Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 392

Trương phu nhân thấy con gái bất lịch sự như vậy thì tức giận nói: "Thư Nhã, con đang làm gì? Thấy khách mà không biết chào sao?"

Trương Thư Nhã nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên hành lễ: "Đức Thụy phu nhân khỏe, tỷ tỷ muội muội khỏe. Vừa rồi ta thất thần, là lỗi của ta, nhưng vị muội muội mặc váy lam này rất giống với một người bạn tốt của ta nên ta đã tưởng mình nhìn lầm."

Lý Dung khẽ cười nói: "Tỷ tỷ thấy ta nhìn quen, sau này chúng ta ở cùng nhau nhiều sẽ càng thân.

Trương Thư Nhã ngạc nhiên, nhưng cũng rất thích sự thoải mái của Lý Dung: "Đúng, nghe nương nói, ngươi cùng phu nhân ở Kim Lăng không lâu, nếu không ta rất muốn đưa mấy người đi dạo xung quanh”"

Liễu Phán Nhi cười nói: "Năm nay là vì buôn bán, khoảng cách giữa huyện Thôi Dương và Kim Lăng không xa, sang năm ta lại đưa bọn nhỏ đi chơi. Tới khi đấy, phiền Thư Nhã đưa A Dung, A Phương đi dạo. Đúng rồi, Thư Nhã cũng có thể đi huyện Thôi Dương, bên đó phong cảnh khá đẹp, bọn ta có thể tiếp đón ngươi chu đáo."

"Cảm ơn phu nhân." Trương Thư Nhã cười nói, vừa khách sáo vừa chu đáo.

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ngươi cũng không cần gọi ta là phu nhân, gọi ta là dì Liễu hoặc Lý thẩm là được."

Trương gia bày tỏ tình cảm, vợ chồng Trương Gia gọi nàng là đệ muội nên Liễu Phán Nhi không thể để con người ta gọi mình là phu nhân được.

Liễu Phán Nhi không cảm thấy việc buôn bán thì cả người đầy mùi tiền sẽ kém một bậc. Trừ khi trong nhà có một vạn mẫu ruộng nếu không làm quan thôi không đủ chỉ tiêu trong nhà.

Trương phu nhân gật đầu, ban đầu con gái có hơi bất lịch sự nhưng sau đó chu đáo lại lễ phép khiến nàng ta vui mừng: "Được, các ngươi đi đi."

Trong phòng khách, sau khi Trương đại nhân chào hỏi xong, hắn ta không tiện tiếp đón nữ quyến nên đi ra phòng trước, tìm Hoắc Thành Đạt, hỏi tình hình sau khi hắn ta rời khỏi đại doanh Tây Bắc.

Trương Thư Nhã thấy Lý Dung giống một người bạn, hơn nữa hợp tính nhau nên nói cũng nhiều hơn. Nhưng cũng không bỏ quên Lý Phương và Lý Nam, rất thân quen.

Trương Thư Nhã dẫn theo Lý Phương, Lý Dung và Lý Nam ra hoa viên đi dạo. Khu vườn ở phía nam, từng khung cảnh, lịch sự và trang nghiêm, yên tĩnh và yên bình, ngẫu nhiên còn có tiếng chim hót khiến càng thêm tĩnh mịch.

Hiện tại chỉ còn lại Trương phu nhân và Liễu Phán Nhi, không đợi Liễu Phán Nhi mở mồm, Trương phu nhân đã nói trước: "Đệ muội, Trương ma ma ở quán trọ hỏi thăm ngươi buôn bán gia vị và vải thế nào rồi?"

"Cảm ơn dì Liễu." Trương Thư Nhã cười nói: "Nương, ngài nói chuyện với dì Liễu, ta đưa tỷ A Phương, muội muội A Dung và A Nam đi dạo quanh nhà chúng ta được không?”

Liễu Phán Nhi cười nói: "Đúng thế, đây cũng là trải nghiệm trong cuộc sống, có thể tăng thêm kinh nghiệm. Ta không muốn để các nàng ở hậu viện, chỉ có thể nhìn thấy vườn ở hậu viện, tương lai thành thân cũng không muốn các nàng lãng phí năng lượng cả ngày vào hậu viện của một nam nhân."

Liễu Phán Nhi cười khẽ trả lời: "Triệu tỷ tỷ, tỷ nói đúng. Hôm qua nhờ giới thiệu của Cố quản sự nên đã bàn bạc với cửa hàng gia vị Vân gia, sau này có thể hợp tác lâu dài. Còn vải thì cũng để cho A Phương và A Dung lấy kinh nghiệm, để cho các nàng đi nói chuyện với mấy cửa hàng lớn. Làm được việc không cũng không sao."

Trương phu nhân hơi kinh ngạc: "Đệ muội, sao ngươi lại có thể yên tâm để hai đứa nhỏ làm?”

Vì thế, chỉ cần trong tay có tiên sẽ nghĩ tới mua cửa hàng. Tự mình buôn bán hoặc là cho thuê.

"Có lẽ cách nói như vậy của ta có hơi trái ngược với bây giờ nhưng ta cảm thấy chỉ cần con gái ta tốt là được. Có ta bảo vệ, các nàng chắc chắn sẽ tốt. Tương lai không có ta, các nàng cũng có thể tự mình sống tốt."

Câu nói chỉ cần khiến cho con gái ta tốt khiến người cũng có con gái như Trương phu nhân cảm động.

"Chúng ta là nữ nhân nên mới hiểu được sự khó khăn của nữ nhân." Trưởng phu nhân cảm thán nói, càng thấy Đức Thụy phu nhân được bệ hạ khen ngợi không hề quá: "Đức Thụy phu nhân có thể tấu lên bệ hạ nói tục bó chân là xấu thì sao có thể đơn giản."

Liễu Phán Nhi nghe được lời khen ngợi của Trương phu nhân thì cười: "Phu nhân quá khen rồi. Thật ra ta cũng cảm thấy, có bà mai tới mai mối cho A Phương nhà chúng ta, ghét bỏ A Phương nhà ta không bó chân, không lấy được nhà giàu. Lúc đó ta mới đi trình chuyện bó chân. Ở Giang Nam, có rất nhiều nữ nhân, thậm chí là con gái nhà quan đều bó chân. Một đôi chân đẹp lại phải bó thành như cái bánh chưng."

"Đây là hủy hoại thân thể, cũng giam cầm tinh thần của nữ nhi. Cứ như thế sẽ chẳng có lợi gì ngoại trừ việc thoả mãn lòng kiêu ngạo và hư vinh của nam nhân. Nếu như bệ hạ cho ta quyền lực truyền đạt trực tiếp thì là tin tưởng ta. Ta thấy nó không tốt, nhất là không tốt với nữ nhân thì tất nhiên phải nói rõ ràng."

Trương phu nhân bị những lời nói hiên ngang của Liễu Phán Nhi khiến cho kinh ngạc. Triệu gia là thế gia phương Bắc, không bị phía Nam ảnh hưởng. Nhưng sau khi tới phía Nam cũng có người nói chân to nhục nhã bảo nàng ta bó chân cho Thư Nhã.

Bình thường, Trương Thư Nhã đi luyện võ, rèn luyện thân thể với hai đệ đệ nên tất nhiên không đồng ý bó chân, May mà không bó chân nếu không ba thế hệ không thể tham gia khoa cử.

"Ai nói không phải chứ? Thư Nhã nhà ta cũng từng bị xem thường, giờ bị bó chân đều đã bỏ hết rồi." Trương phu nhân cảm thán, bây giờ nghĩ lại còn sợ, suýt chút nữa nàng ta đã bó chân cho con gái rồi.

Liễu Phán Nhi cười: "Nói không tốt chứ có đôi chân to chạy nạn cũng nhanh hơn chân bị bó. Năm ngoái, cả nhà già trẻ chúng ta chạy nạn, nếu như ta bó chân thì ta và con khéo đã c.h.ế.t rồi."

Trương phu nhân đồng ý: "Đệ muội thật tốt bụng!"

Con cái dần dần lớn, còn phải chuẩn bị đồ cưới và sính lễ, cái nào không cần bạc chứ?

Nói chuyện một lúc, Trương phu nhân đi vào vấn đề chính: "Đệ muội, ta có cửa hàng vải, tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Vải từ xưởng của ngươi có thể bán cho ta, cũng không cần để bọn nhỏ đi nhà khác bàn chuyện buôn bán."

Một người có thân phận như nàng ta, không thể mặc đồ bị rách rưới được. Y phục đã mặc vài lần bị phai màu rồi, nếu mặc tiếp thì mất thể diện hết. Mà quần áo của chủ tử lại không thể ban cho nha hoàn, chỉ có thể cất đi, thật là đáng tiếc.

"Không phai màu sao?" Trương phu nhân nắm được trọng điểm, hơi kinh ngạc: "Thật sự là không phải màu sao?”

Liễu Phán Nhi nghĩ, hiện tại nàng buôn bán chưa quen: "Triệu tỷ tỷ có thể mua vải nhà ta, tất nhiên ta rất vui. Nhưng vải nhà ta dù vải bông hay tơ lụa thì đều không có phai màu. Bán ở Kim Lăng, giá vải của ta có thể cao hơn bình thường một ít."

Nếu như có một loại vải không bị phai màu thì sẽ mặc đồ được thêm vài lần nữa, một năm một nhà già trẻ có thể tiết kiệm không ít bạc. Tuy rằng nàng ta có đồ cưới, trượng phu cũng có bổng lộc và sản nghiệp, nhưng lượng chỉ tiêu trong nhà cũng lớn. Quà tặng ngày lễ cho trưởng bối hai bên, một năm đã phải chỉ vài lần. Lễ thượng vãng lai giữa các thân bằng đồng nghiệp cũng không thể thiếu. Giấy và bút mực mà đám nhỏ dùng để học cũng có giá trị xa xỉ.

"Trương tẩu đừng khen ta nữa, ta hơi xấu hổ." Liễu Phán Nhi khiêm tốn nói, nàng chỉ làm chuyện nên làm. Không có năng lực đành thôi chứ có năng lực là phải thay đổi.

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười khẽ: "Không phai màu, đã được kiểm tra rồi dù y phục có cũ rách thì màu sắc vẫn đẹp như cũ. Nếu không tin thì trong số quà tặng ta mang đến, có cả vải dệt, phu nhân có thể thử xem."

Bình Luận (0)
Comment