Hôm nay Triệu Nghiễn Châu ở trong phòng phẫu thuật suốt cả ngày, liên tục thực hiện ba ca mổ. Khi bước ra khỏi phòng mổ, trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường nơi xa cũng lần lượt sáng lên.
Đứng suốt bảy tám tiếng, lúc này vai và cánh tay anh đau nhức vô cùng. Anh đứng ở lối thông gió, châm một điếu thuốc hút. Hút xong một điếu, Triệu Nghiễn Châu quay lại khu chấn thương chỉnh hình, lúc đi ngang qua trạm y tá thì bị Tiểu Chu gọi lại:
“Bác sĩ Triệu, có người đang đợi anh trong phòng trực.”
Triệu Nghiễn Châu khựng lại, hỏi cô là ai. Tiểu Chu kéo dài giọng, ra vẻ thần bí:
“Em cũng không biết, chị ấy nói là bạn của anh.”
Cửa phòng trực đang mở. Trong đầu Triệu Nghiễn Châu thoáng hiện lên một gương mặt, nhưng rồi lại nghĩ: Tiểu Chu nói không quen biết, vậy chắc không phải là cô ấy. Anh bước vào phòng trực, thấy một bóng lưng mảnh mai đang đứng quay mặt ra phía cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, người đó quay đầu lại, mỉm cười:
“Nghiễn Châu.”
Triệu Nghiễn Châu dừng một chút, hỏi:
“Em về nước khi nào vậy?”
Hứa Thanh Hà bước tới gần, cười nói:
“Tuần trước. Xem ra ngoài làm phẫu thuật, anh chẳng quan tâm đến mấy chuyện khác trong bệnh viện nhỉ. Hôm nay công ty bọn em vừa ký thỏa thuận hợp tác chiến lược với bệnh viện các anh. Về sau, một số thử nghiệm lâm sàng cho thuốc mới sẽ được thực hiện ở đây. Vậy mà anh chẳng biết gì sao?”
Triệu Nghiễn Châu khẽ cười:
“Gần đây bận quá, nên không để ý mấy chuyện này.”
Hứa Thanh Hà nhìn anh, hỏi:
“Tối nay anh có trực không?”
Triệu Nghiễn Châu gật đầu:
“Lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng bệnh.”
Hứa Thanh Hà có chút thất vọng:
“Cứ tưởng có thể ăn tối với anh một bữa. Thôi để sau vậy, hôm khác gọi cả Dương Trác nữa, mấy người mình cùng đi ăn nhé.”
Tiểu Chu ngồi ở trạm y tá, thỉnh thoảng lại ló đầu nhìn về phía phòng trực. Một lúc sau, bác sĩ Triệu và người phụ nữ kia cùng nhau bước ra. Tiểu Chu giả vờ bận rộn trước máy tính, nhưng ánh mắt vẫn lén lút quan sát, thấy bác sĩ Triệu tiễn người phụ nữ đó ra tận cửa thang máy. Khi cô ta bước vào thang máy, bác sĩ Triệu cũng không đi cùng xuống mà quay người trở lại phòng trực.
Ngay lập tức, Tiểu Chu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trình Nghê:
"Có một người phụ nữ đến tìm bác sĩ Triệu đấy."
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu, Tiểu Chu mới nhận được hồi âm từ Trình Nghê, chỉ vỏn vẹn một chữ "Ừ".
Tiểu Chu hơi bối rối, không đoán ra được ý tứ của chữ "Ừ" này là đang giận hay là chẳng thèm quan tâm. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thêm, Trình Nghê đã nhắn thêm một câu nữa: cô và bác sĩ Triệu đã chia tay rồi, sau này chuyện liên quan đến anh ấy không cần phải báo cho cô nữa.
Tiểu Chu có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, đành qua loa cho qua chuyện.
Trình Nghê nhắn tin xong thì ném điện thoại sang một bên, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Dù là vậy, cô vẫn không khỏi tò mò về người phụ nữ mà Tiểu Chu nhắc đến, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm lại, không hỏi cô ấy là ai.
Dù là ai... thì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cô nhắm mắt lại. Lúc này, chiếc điện thoại đặt bên gối lại rung lên. Trình Nghê với tay mò lấy điện thoại, nhìn lên màn hình thì thấy là tin nhắn của Kha Đình, anh rủ cô cuối tuần đi dạo ở công viên Bắc Giao.
Trình Nghê ngẩn ra một chút, cảm thấy sự trùng hợp này buồn cười một cách khó hiểu. Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì là trùng hợp thật sự, Du thành chỉ lớn chừng ấy, mấy chỗ để đi chơi thì cũng chỉ loanh quanh công viên Bắc Giao hay hồ Minh Vũ.
Cô nhắn lại:
“Không đi công viên Bắc Giao nữa, mình tới hồ Minh Vũ nhé.”
Nhắn xong, hai người lại trò chuyện vài câu. Nhưng vì ngày mai Trình Nghê còn phải bay sớm, nên cô cũng không nhắn thêm gì nhiều.
Tuần này, lịch bay của Trình Nghê nhiều hơn bình thường đến tận năm tiếng, suýt thì chạm ngưỡng giới hạn thời gian bay cho phép.
Tối hôm đó, sau khi về đến nơi ở và rửa mặt xong, cô nằm xuống giường là ngủ một mạch đến ba giờ chiều hôm sau, hoàn toàn quên béng chuyện đã hẹn với Kha Đình đi hồ Minh Vũ.
Cô bị đánh thức bởi tiếng sấm rền vang bên ngoài cửa sổ. Mò lấy điện thoại kiểm tra giờ, cô mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ Kha Đình.
Lúc này Trình Nghê mới sực nhớ ra cuộc hẹn, vội vàng gọi lại. Vừa có tín hiệu, chuông đổ vài giây thì đầu dây bên kia bắt máy. Cô áy náy nói:
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
Kha Đình bật cười hỏi:
“Cô không thấy tin nhắn WeChat tôi gửi sao?”
Trình Nghê ngơ ngác hỏi:
“Không có mà, anh nhắn gì vậy? Tôi vừa mới tỉnh dậy, chỉ thấy mấy cuộc gọi nhỡ của anh thôi.”
Kha Đình đáp:
“Cũng không có gì quan trọng, tôi vừa có việc đột xuất phải đi công tác thành phố khác, chắc phải hẹn cô hôm khác vậy.”
Trình Nghê thở phào nhẹ nhõm.
Kha Đình bật cười:
“Tôi nghe như cô vừa thở phào thì phải?”
Trình Nghê trở mình, thành thật nói:
“Thật ra hôm nay tôi cũng không có hứng ra ngoài lắm.”
Kha Đình cười nói:
“Vậy thì chuyến công tác này của tôi xem ra lại đúng lúc.”
Nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào bên phía anh, Trình Nghê hỏi:
“Anh đang ở bên ngoài à?”
Kha Đình:
“Tôi vừa xuống máy bay, đang đợi xe.”
Trình Nghê:
“Thế thôi, không làm phiền anh nữa, đợi anh về rồi nói tiếp nhé, tôi cúp máy đây.”
Kha Đình vừa hé môi định nói gì đó, đầu dây bên kia đã nhanh chóng dứt cuộc gọi. Anh khẽ cười, đút điện thoại vào túi rồi giơ tay gọi một chiếc taxi.
Trình Nghê nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời âm u, gió lùa nhẹ qua khe cửa sổ, lạnh lạnh nhưng lại khiến người ta thấy thư thái dễ chịu. Cô cũng chẳng buồn dậy, nằm trên giường rồi gọi video cho bà ngoại.
Dạo trước cô vừa đổi cho bà chiếc điện thoại mới. Cụ già tuy thích lắm, nhưng vẫn chưa quen dùng smartphone. Trình Nghê cũng kiên nhẫn hướng dẫn bà cách sử dụng. Lần này gọi video khá lâu vẫn chưa có người bắt máy. Cô đang định tắt đi để gọi thoại thì đầu bên kia cuối cùng cũng hiện lên gương mặt của bà.
Vừa thấy Trình Nghê vẫn còn nằm trên giường, bà đã cười tít mắt:
“Này, Nghê Nghê à, còn nằm trên giường à? Không lẽ đến bữa sáng cũng chưa ăn? Thế là không được đâu nhé—”
Thấy bà sắp bắt đầu lải nhải, Trình Nghê vội vàng đánh trống lảng:
“Ăn rồi mà, cháu mới chợp mắt dậy một chút thôi.”
Bà không nghi ngờ gì:
“Thế thì tốt. Hôm nay không đi làm à?”
Trình Nghê đáp:
“Cháu đang nghỉ ngơi.”
Bà ngoại hỏi:
“Nghỉ mấy ngày? Mai có về Hoài thị một chuyến không, bà nấu món ngon cho con ăn.”
Trình Nghê cười:
“Cháu được nghỉ hai ngày. Bà nhớ cháu rồi à? Vậy mai cháu về một chuyến, tối lại quay về Du thành.”
Bà ngoại lập tức nhíu mày, không đồng ý:
“Thế thì phiền lắm, hiếm khi cháu được nghỉ hai ngày, mà lại chẳng nghỉ ngơi cho tử tế. Lần sau nghỉ thì về, bà lại nấu món ngon cho.”
Cúp máy xong, Trình Nghê thấy cũng không có việc gì làm, cầm điện thoại chụp một bức ảnh bầu trời âm u ngoài cửa sổ rồi đăng lên vòng bạn bè. Đăng xong, cô bỗng cảm thấy hơi đói, bèn đứng dậy rửa mặt, sau đó vào bếp nấu một bát hoành thánh ăn.
Nhìn những chiếc hoành thánh từ từ nổi lên trong nước sôi, Trình Nghê chợt nhớ ra mình quên không chặn Triệu Nghiễn Châu khỏi bài đăng vừa nãy. Cô vội cầm điện thoại xóa đi, chỉnh lại phạm vi người xem rồi đăng lại lần nữa.
Làm xong hết mọi thứ, Trình Nghê lại thấy bản thân hành xử như vậy thật buồn cười, cho dù anh có nhìn thấy thì sao chứ, cũng đâu còn là con nít nữa.
Cô vừa định đặt điện thoại xuống thì Tằng Trinh nhắn tin WeChat tới, hỏi cô vì sao lại xóa rồi đăng lại bài trong vòng bạn bè, có chuyện gì vậy?
Trình Nghê nhắn lại:
“Rảnh quá chẳng biết làm gì thôi.”
Tằng Trinh:
“Nếu buồn quá thì qua nhà tớ ăn cơm tối.”
Trình Nghê trả lời:
“Lát nữa chắc mưa to đấy, tớ không ra ngoài đâu, đang nấu hoành thánh rồi.”
Cô còn gửi kèm một bức ảnh nồi nước đang sôi, bên trong là mấy chiếc hoành thánh trắng trắng đang nổi lềnh bềnh. Tằng Trinh lại nhắn:
“Trời ơi, nhạt nhẽo vậy, nhìn thấy thương luôn á.”
Trình Nghê gửi lại một sticker “biến đi” rồi đặt điện thoại xuống, lấy một cái bát, múc hoành thánh ra bàn rồi từ tốn ăn.
Mấy tiếng sấm vang lên, mưa cuối cùng cũng trút xuống như trút nước. Hai chậu cây đặt ngoài ban công bị gió tạt nghiêng ngả, Trình Nghê đứng dậy bưng chúng vào trong phòng khách.
Cơn mưa đó kéo dài suốt hai ngày, mãi đến hôm Trình Nghê có chuyến bay, thời tiết mới bắt đầu tạnh ráo, bầu trời quang đãng không gợn mây, thậm chí nhiệt độ cũng nhích lên vài độ, không còn cảm giác lạnh nữa.
Thế nhưng Trình Nghê vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Mãi đến khi lên máy bay, đứng ở cửa khoang đón khách, cô mới lập tức hiểu ra sự bất thường ấy từ đâu mà đến.
Làm tiếp viên hàng không nhiều năm, chuyện bạn bè tình cờ ngồi đúng chuyến bay mình phục vụ vốn không hiếm. Nhưng gặp phải Triệu Nghiễn Châu, điều đó, cô thực sự chưa từng nghĩ tới. Trong đầu bỗng hiện lên câu chuyện cũ đồng nghiệp từng đùa: “Máy bay hỏng còn không sợ bằng gặp lại người yêu cũ ngay trên chuyến bay mình phụ trách. Đến lúc đó vẫn phải niềm nở dâng trà rót nước, đúng là thảm họa.”
Triệu Nghiễn Châu tuy không chính thức là bạn trai cũ của cô, nhưng cảm giác chạm mặt lúc này chẳng khác gì một cuộc “tái ngộ xưa cũ”.
Trình Nghê đứng ở cửa khoang, nụ cười chuyên nghiệp không rời môi, ánh mắt không dám nhìn xung quanh, chỉ đều đều cất tiếng:
“Xin chào quý khách, chào mừng quý khách lên chuyến bay lần này.”
Triệu Nghiễn Châu bước đến gần, ngẩng đầu nhìn cô, tim Trình Nghê khẽ thắt lại một nhịp. Anh lướt qua vai cô, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi vào trong khoang hành khách.
Cô âm thầm thở phào, lại một lần nữa điều chỉnh lại thần sắc, tiếp tục đón khách.
Sau khi tất cả hành khách đã ổn định chỗ ngồi, Trình Nghê quay về khoang chuẩn bị để kiểm tra số lượng suất ăn, trong khi các đồng nghiệp khác bắt đầu đi dọc khoang máy bay, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, gập bàn ăn.
Chuyến bay lần này hướng đến thành phố Nhạn, thời gian bay khoảng ba tiếng.
Tiếp viên Tiểu Trang từ khoang hành khách quay lại, ghé sát tai Trình Nghê thì thầm:
“Này, hồi nãy tớ thấy một anh trai siêu đẹp trai, tiếc là lại ngồi khoang phổ thông.”
Trình Nghê không cần đoán cũng biết người cô ấy nói đến là Triệu Nghiễn Châu, trong số những hành khách lên máy bay hôm nay, đúng là chỉ có anh khiến người ta phải liếc nhìn thêm lần nữa. Cô không trả lời, Tiểu Trang lại khều nhẹ cô một cái:
“Này, tớ đang nói với cậu đấy, sao chẳng có phản ứng gì thế?”
Trình Nghê vẫn giữ giọng điềm đạm:
“Ừ, vừa nãy tớ cũng thấy.”
Ba tiếng bay nói dài thì dài, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn. Bình thường Trình Nghê từng bay chặng dài hơn thế này rất nhiều, vậy mà hôm nay lại cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến lạ.
Còn nửa tiếng nữa là hạ cánh, một hành khách bấm chuông gọi tiếp viên. Trình Nghê bước tới, một cô gái nói tai cô ấy bị rơi mất một bên hoa tai, là đồ đắt tiền, nhờ cô hỗ trợ tìm giúp.
Nghe vậy, Trình Nghê hơi cúi người tìm kiếm dưới sàn. Tiểu Trang thấy vậy cũng tới giúp. Nhưng đồng phục tiếp viên là chân váy bó sát, khiến việc ngồi xổm trở nên bất tiện. Trình Nghê đành phải quỳ một gối xuống, cầm đèn pin soi kỹ khắp sàn. Hai người tìm quanh một vòng, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cô. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy chiếc hoa tai mắc kẹt dưới ghế của hành khách phía trước.
Trình Nghê chống tay lên ghế để đứng dậy, vừa xoay người định nói “Tìm được rồi”, thì bắt gặp ngay ánh mắt Triệu Nghiễn Châu đang nhìn mình.
Anh ngồi đó, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt lại dừng trên đầu gối dính bẩn của cô, đôi mày khẽ nhíu lại.
Tim Trình Nghê như siết lại, gương mặt lộ ra chút gượng gạo trong vài giây, nhưng rồi rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thản như thường.
Cô quay sang, đưa hoa tai lại cho cô gái nọ, nở một nụ cười lịch sự:
“Đây, hoa tai của cô.”
Sau đó, Trình Nghê nhanh chóng quay trở lại khoang chuẩn bị.
Cô không muốn để Triệu Nghiễn Châu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình lúc này. Rót một ly nước, cô ngửa đầu uống mấy ngụm, cố gắng đè nén cảm xúc rối bời vừa dâng lên mà chính bản thân cũng không rõ là vì điều gì.
Máy bay hạ cánh đúng giờ. Trình Nghê khẽ dặn Tiểu Trang thay cô đứng ở cửa khoang tiễn khách.
Sau khi toàn bộ hành khách đã rời khỏi máy bay, Trình Nghê cùng các đồng nghiệp đi ăn trưa. Họ còn phải quay lại Du thành vào chuyến bay lúc hai giờ chiều.