Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 391

Trận mưa này mãi đến đêm mới tạnh, Liễu Phán Nhi tỉnh dậy, chuẩn bị mười tấm vải và mười cân gia vị vào trong hai cái rương một lớn một nhỏ, ngày mai đi tới Trương gia làm khách.

Chiều đã ngủ nhiều nên sau khi ăn tối, các nàng không ngủ được lại quấn lấy Liễu Phán Nhi nghe kể chuyện xưa.

Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần bốn mẹ con đều phấn chấn, thay quần áo đẹp, Liễu Phán Nhi cũng chải đầu tóc đẹp cho các nàng, trên đầu cài ngọc xinh đẹp.

Hôm nay, Liễu Phán Nhi cũng mặc đồ sang trọng, dẫn theo mấy đứa nhỏ ra ngoài.

Vừa hay gặp Trịnh phu nhân ở cửa, Liễu Phán Nhi mỉm cười gật đầu, lịch sự lễ phép, không có biểu hiện phiền chán.

Trịnh phu nhân cũng không tiếp tục cãi nhau với Liễu Phán Nhi ở Kim Lăng, còn chưa đủ xấu hổ sao: "Lý phu nhân đi đâu vậy?”

Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Đi thăm người quen."

Trịnh phu nhân còn muốn hỏi nhưng thấy Liễu Phán Nhi dẫn theo người lên xe ngựa rồi, cũng không quá thân nên không cần phải hỏi rõ.

Hôm nay, Trương đại nhân biết Liễu Phán Nhi tới nên vẫn luôn ở nhà chờ, không đi tới nha môn.

Vâng, phu nhân!" Thúy Mai vâng lời.

Về tình hay về lý thì đều phải tới một chuyến.

Dù không thể gặp đường muội đang đóng cửa suy nghĩ nhưng nàng ấy đã tới Kim Lăng, nếu không đi thăm hỏi thì không được. Hơn nữa, sau khi phu quân nàng ấy giữ đạo hiếu có thể khôi phục chức quan có liên quan lớn tới nhà mẹ đẻ, hầu phủ Kim Lăng cũng ra tay giúp.

Còn Trịnh phu nhân dẫn theo con và quà tặng đi tới hầu phủ Kim Lăng.

Về phần Liễu Phán Nhi, dẫn theo ba đứa nhỏ, dưới sự hộ tống của mấy người Hoắc Thành Đại đi tới Trương gia.

Trịnh phu nhân thấy xe ngựa rời đi thì híp mắt lại, nói với người hầu ở bên cạnh: "Đi hỏi thăm xem là tới thăm ai?"

"Phu quân, Lý tướng quân là ân nhân của ngài, chúng ta phải chiêu đãi Lý phu nhân chu đáo." Trương phu nhân nhẹ nhàng nói: "Đợt lễ mừng năm mới, nhà mẹ đẻ của ta đều khen ngợi Đức Thụy phu nhân đã cải tiến máy cày. Không chỉ có bệ hạ khen thưởng, đường tỷ hoàng hậu của ta cũng ban thưởng cho."

"Trong lúc mọi người đều nghĩ phải chịu c.h.ế.t thì Lý huynh dẫn người tới tìm cách cứu, trong ứng ngoài hợp, không chỉ giải vây còn đánh một trận lớn. Một lần ta bị thương nặng, không thể hành quân đánh giặc nữa nên phụ thân mới giúp ta về làm việc ở Kim Lăng."

Tuy rằng trước đó, Trương phu nhân từng nghe qua nhưng mỗi lần nghe phu quân nói đều có thể tưởng tượng được cảnh tượng nguy hiểm lúc đó. Nếu như chồng hy sinh thì nàng ta và ba đứa nhỏ ở nhà phải làm sao?

Trong lúc chờ đợi, Trương đại nhân nói với thê tử: "Nương tử, nàng không biết, lúc ấy cực kỳ nguy hiểm. Ta dẫn dắt mấy ngàn tướng sĩ vô tình trúng mai phục của nước Tây Lê, lúc ấy đã nghĩ tới đánh trận rôi anh dũng hy sinh."

Nhà mẹ đẻ của Trương phu nhân là một chi của Triệu gia, cùng Triệu gia với hoàng hậu nương nương. Tuy cùng dòng tộc lại ngang hàng nhưng đã rất xa rồi. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Trương phu nhân tự nhận là biểu muội của hoàng hậu. Theo thứ bậc trong dòng tộc thì cũng đúng.

Trương đại nhân gật đầu, mắt lộ vẻ khen ngợi: "Phu nhân nói đúng, nữ tử có thể khiến cả bệ hạ và hoàng hậu khen ngợi thì tất nhiên không được qua loa rồi. Ta tìm hiểu được, mục đích Lý phu nhân tới Kim Lăng là muốn khai thông con đường buôn bán. Gia vị đã bán cho cửa hàng gia vị của Vân gia, giá cả cũng phải chăng. Còn vải, không phải nàng mở một cửa hàng vải sao? Tới lúc đó, nàng chủ động đề cập đỡ cho Lý phu nhân phải hỏi."

Trương phu nhân nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, cùng làm ăn với Đức Thụy phu nhân có thể giúp kéo gần quan hệ. Người thông minh như Đức Thụy phu nhân, hơn nữa ở trước mặt của bệ hạ và hoàng hậu cũng có thể diện. Sau này vào kinh, nói giúp chúng ta hai câu trước mặt bệ hạ và hoàng hậu cũng có thể khiến chúng ta cực kỳ lợi."

"Về giá cả, chúng ta không hụt tiên là được." Trương đại nhân công bằng, không hy vọng phu nhân vì tiền mà không thân thiết với Đức Thụy phu nhân.

Trương phu nhân cười gật đầu nói: "Phu quân yên tâm, ta đã biết rồi. Ta sẽ bàn bạc với Đức Thụy phu nhân."

Đang nói chuyện thì người hầu tiến đến: "Lão gia, phu nhân, Đức Thụy phu nhân đưa con tới đây.

Trương phu nhân khẽ cười: "Chúng ta cùng đi nghênh đón, đúng rồi, ta đã chuẩn bị quà gặp mặt cho đứa nhỏ, đừng quên lấy ra. Hôm qua tiểu thư bị cảm lạnh, hơi phong hàn, nếu khỏe rồi thì tới đây. Đức Thụy phu nhân đưa ba đứa nhỏ tới nên cần nàng tiếp đón.

"Vâng thưa phu nhân." Nha hoàn vâng lời rồi đi mời đại tiểu thư tới.

Còn hai vị thiếu gia đi học đường đọc sách nên hôm nay không có ở nhà.

Vào trong cổng đã thấy Trương phu nhân và Trương đại nhân đứng đó. Tuy chưa gặp hai người nhưng Liễu Phán Nhi có thể đoán ra thân phận của hai người: "Trương đại nhân, Trương phu nhân khách sáo rồi."

Trường phu nhân vội vàng trả lại lễ, khách sáo nói: "Đức Thụy phu nhân, nên là ta hành lễ mới phải."

"Lúc đó đầu bị thương, chảy rất nhiêu máu, cực kỳ nghiêm trọng. Nguyên Thanh cõng cả đường, đều nghĩ không qua khỏi, không ngờ đứa nhỏ này phúc lớn sống được. Trong quân doanh toàn là nam nhân nên đưa A Dung trở về quê, nhờ Đức Thụy phu nhân nuôi dưỡng. Không ngờ chớp mắt mấy năm, A Dung đã lớn như vậy rồi."

Trương đại nhân cũng vội vàng chào: "Mời Đức Thụy phu nhân vào bên trong."

Mặt Liễu Phán Nhi tràn ngập vui vẻ, giọng nói đầy tự hào: "Cao nhất là cháu gái của phu quân ta, vì một vài nguyên nhân nên hiện tại nuôi dưới tên ta. A Dung và đứa bé nhất A Nam là con gái mà phu quân ta nhận nuôi. Chúng ta sống cùng nên giờ quan hệ thân như ruột thịt.

Trương phu nhân cũng liên tục khách sáo, ánh mắt nhìn ba cô nương bên cạnh Liễu Phán Nhi, hơi kinh ngạc nói: "Phu nhân, nhìn tuổi người ước chừng mới hai mươi, sao lại có con gái lớn như vậy?”

Liễu Phán Nhi thấy thế thì khẽ cười: "Chúng ta đừng làm mấy nghĩ thức xã giao đó nữa. Trước đó ở nhà, phu quân vẫn thường khen Trương đại nhân, lần này tới Kim Lăng, đặc biệt tới đây, đợi phu quân gửi thư, ta cũng có thể nói với hắn."

Ánh mắt Trương đại nhân nhìn về phía Lý Dung, có thể nhìn ra một phần tướng mạo của tiểu cô nương ngày xưa: "Nói đến A Dung thì ta cũng biết. Trước đây đoàn người chúng ta trèo đèo lội suối tránh mai phục lại bị một đám thổ phỉ đánh lén. Vì thế, chúng ta đã tiện tay đánh thổ phỉ, A Dung là do chúng ta cứu ra khỏi sơn trại đó."

Dù sao, Liễu Phán Nhi là cáo mệnh tứ phẩm, nàng ta nhờ trượng phu là quan ngũ phẩm mới có cáo mệnh ngũ phẩm.

Liễu Phán Nhi khẽ vuốt ve gáy của Lý Dung nói: "Nếu không thể nhớ chuyện trước kia thì đừng nghĩ nữa. Con luôn là con của ta và cha ngươi."

Trương đại nhân nhanh chóng xua tay, không dám kể công: "Không dám kể công, đều là do người huynh đệ Nguyên Thanh tốt bụng, hơn nữa lại kiên nhẫn."

Lý Dung cười, trong mắt có hơi mất mắc, không hiểu sao con bé lại nhớ tới chuyện trước kia: "Cha ta tốt bụng, đưa ta về quê, nuôi dưỡng ta, nương ta cũng rất tốt."

Lý Dung ngạc nhiên, không ngờ bá bá trước mặt lại từng cứu nàng nên tiến lên hành lệ với Trương đại nhân: "Đa tạ Trương bá bá đánh bại thổ phỉ cứu ta."

Trương đại nhân cũng cười: "Tất nhiên là được, đệ muội, mời vào bên trong."

Trong lòng Trương phu nhân cảm động, đối xử tốt với con nuôi như thế, Đức Thụy phu nhân đúng là người tốt bụng: "Ta lớn hơn nên gọi ngươi là đệ muội, chúng ta đi vào nói chuyện được chứ?”

Liễu Phán Nhi thấy Trương phu nhân không khách sáo như vừa nãy nữa thì cười nói: "Vậy ta gọi ngài là Triệu tỷ tỷ."

Lý Dung nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía mẫu thân: "Ừ, không nghĩ tới, ta có cha mẹ cũng tốt lắm rồi."

Đoàn người đi vào phòng khách, lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp tâm mười hai, mười ba tuổi, mặc váy áo thướt tha đang cùng người hầu tiến vào. Ánh mắt nhìn về phía khách, lúc nhìn Lý Dung thì trong chốc lát ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào Lý Dung.
Bình Luận (0)
Comment