Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 487

Cố lão phu nhân rất tán thành: "Để sau này ta sẽ thử dò hỏi một chút, nếu như Thiệu Nhi không phản đối thì ta sẽ dốc hết sức để có được mối hôn sự này." Cố lão phu nhân đã không thể trông cậy vào Cố Thiệu tự chủ động cầu thân, bà ấy chỉ có thể thúc đẩy ở sau lưng. Liễu Phán Nhi có chút mâu thuẫn trong lòng, hy vọng Cửu công chúa và Cố Thiệu có thể liền cành, nhưng lại sợ lời nói vừa rồi tạo thành bi kịch của hai người họ. Hi vọng nàng không nhìn lầm, cũng hi vọng Cửu công chúa và Cố Thiệu có thể hạnh phúc. A Lệ, A Dung dẫn đệ đệ muội muội chơi chong chóng tre ở trong hoa viên, hai tay chà xát với nhau, sau đó chong chóng tre sẽ bay lên. Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh đứng ở chỗ bồn nước trong hoa viên, bốn phía không có người.

Lý Nguyên Thanh trâm giọng nói: "Gần đây đã bắt được người đánh bạc xung quanh trấn Cát Tường, trong đó một người tên là Triệu Lão Lại, trước kia từng cướp bóc lưu dân, mê hoặc người bên ngoài, bán được đến mỏ bạc Tây Sơn và quặng sắt Đông Sơn làm công nhân phi pháp.

Cố Thiệu cười cười: "Không nghĩ tới ngươi vừa về đến nhà thì đã có tiến triển. Có thể cải trang thành công nhân phi pháp tiến vào mỏ bạc Tây Sơn không?”

Lý Nguyên Thanh: "Có thể, nhưng không thể ở trấn Cát Tường huyện Thôi Dương. mỏ bạc Tây Sơn phòng ngừa bị người trấn Cát Tường và huyện Thôi Dương phát giác cho nên cũng không đến đây để bắt công nhân phi pháp. Chỉ có thể chọn bách tích ở huyện có nạn, giả trang thành người dân gặp nạn, sau đó sẽ bị bắt cóc đi."

Cố Thiệu sững sờ: "Hoàn toàn đúng là phải phải như vậy, Thân Vương người kia rất cẩn thận. Năm ngoái ta bắt được mấy tên thổ phỉ kia, ta cũng thẩm vấn ra một ít chuyện..."

Mặc dù hai người họ ghét nhau trong mối quan hệ cá nhân, nhưng lại giúp đỡ lẫn nhau ở trên phương diện cộng sự.

Bọn họ cũng đều biết Thần Vương có thế lực lâu đời, một thế lực khổng lồ. Nếu như không liên hợp lại mà làm theo ý mình thì cũng không thể lật đổ Thần Vương.

"Qua tết nguyên tiêu, ta sẽ phải đến Kim Lăng, còn ngươi?" Cố Thiệu hỏi, Tổng đốc Giang Nam tại Kim Lăng, nha môn cũng ở đó.

Lý Nguyên Thanh: "Ta cũng qua đó, bên kia hơi loạn, bây giờ không thể đưa vợ và các con đi theo, ở trong nhà tương đối an toàn. Hơn nữa, ta cũng muốn làm thuyên lớn, phủ Tâm Dương huyện Thôi Dương bên này có cửa sông, đến lúc đó ta sẽ dành hơn nửa thời gian để làm xưởng đóng tàu."

Cố Thiệu nghĩ đến nhiệm vụ luyện thủy quân bên ngoài của Lý Nguyên Thanh thì cảm thấy sắp xếp như vậy cũng thích hợp.

"Nhưng mà, giai đoạn trước, ngươi cần phải tập hợp binh lính ở địa phương. Đến lúc đó bắt Thân Vương cần binh lực. Thần Vương có căn nguyên sâu ở Giang Nam, không chỉ có hai ngàn binh của hắn mà còn có rất nhiều tư binh”

Lý Nguyên Thanh: "Ta hiểu rõ."

Nói xong chuyện công, bọn họ đi ra khỏi nơi có nước lạnh buốt.

Lúc này Cố Thất Lang đang được nha hoàn dẫn đi vào trong hoa viên.

Cố Thiệu nhìn thấy chất tử trở về thì cười nhẹ nhàng: "Thất Lang, vị này là Lý Nguyên Thanh tướng quân!"

Cố Thất Lang chắp tay hành lễ: "Thất Lang gặp qua Lý tướng quân!"

Lý Nguyên Thanh lạnh nhạt, giọng nói trâm ổn: "Miễn lễ!"

Cố Thiệu hỏi Cố Thất Lang vài câu về chuyện ở Kim Lăng: "Không cần phải áp lực quá, coi như thử sức. Sâu khi có kinh nghiệm, biết mình không đủ ở chỗ nào thì sẽ tiếp tục học hành bù đắp chỗ đó." "Vâng, tam thúc." Cố Thất Lang trả lời, nghĩ đến một chuyện, muốn nhờ tam thúc, nhưng có người ngoài ở đây cho nên vẫn chờ thêm một lát.

Lý Nguyên Thanh nhìn ra Cố Thất Lang có lời muốn nói: "Cố đại nhân, Lý mỗ qua bên kia chơi với mấy đứa nhỏ, nếu hai thúc cháu các ngươi có chuyện gì thì có thể nói."

"Được, sau đó sẽ trở về uống trà" Cố Thiệu gật đầu, cũng không từ chối ý tốt của Lý Nguyên Thanh, đợi đến khi Lý Nguyên Thanh rời đi thì mới hỏi Cố Thất Lang: "Thất Lang, ngươi có lời muốn nói?"

Cố Thất Lang hạ giọng, quay lưng về phía những người khác, nhìn chính diện vào Cố Thiệu: "Tam thúc, ngài còn nhớ rõ phụ tá của phủ Thần Vương Tê Hằng không?" Cố Thiệu sững sờ: "Nhớ, hắn và ta cùng thi đậu cử nhân, nhưng vẫn luôn không thi đậu tiến sĩ, vê sau tiến vào Thần Vương phủ làm việc. Ngươi thấy Te Hằng vào lúc nào? Thấy ở đâu?" Cố Thất Lang trả lời: "Tại học đường Kim Lăng, hắn đi tìm Mộc phu tử. Đóng cửa hơn nửa canh giờ. Không chỉ có như thế, còn đến vào lúc trời tối, mặc áo choàng đen, đi lén lút, cũng không đến kết bạn chào hỏi quang minh chính đại." Cố Thiệu lại sững sờ, có chút lo lắng: "Làm sao ngươi biết? Hắn phát hiện ra ngươi không?” Cố Thất Lang trả lời: "Trong thư viện có con mèo hoang, ban ngày không dám ra, ban đêm mới ra ngoài kiếm ăn. Ngày nào ta cũng để lại chút bánh ngọt, lặng lẽ cho mèo ăn. Lúc ấy trên trời có trăng, cũng không đen hết toàn bộ, có thể nhìn thấy bóng người mặc áo choàng đen."

"Ta lập tức trốn ở trong bụi cây, người kia nghe được động tĩnh, muốn đi qua kiểm tra, cũng may là hai con mèo con chạy ra ngoài, hơn nữa còn nhào về phía người có áo choàng đen cho nên ta mới không bị phát hiện. Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt người kia, nhưng ta nghe được đó là giọng nói của Tê Hằng."

Cố Thiệu nghĩ đến chuyện Cố Thất Lang luôn là người có tai thính, chỉ cần nghe giọng nói một lần thì có thể nhớ kỹ. Vào khoảng thời gian trước, Tê Hằng thường xuyên thảo luận học vấn với hắn.

Có đôi khi Cố Thất Lang cũng có mặt, cho nên hắn đã khắc sâu giọng nói của Te Hằng vào trong đầu.

Cố Thiệu gật nhẹ đầu: "Được rồi, nếu sau này gặp chuyện như vậy thì phải tự bảo vệ bản thân." Cố Thất Lang đáp lời: "Vâng tam thúc. Giấu đầu lộ đuôi, muốn che giấu mình, chắc chắn là có âm mưu."

Cố Thiệu nhíu mày lại hỏi: "Ngươi cảm thấy bây giờ học đường Kim Lăng khác gì so với lúc trước không?”

"Có khác biệt gì?" Cố Thất Lang nghĩ nghĩ, đột nhiên đôi mắt sáng lên: "Tam thúc, ta nghĩ ra rồi, học đường Kim Lăng có không ít người Nhật đến xin học, có rất nhiều người do Mộc phu tử dẫn tiến. Bọn họ trả rất nhiều bạc nên được cho phép tiến vào học đường Kim Lăng đọc sách.

Cố Thiệu sững sờ, khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: "Thất Lang, chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”

Cố Thất Lang nghĩ nghĩ: "Ba năm trước đây.

"Những người này có gì khác lạ không?” Cố Thiệu lại hỏi: "Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, đừng bỏ sót chỉ tiết nào."

Cố Thất Lang nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại, một lúc sau, hắn đột nhiên mở to mắt: "Tam thúc, ta nhớ ra một số chỉ tiết, ví dụ như bọn họ rất chăm chỉ cố gắng, hận không thể học hết mọi thứ của Đại Chu chúng ta."

"Mặt khác, bọn họ sẽ còn mỗi ngày luyện võ. Đối, bọn họ thích mặc guốc gỗ, ngón chân cái và hai ngón chân ở giữa có rất lớn khe hở. Mặt khác, bọn họ cố gắng học tập tiếng Hán, thích giao hữu, nhất là quan lại nhân gia và một chút phương nam cự phú."

Cố Thiệu nhớ kỹ, lại hỏi Cố Thất Lang: "Những người kia có tiếp cận ngươi không?”

Cố Thất Lang gật đầu: "Có, nhưng đó cũng là chuyện một, hai năm gần đây. Có người tên là Motojiro Gokawa, muốn đi theo ta đến huyện Thôi Dương. Nhưng mà ta nói mình còn chưa bẩm báo trưởng bối trong nhà cho nên không thể dẫn về nhà, ta đã từ chối."

Cố Thiệu gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Thất Lang có chút hài lòng.

"Thất Lang, ngươi làm tốt lắm, trước khi hiểu rõ chân tướng, mục đích của đối phương, ngươi cũng chưa rơi vào cái bẫy này."

Nghe nói như thế, nét mặt của Cố Thất Lang có chút nghiêm túc, hắn có dáng vẻ chất phác, cũng đẹp trai.

"Tam thúc, những người đó chạy theo ta để tiếp cận người sao? Nếu như vậy thì ta sẽ giữ khoảng cách không lui tới với bọn họ."

Cố Thiệu cười cười, vỗ vỗ bả vai Cố Thất Lang, gật đầu nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment