có bao nhiêu, Vân gia chúng ta có thể mua nhiều."

Nhưng chắc chắn Vân chưởng quỹ sẽ cử người đi điều tra.

Vân chưởng quỹ nghe xong thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Gia vị của phu nhân chất lượng tốt hơn người Hồ, hạt to tròn, mùi lại thơm. Ta xin hỏi phu nhân, gia vị này từ đâu tới? Nếu không tiện nói thì không cần nói. Việc buôn bán nói chung đều có bí mật, Vân mỗ hiểu."

Vân chưởng quỹ cực kỳ muốn hỏi Đức Thụy phu nhân, gia vị đó từ đâu?

Liễu Phán Nhi gật đầu, vẻ mặt đầy tự tin và chân thành nói: "Đúng thế, là ta trông. Khí hậu ở huyện Thôi Dương của chúng ta thích hợp cho việc trông trên đất khô theo hình bậc thang. Tất nhiên là phương pháp bón phân và gieo trồng không thể nói với Vân chưởng quỹ được, mong Vân chưởng quỹ hiểu cho."

Là cửa hàng gia vị lớn nhất Kim Lăng nên tất nhiên biết được gia vị thì là rất đắt, nên đã thử trông nhiều. Tất nhiên cũng trồng được ít, nhưng sản lượng thấp, hơn nữa hạt nhỏ, vị đắng, kém chất lượng hơn của người Hồ.

Vừa nãy ông ta đã ăn thử thì hương vị chính gốc.

"Ồ?" Vân chưởng quỹ kinh ngạc, không thể tin nói: "Trung Nguyên của chúng ta cũng có thể có được gia vị thì là tốt như vậy sao?”

Tuy sau này sẽ truyên bá mở rộng nhưng hiện giờ, Liễu Phán Nhi chưa muốn nói với người khác. Thật ra địa phương khác học theo thì hiệu quả không lớn. Những mầm cây lấy ra từ trong không gian rất mềm, chỉ thích hợp với khí hậu của huyện Thôi Dương. Đặc biệt, gia vị như vậy trông ở Đại Chu rất dễ c.h.ế.t nên ở địa phương khác không được. Không giống như cây ớt chắc chắn, chỉ cần không quá lạnh thì ở đâu cũng có thể trông được.

Trong lòng Vân chưởng quỹ kích động, nếu có thể trồng thì ông ta có thể dùng gia vị mà Đức Thụy phu nhân bán để làm hạt giống trồng phải không?

"Phu nhân, nếu không thì chúng ta mua gia vị của phu nhân theo giá của người Hồ? Chỉ cần phu nhân bát tất cả gia vị cho chúng ta." Vân chưởng quỹ đề nghị, buôn bán độc quyên dễ dàng nên ông ta không muốn gia vị của nhà Liễu Phán Nhi một mình bán cho Dương Châu và Cô Tô to như thế.

Liễu Phán Nhi lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Xin Vân chưởng quỹ thứ lỗi, bán nhiều nhất được cho Vân chưởng quỹ là sáu trăm cân thôi, còn lại ta muốn tìm kiếm khách hàng khác nữa. Ta đi một chuyến không dễ dàng nên phải mở rộng nguồn tiêu thụ. Sang năm không cần ta phải tự đi bán nữa mà khách hàng sẽ tới chỗ chúng ta mua.”

Vân chưởng quỹ thấy thế thì biết Liễu Phán Nhi đã có ý định riêng nên không cố gắng nữa, dù sao thì nữ nhân trước mặt cũng không phải người thường, trên người có cáo mệnh tứ phẩm, chồng còn là quan võ tứ phẩm. Hai vợ chồng còn được bệ hạ tin tưởng, người như thế, Vân gia không trêu chọc nổi.

Việc kinh doanh thì sao?

Quan trọng là hòa hợp kiếm tiên, sau này càng có nhiều cơ hội hợp tác.

Vân chưởng quỹ gật đầu cười nói: "Được, sáu trăm cân cũng không ít. Người Hồ tới chỗ ta bán, nay năm mươi cân, mai sau mươi cân, cứ cò kè mặc cả với ta, thật khiến người ta khó chịu."

Vân chưởng quỹ ký khế ước sáu trăm cân với Liễu Phán Nhi rồi Vân chưởng quỹ đưa người đến quán trọ Duyệt Lai để kiểm tra hàng hóa. Nếu như gia vị không có vấn đề thì thanh toán tiên tại chỗ. Ngân phiếu là của ngân hàng tư nhân Hằng Thông, nếu muốn ngân lượng cũng được.

Cuối cùng, Liễu Phán Nhi lấy ngân phiếu, mang theo thuận tiện.

Vân chưởng quỹ tự mình kiểm tra gia vị, chắc chắn không có vấn đề, tiền trao cháo múc, còn giao hẹn phương thức giao dịch lần sau.

Lý Phương gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta quay về quán trọ thôi."

Trong lúc Liễu Phán Nhi bàn chuyện làm ăn với Vân chưởng quỹ thì Lý Phương và Lý Nam cùng với Hoắc Thành Đạt đi dạo thành Kim Lăng.

Lý Phương kéo tay Lý Nam: "A Nam, muội đừng chạy loạn. Nếu đám ăn mày bắt cóc muội thì sau này muội sẽ không được thấy mẫu thân nữa."

Hoắc Thành Đạt dẫn người theo dõi chằm chằm, sợ nháy mắt đã không thấy hai tiểu thư đâu.

Lý Nam thích thú với mấy món đồ bên đường, mua mấy cái ở huyện Thôi Dương không có, tính về đưa cho hai ca ca.

Lý Nam đang thấy bị nắm tay không vui, nghe thế thì nắm lại tay của Lý Phương nói: "Ta sẽ ngoan hơn. Chúng ta đã đi dọa một hồi lâu rồi, A Phương tỷ, chúng ta đi tìm nương được không?”

Nếu cửa hàng gia vị Vân gia muốn mua sẽ phải đi tới trấn Cát Tường của huyện Thôi Dương. Giá cả lúc đó vẫn thế, kiểm tra hàng tại chỗ rồi trả tiền.

Lý Phương nghĩ rồi không đồng ý: "Dì Liễu, ngươi là cáo mệnh phu nhân, đi buôn bán để đẩy mạnh tiêu thụ thì không thích hợp. Ta đi, tuy ta còn nhỏ nhưng có thể để Hoắc thúc thúc đi cùng.

Lý Nam chạy tới ôm lấy cánh tay của mẫu thân: "Chơi vui lắm, ta mua nhiều đồ tính đưa cho các ca ca và dì Tiểu Hoa. Nương, người buôn bán tốt không?”

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Giao dịch buôn bán gia vị tốt lắm. Sau khi ăn trưa xong, ta chuẩn bị mang vải dệt của chúng ta đi tới các cửa hàng vải lớn để đẩy mạnh tiêu thụ."

Đến khi các nàng trở về, Liêu Phán Nhi đã giao dịch xong với Vân chưởng quỹ. Nàng cất ngân lượng đi, thấy các nàng trở lại nói: "Đi dạo chơi có vui không?”

Nếu không đi được thì mọi người đều về phòng khiến cho Lý Phương và Lý Dung có hơi tiếc nuối.

Thật ra Liễu Phán Nhi không để ý tới mấy nghi thức xã giao đó, nhưng hai người con thì muốn hỗ trợ, lại vì tốt cho nàng nên nàng không thể từ chối. Để cho hai con có nhiều cơ hội rèn luyện, nhanh chóng trở thành trợ thủ giỏi của nàng: "Được, vậy chiêu các con đi đàm phán.

Nhưng lúc các nàng ăn cơm, bên ngoài trời mây đen phủ kín, chốc lát sau mưa to, không đi được đâu.

Lý Dung gật đầu: "Nương, ta đi cùng A Phương tỷ để đàm phán buôn bán. Chỉ là giá cả, phương thức giao hàng và phương thức trả tiền thôi. Tuy chúng ta không am hiểu như mẫu thân như vẫn biết. Luyện nhiều lần thì chúng ta sẽ càng thuần thục hơn."

Trời bên ngoài âm trâm, trong phòng cũng tối xâm, tiếng mưa rơi giống như tiếng hát ru khiến người ta buồn ngủ.
Bình Luận (0)
Comment