Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 488

"Đúng là những người kia muốn tiếp cận ta cho nên mới tiếp cận ngươi, nhưng ngươi không cần phải lo lắng. Cần kết

bạn như thế nào thì cứ kết bạn thế đó." "Cho dù có bị bọn họ hãm hại, rơi vào bẫy thì cũng không nên sợ hãi. Đương nhiên, nếu ngươi để lộ ra là mình sợ hãi thì sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy ngươi đã bị bọn họ khống chất."

Cố Thất Lang sững sờ, chợt hiểu ra, cười giảo hoạt.

"Tam thúc, ta hiểu rồi, người muốn ta tương kế tựu kế, sau đó đạt được bí mật của bọn họ, sau đó sẽ nói cho người biết. Như vậy thì có thể phá hỏng được mục đích của mấy người mờ ám này, lập đại công."

Cố Thiệu thấy đứa cháu này của mình rất thông minh thì cũng hết sức hài lòng: "Đúng là như vậy, ngươi có đồng ý giúp ta không?”

Cố Thất Lang vội vàng đồng ý, tâm trạng kích động, không chút do dự mà đồng ý. "Tam thúc, ta đương nhiên đồng ý trợ giúp người. Lúc trước tằng bách tổ mẫu và Tam thúc đã giúp ta rất nhiều trong những năm này, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, mang ơn."

"Ngay cả những người Nhật Bản có ý đồ làm loạn này, ta là người Đại Chu, ta cũng tuyệt đối không cho phép những người này làm xăng bậy ở trên đất Đại Chu." "Đứa trẻ ngoan, thông minh, nhất định phải bảo vệ được tính mạng của mình, nhất định không thể mạo hiểm." Cố Thiệu nói: "Qua năm sau, ngươi tiếp tục đi thi giống như kế hoạch, sau đó ngươi lại về học đường Kim Lăng đọc sách.

Cố Thất Lang lắc đầu, thái độ kiên quyết, từ chối làm theo những gì Cố Thiệu sắp xếp.

"Tam thúc, nếu như ta đi thi, một lần này sẽ tốn rất nhiều thời gian, chờ đến khi rời khỏi kinh thành cũng trôi qua nửa năm." "Ta là người sau cùng, chắc hẳn học vấn cũng không tốt. Đến bên kia, ta cũng không đậu. Tuy nói có chút kinh nghiệm, nhưng cũng không tính là gì. Bởi vậy, ta muốn ở lại, giúp tam thúc."

Cố Thiệu sững sờ, lắc đầu bật cười: "Tiểu tử ngốc, nếu bỏ qua lần này sẽ phải chờ ba năm."

Cố Thất Lang lắc đầu: "Tam thúc, năm nay ta mới mười sáu, qua năm mới mười bảy, ba năm sau thì ta mới hai mươi. Ta có thể chờ được, mà ta cũng biết học thức của mình chưa được cho nên cũng không muốn lãng phí mà lên kinh thành chuyến này. Hơn nữa, tam thúc, ta còn có một suy nghĩ, không biết có được hay không?”

Cố Thiệu cười cười, rất là tò mò, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Những người kia muốn thông qua ta tiếp cận tam thúc, ta cảm thấy có thể gậy ông đập lưng ông." Trong mắt Cố Thất Lang lộ ra sự vui sướng, có sức sống bừng bừng của người trẻ tuổi.

Cố Thiệu cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Nói nghe một chút, sai cũng không sao. Ngươi còn trẻ, còn có rất nhiều không gian trưởng thành, ngay cả ta mà vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu vào lúc này." Nhận được lời khẳng định của Cố Thiệu, Cố Thất Lang lập tức hớn hở: "Tam thúc, chắc chắn là những người kia biết ta được tằng bách tổ mẫu dạy bảo nuôi lớn, ngài và tằng bách tổ mẫu đều rất coi trọng ta."

"Ta tuyên bố với người bên ngoài, ta muốn đến kinh thành đi thi, ngài ghét bỏ ta học vấn không tốt, đi kinh thành khảo thí thì cũng chỉ lãng phí thời gian, không cho phép ta đi."

"Ta tức giận bất bình, trong cơn tức giận, về học đường Kim Lăng, đồng thời còn say mèm một trận, miệng còn oán trách ngài chướng mắt ta. Sau đó giữa chúng ta có hiềm khích. Những người kia lập tức có thời cơ lợi dụng. Tiến tới tiếp tục tiếp cận ta, ly gián quan hệ chúng ta."

"Đợi đến khi ta rơi vào bên trong bẫy của bọn họ thì sẽ thành người của bọn họ, có lẽ sẽ lấy được nhiều tin tức hơn, như vậy cũng có thể giúp đỡ tam thúc. Ta cảm thấy như vậy thì có thể làm ít công to. Tam thúc, ngài cảm thấy thế nào?"

Cố Thiệu hơi sửng sốt, sau đó cười, vỗ võ bả vai Cố Thất Lang, nói lời thấm thía. "Thất Lang, ngươi thật sự rất tốt. Ở trên người của ngươi, ta thấy được sự khôn khéo của nhị ca, cũng nhìn thấy sự lương thiện của nhị tẩu. Hãy giữ gìn bản tính này thật tốt, ngươi sẽ hưởng thụ một đời hạnh phúc.”

"Chủ ý của ngươi rất tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm. Ta không thể không nhắc nhở ngươi về điểm này. Nếu như ngươi có chuyện bất trắc thì ta sẽ cảm thấy rất có lỗi với lời dặn dò của nhị ca và nhị tẩu khi họ lâm chung. Ngươi để cho ta suy nghĩ một lát, sau đó ta sẽ nói cho ngươi về

quyết định của ta."

Cố Thất Lang đỏ mắt: "Tam thúc, mặc dù người lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng ở trong lòng Thất Lang, người chính là sự tồn tại của cha. Hiện tại người có chuyện, ta làm vãn bối, đương nhiên muốn giúp người." "Được!" Cố Thiệu gật đầu, hết sức vui mừng: "Ngươi cũng sắp mười bảy, có dự định gì? Có thích nữ tử nào chưa? Nếu có thì cứ nói với ta, hoặc là nói với tằng bách tổ mẫu để thu xếp hôn sự cho ngươi."

Cố Thất Lang đỏ mặt, ánh mắt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tam thúc, dung mạo người đẹp như thế, mà lại xuất chúng, hiện tại còn là quan lớn được hoàng đế sủng ái, làm sao lại chưa cưới vợ? Không có ý trung nhân sao? Nếu như không có, thì nữ tử như thế nào mới có thể lọt vào mắt của người?"

Cố Thiệu lộ vẻ quân bách, bị tổ mẫu thúc giục cưới thì cũng thôi đi, thế mà lại bị một chất tử bà con xa giục cưới, hắn ta lập tức cảm thấy thật mất mặt: "Ai nói ta không có ý trung nhân?”

"Hả?" Cố Thất Lang sững sờ, lộ vẻ hiếu kì. "Tam thúc, người có ý trung nhân rồi sao? Dáng dấp ra sao? Cả ngày tằng bách tổ mẫu đều lo lắng cho hôn sự của người." "Nếu người yêu mến ai thì nhất định phải nói cho tằng bách tổ mẫu biết, nếu không tằng bách tổ mẫu định hôn cho người và người khác thì người sẽ phải tách khỏi ý trung nhân của mình."

Cố Thiệu không nghĩ Cố Thất Lang lại nói tiếp lời của mình "Ta hiểu rõ vấn đề này. Ta cũng sẽ nói cho tổ mẫu. Bây giờ nói về ngươi, ngươi muốn tìm nữ tử như thế nào?"

Cố Thất Lang thấy thế thì không hỏi tới nữa, sau đó gãi gãi trán.

"Ta... đương nhiên là ta thích nữ tử ôn nhu hiền thục, khôn khéo tài giỏi làm vợ. Ta đọc sách, đời này ta chỉ đi thi tiến sĩ ba lần, nếu như ba lần đều không đậu thì ta sẽ không đi thi mà trở thành phu tử." "Bởi vậy, ta cần cân một người vợ khôn khéo tài giỏi, tiết kiệm. Nếu mạnh mẽ một chút thì cũng không sao, chỉ cần có thể quản lý nhà thật tốt là được. Dù sao ta cũng không thích những nữ nhân loạn thất bát tao kia, cho dù vợ có mạnh mẽ thì chưa chắc là sẽ đối xử không tốt với ta.

Cố Thiệu cười cười: "Ngươi cân nhắc như vậy cũng rất tốt, chẳng lẽ ngươi chưa gặp được nữ tử nào khiến mình mặt đỏ tim đập mạnh sao?”

Cố Thất Lang trả lời vô cùng ngay thẳng: "Tam thúc, sao người có thể nói như vậy? Căn bản trao nhận như vậy không phải hành vi của quân tử. Bởi vì cái gọi là việc hôn nhân, cần phụ mẫu chỉ mệnh, môi chước chi ngôn, còn phải hiểu cấp bậc lễ nghĩa."

"Sau đó ta sẽ nói với tằng bách tổ mẫu, để người tìm cho ta một người vợ có ít tài sản, không cầu đại phú đại quý, nhưng cầu nữ tử tâm chính, khôn khéo tài giỏi. Dù sao thì trong tay ta cũng có một cửa hàng, mỗi năm cũng có thể kiếm mấy trăm lượng bạc, trong nhà đủ tiêu xài."

Cố Thiệu nhíu mày, thử thăm dò Cố Thất Lang: "Thật ra ta còn cho ngươi biết một số nữ tử nhà quan có thể kết thân, phạm vi lựa chọn cũng rất rộng."

Cố Thất Lang nghe nói như thế lắc đầu liên tục: "Tam thúc, phụ mẫu ta mất từ nhỏ, bây giờ trong nhà cũng chỉ có một căn nhà, trong tay cũng chỉ có cửa hàng này, vẫn phải nhờ tằng bách tổ mẫu chu cấp tiêu xài cho ta, đặc biệt cho ta cửa hàng này."

"Bởi vì cái gọi là môn đăng hộ đối không phải chuyện ngẫu nhiên. Cho dù tình huống của ta có thể tìm được nữ tử nhà quan, nhưng đó cũng là nhờ Tam thúc, cũng không phải chú ý đến ta. Lỡ như nàng có yêu cầu hay chuyện gì quá phận, đến lúc đó ta và Tam thúc đều thấy khó."
Bình Luận (0)
Comment