Hôm sau, sau một ngày bay liên tục, Trình Nghê đáp xuống sân bay Du thanh rồi bắt taxi trở về khu nhà. Trời đã tối mờ, dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy Triệu Nghiễn Châu đang ngồi trên chiếc ghế dài trong khuôn viên nghỉ ngơi của chung cư.
Trình Nghê thường xuống tầng vứt rác, hay thấy các ông bà lớn tuổi trong khu ngồi nghỉ ở đó. Giờ nhìn thấy anh cũng ngồi đó, không hiểu sao cô lại thấy buồn cười. Cô đứng nhìn một lúc rồi kéo vali đi tới, mở lời:
“Không phải tay anh vẫn chưa lái xe được à?”
Anh đáp: “Anh bắt taxi đến.”
Trình Nghê mím môi cười: “Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không tới.”
Anh đưa tay định cầm lấy vali giúp cô nhưng cô né tránh, nói: “Đừng mà, tay mấy bác sĩ ngoại khoa các anh quý lắm đấy, để em tự mang.”
Lên đến nhà, Trình Nghê kéo vali vào phòng ngủ thay đồ xong rồi bước ra nói:
“Tối nay em lười nấu cơm, mình ra ngoài ăn nhé.”
Hai người xuống lầu, cũng không đi xa, chỉ ăn ở tiệm bún phở ngay dưới tòa nhà. Quán không có gì gọi là trang trí, chỉ đơn giản quét vôi trắng, đặt vài bộ bàn ghế, nhưng bếp là kiểu mở, ngay trước cửa bếp là tủ kính trưng bày các loại rau luộc và đồ ăn nguội.
Trình Nghê gọi hai bát bún tam tiên, lại định gọi thêm một ít rau trộn và đồ lòng nguội, quay đầu hỏi anh có ăn nội tạng không, Triệu Nghiễn Châu đáp: “Không ăn.”
Trình Nghê trêu: “Các anh bác sĩ đúng là kỹ tính trong chuyện ăn uống.”
Anh cười: “Em thích ăn gì thì gọi, không cần để ý đến anh.”
Cô nghe vậy cũng không khách sáo, chọn toàn món mình thích.
Ăn xong bước ra thì trời đã tối hẳn.
Hai người chậm rãi đi về, vào nhà rồi Trình Nghê hỏi anh:
“Kỳ nghỉ của anh còn mấy ngày nữa?”
Anh đáp: “Ngày kia phải đi làm lại rồi.”
Trình Nghê nhíu mày: “Không phải được nghỉ cả tuần sao? Mới có mấy ngày à?”
Triệu Nghiễn Châu giải thích: “Bệnh viện nhiều việc, ở nhà cũng rảnh rỗi, với lại mấy hôm nữa chắc cũng chưa phải lên bàn mổ, vẫn còn thời gian hồi phục.”
“Bác sĩ Triệu, anh đúng là một bác sĩ tận tâm với nghề thật đấy.” – Trình Nghê trêu, rồi lại hỏi:
“Vị đồng nghiệp bị thương của anh, tình hình thế nào rồi?”
Nụ cười của Triệu Nghiễn Châu thu lại đôi chút, anh đáp bằng giọng nhạt:
“Dây thần kinh, cơ và mạch máu ở cánh tay đều bị tổn thương.”
Trình Nghê sững người. Tuy không rành mấy thuật ngữ chuyên môn, nhưng nhìn vẻ mặt anh là biết chuyện không hề nhẹ. Cô hỏi:
“Thế... có ảnh hưởng đến công việc của anh ấy không?”
Anh gật đầu: “Sau này không thể lên bàn mổ nữa.”
Trình Nghê khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy eo anh, vẫn còn thấy sợ sau chuyện đó:
“Làm bác sĩ mà không thể lên bàn mổ, đúng là đáng tiếc thật.”
Bỗng cô nói: “Em hơi hối hận rồi.”
Anh cúi đầu hỏi khẽ: “Hối hận gì cơ?”
Trình Nghê vùi mặt vào ngực anh, nói lí nhí:
“Hối hận vì ở bên anh... Nghề của anh đúng là quá nguy hiểm.”
Triệu Nghiễn Châu khựng lại, nhất thời không biết đáp gì. Anh nâng cằm cô lên, nghiêm túc nhìn vào mắt cô:
“Em nói thật đấy à?”
Cô nhìn anh, cười:
“Nhưng mà giờ thì lên thuyền cướp biển rồi, muốn xuống đâu có dễ. Em đành chịu thiệt một chút vậy... Ai bảo em ham mê sắc đẹp chứ.”
Triệu Nghiễn Châu cười khẽ, dùng tay giữ cằm cô, chăm chú ngắm gương mặt xinh đẹp ấy một lúc rồi cúi đầu hôn cô. Cả hai hôn nhau một lúc, anh bật cười khẽ:
“Có mùi đồ ăn nguội nè.”
Trình Nghê đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy anh ra, nhưng anh lại giữ lấy tay cô, đổi sang tay còn lại kéo cô ôm vào lòng, lại hôn thêm một chút nữa rồi mới buông ra.
Sau đó, Trình Nghê hỏi:
“Nếu chuyện của bác sĩ Tào xảy ra với anh, anh sẽ thế nào?”
Triệu Nghiễn Châu suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Có thể sẽ suy sụp, cũng có thể sẽ tìm một con đường khác.”
Trình Nghê lại nghiêm túc:
“Nhưng em thấy anh không giống kiểu người sẽ gục ngã đâu.”
Triệu Nghiễn Châu cúi đầu nhìn cô:
“Em tin anh đến vậy sao?”
“Cũng không hẳn,” Trình Nghê nói, “chỉ là cảm giác anh không phải kiểu người dễ bị đánh gục thôi.”
Cô rời khỏi vòng tay anh, ánh mắt dừng lại trên đĩa trái cây đặt trên bàn trà, cầm lấy một quả táo, hỏi:
“Anh ăn táo không? Em gọt cho anh một quả…”
Triệu Nghiễn Châu còn chưa kịp từ chối, con dao trong tay cô đã bắt đầu linh hoạt trượt trên vỏ táo. Cô cúi đầu, vẻ mặt tập trung, Triệu Nghiễn Châu cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô gọt táo. Lớp vỏ mỏng được gọt ra liền mạch, dài như sợi ruy băng, cuối cùng để lộ ra phần thịt táo tròn trịa, đều đặn và đẹp mắt.
Anh nói: “Khá thành thạo đấy?”
Trình Nghê ánh mắt sáng rỡ: “Phải không? Cái này là do làm tiếp viên hàng không lâu năm mà luyện được đấy.”
Triệu Nghiễn Châu khẽ nhíu mày: “Nghề của em còn có cả yêu cầu này nữa à?”
Trình Nghê mỉm cười: “Cũng không hẳn đâu ạ. Nhưng đôi khi gặp phải cơ trưởng khó chiều, người ta yêu cầu phải gọt vỏ, cắt nhỏ từng miếng đàng hoàng. Chốn công sở mà, người nào có chức cao hơn thì có quyền hơn, nhất là nghề tiếp viên hàng không của bọn em nữa. Nói trắng ra thì cũng như nhân viên phục vụ thôi, nên mấy việc lặt vặt thế này phải biết làm.”
Triệu Nghiễn Châu vốn không hiểu rõ lắm về nghề tiếp viên, nay nghe cô kể cũng có phần bất ngờ.
Tối hôm đó anh không ở lại qua đêm, vừa đúng chín giờ thì rời đi. Trình Nghê lại khá thích cái kiểu điềm đạm của anh, không vội vã, không hấp tấp. Đa số đàn ông sau khi xác lập quan hệ thì thường nôn nóng, lộ ra vẻ hăm hở đến vụng về. Còn anh thì trái lại, bình tĩnh và biết tiết chế, càng làm toát lên nét chín chắn của một người đàn ông trưởng thành.
Sau khi Triệu Nghiễn Châu rời đi, Trình Nghê lại có chút xao động. Nằm trên giường nhưng mãi không ngủ được. Cô cảm thấy anh đúng là kiểu người biết “thả thính”, nhưng cái cách thả thính đó lại không lộ liễu, mà âm thầm như một viên sỏi rơi vào mặt hồ, tạo thành những gợn sóng lăn tăn, khiến người ta xốn xang mãi.
Mấy ngày nghỉ ngắn ngủi trôi qua, vết thương của Triệu Nghiễn Châu cũng gần như hồi phục hoàn toàn, anh lại trở về với guồng quay công việc bận rộn thường ngày. Trình Nghê cũng vậy, mỗi người đều có lịch làm việc kín mít. Hiếm khi rảnh rỗi ở bên nhau, mà đôi lúc đang ngồi cạnh cô, anh lại bị một cú điện thoại từ bệnh viện gọi đi ngay.
Chuyện như thế xảy ra vài lần, Trình Nghê dần thấy nhớ những ngày anh còn nghỉ phép, ít ra lúc đó sẽ không bị “giật dây” bất cứ lúc nào.
Hai ngày gần đây, Trình Nghê toàn bay chuyến sớm, về đến nhà thì cũng đã hơn mười một giờ đêm. Thường sau khi tắm rửa xong, cô sẽ nằm trên giường, cố gắng giữ tỉnh táo để gọi điện cho Triệu Nghiễn Châu, nhưng chưa nói được mấy câu... cô đã ngủ quên mất rồi.
Anh dường như cũng đã quen với chuyện này, mỗi lần nghe đầu dây bên kia im bặt là biết cô đã ngủ thiếp đi, thế là anh lặng lẽ tắt máy.
Những lúc như vậy, Trình Nghê thường có cảm giác như thể họ đã quen biết nhau rất lâu rồi. Ngay cả cô cũng không hiểu rõ vì sao lại có cảm giác đó, bởi vì trước đây, những mối tình từng trải qua chưa từng mang lại cho cô cảm giác như vậy.
Cô kể lại cảm giác ấy với Tằng Trinh, Tằng Trinh nói:
“Chắc là vì bác sĩ Triệu khá hợp với cậu đấy.”
Trình Nghê chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì.
Tằng Trinh lại tò mò hỏi:
“Lần này hai người ở bên nhau, là ai mở lời trước vậy?”
Trình Nghê nghĩ một lát rồi nói:
“Chắc là… coi như là bác sĩ Triệu nói trước đi.”
Tằng Trinh khó hiểu:
“Coi như là’ nghĩa là sao chứ?”
Trình Nghê liền kể lại chuyện hôm đó Triệu Nghiễn Châu đã nói những gì. Tằng Trinh nghe xong thì tặc lưỡi:
“Không ngờ bác sĩ Triệu mà cũng biết nói mấy lời kiểu đó.”
Trình Nghê cũng thấy lạ.
Tằng Trinh cười: “Chắc là bị cậu ‘cảm hóa’ rồi, ảnh hưởng từ từ đó.”
Cúp máy, Trình Nghê nằm trên giường, mơ màng ngủ thiếp đi. Nhưng chưa được bao lâu, cô bị tiếng đập cửa thùm thụp ngoài hành lang đánh thức. Ban đầu cô còn không muốn để ý, nhưng người kia vẫn kiên trì đập cửa không ngừng. Cuối cùng cô đành phải dậy, nhìn qua mắt thần kiểm tra tình hình bên ngoài.
Lại là người đàn ông trung niên mà hôm trước cô đã chạm mặt trên cầu thang. Mặt hắn đỏ gay, rõ ràng là đã uống không ít, tay vặn mạnh tay nắm cửa, miệng lẩm bẩm chửi rủa những câu khó nghe.
Trình Nghê không mở cửa, lập tức lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh. Trình Nghê mở cửa, cảnh sát hỏi hai người có quen nhau không, cô đáp:
“Không quen.”
Một cảnh sát liền nghiêm giọng quát:
“Không quen người ta, nửa đêm đến gõ cửa làm gì?”
Người đàn ông đó vốn đã để ý đến Trình Nghê từ lần chạm mặt tuần trước. Hắn cứ nghĩ mãi về gương mặt của cô. Tối nay uống nhiều rượu, vợ thì về nhà mẹ đẻ, d*c v*ng nổi lên, hắn không kìm được nên mò đến gõ cửa.
Giờ thấy cảnh sát đến, hắn lập tức rụt lại, lí nhí nói mình uống say, gõ nhầm cửa, còn chủ động xin lỗi Trình Nghê.
Hắn đã nói thế, cảnh sát cũng chẳng thể làm gì thêm, dù sao sự việc cũng chưa gây hậu quả nghiêm trọng. Họ chỉ cảnh cáo vài câu rồi rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại, Trình Nghê lại không sao ngủ được nữa.