Dù chuyện xảy ra đêm đó không gây ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến Trình Nghê, nhưng để đảm bảo an toàn, cô vẫn suy nghĩ mấy ngày rồi quyết định chuyển nhà. Chuyện này cô không hề nói cho Triệu Nghiễn Châu biết.
Cô nhờ bạn bè xung quanh để ý giúp, chỉ mất hai ngày đã nhanh chóng tìm được căn nhà mới ưng ý. Nơi thuê lần này có an ninh nghiêm ngặt và quy củ hơn khu cũ, cách sân bay cũng gần, quanh đó có tuyến tàu điện ngầm, giao thông tiện lợi. Chỉ có điều đáng tiếc là... lại cách nhà Triệu Nghiễn Châu xa hơn.
Thứ bảy Triệu Nghiễn Châu đến nhà, thấy phòng cô chất đầy thùng giấy liền hỏi dùng làm gì. Trình Nghê bảo là cô định chuyển chỗ ở. Anh hỏi cô sao đột nhiên lại muốn đổi nhà.
Trình Nghê cũng kể lại chuyện xảy ra đêm hôm đó. Triệu Nghiễn Châu trầm mặc một lúc, nhìn cô suy tư rồi nói:
“Vì sao không nói với anh?”
Trình Nghê đáp:
“Lúc đó cũng hơn một giờ sáng rồi, em nghĩ chắc anh đang ngủ. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, em tự lo được nên không muốn đánh thức anh. Ngủ với bác sĩ như mấy anh thì quý lắm mà.”
Anh lại hỏi:
“Khi nào em định chuyển đi?”
“Thứ hai ạ. Đúng lúc em được nghỉ.” Cô ngẩng mặt nhìn anh, cười nói:
“Lúc đó anh rảnh không? Em mời bác sĩ Triệu giúp em khuân vác có được không?”
Dù cô không hỏi thì anh cũng sẽ tự sắp xếp thời gian để có mặt hôm đó. Nhưng cô dường như rất thích gọi anh là "bác sĩ Triệu", nghe như kiểu hai người yêu nhau đặt biệt danh cho nhau vậy.
Triệu Nghiễn Châu liếc mắt nhìn cô, thấp giọng nói:
“Anh đắt lắm đấy, em chưa chắc thuê nổi đâu?”
Trình Nghê bật cười vì câu nói đùa hiếm hoi đó. Anh rất ít khi phối hợp với mấy kiểu đùa tình tứ trong tình yêu, nên cô cũng thuận đà hỏi tiếp:
“Thế đắt cỡ nào? Nói thử xem, để em còn biết mình có đủ sức thuê không?”
Triệu Nghiễn Châu lại không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Cái cách anh nhìn khiến người ta có cảm giác như ánh mắt có thể l*t s*ch quần áo trên người cô vậy. Trình Nghê cảm thấy đứng trước mặt anh, mình như một viên pha lê trong suốt vậy. Lần trước khi anh ngủ trên sofa, luc tỉnh dậy thấy cô mặc đồng phục của hãng hàng không Z bước ra từ phòng ngủ, anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt trầm mặc y hệt thế này.
Trình Nghê không nhịn được, nghiêng người lại gần anh, cười khẽ: “Sao ánh mắt anh cứ như muốn l*t s*ch em cả người vậy đó.”
Câu nói ấy... đúng là khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.
Triệu Nghiễn Châu khẽ chuyển động yết hầu, cúi đầu hôn cô. Trình Nghê thuận thế vòng tay ôm lấy vai anh. Không hiểu vì sao, dù không phải lần đầu nhưng cô vẫn hơi hồi hộp. Mà nghĩ lại thì lại thấy buồn cười, cô đâu còn là cô gái ngây thơ chưa từng trải nữa.
Bàn tay anh luồn vào trong áo cô, đầu ngón tay hơi thô ráp, mang theo khí lực vừa đủ khi v**t v*, khiến làn da cô như bốc lên từng đợt sóng ngầm nhè nhẹ, trái tim khẽ run lên, cô vô thức lại dán sát vào anh hơn.
Anh bế cô đặt lên ghế sofa. Chiếc sofa này lúc mua, Trình Nghê đã chọn vì nó đặc biệt mềm mại. Giờ chịu thêm trọng lượng của cả hai người, nó lún xuống mạnh mẽ, tạo ra cảm giác như rơi tự do không đáy. Trình Nghê theo bản năng siết chặt cổ anh.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên. Khi lý trí sắp bị đẩy đến bờ vực, Trình Nghê chợt nắm lại một tia tỉnh táo, hỏi:
“Anh có mang theo… cái đó không?”
Triệu Nghiễn Châu cúi đầu nhìn cô:
“Em không có sao?”
Trình Nghê ngẩn ra một chút, lắc đầu nói không có, rồi nói thêm rằng mình không ở trong kỳ an toàn.
Triệu Nghiễn Châu khẽ hôn lên khóe môi cô như trấn an, giúp cô chỉnh lại quần áo, rồi đứng dậy rời khỏi người cô.
Trình Nghê cũng ngồi dậy, chỉnh lại áo váy, rồi đi vào phòng soi gương chải tóc.
Không khí trong phòng rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ. Triệu Nghiễn Châu cũng cảm nhận được cảm xúc cô có chút thay đổi. Nhưng có những chuyện, càng cố gắng giải thích rõ ràng lại càng dễ để lộ tâm ý, không bằng giữ im lặng.
Bên ngoài đột nhiên mưa rơi.
Trình Nghê bỗng nói:
“Em đói rồi, anh nấu gì cho em ăn đi.”
Triệu Nghiễn Châu nhìn cô:
“Muốn ăn gì?”
Cô dừng một chút, bật cười:
“Em cũng không biết tủ lạnh còn gì không, mở ra xem trước rồi tính.”
Mở tủ lạnh ra, chẳng có lấy một món gì có thể ăn, ngoài vài miếng mặt nạ dưỡng da. Trình Nghê thở dài:
“Thôi vậy, không ăn cũng được, coi như giảm cân.”
Triệu Nghiễn Châu nói:
“Em muốn ăn gì, anh đi mua cho.”
Trình Nghê hỏi lại, nửa đùa nửa thật:
“Anh thật sự sẽ đi mua cho em à? Nhưng chỗ em muốn ăn, cách đây cũng xa đấy.”
Anh để cô nói, Trình Nghê liền bảo mình bất chợt thèm món vịt cuốn của một tiệm ăn nọ. Quán đó cách chỗ cô ở gần ba mươi cây số, lái xe ít nhất cũng mất một tiếng, mà ngoài trời thì đang mưa khá to.
Anh cầm ô rời khỏi nhà. Khi cửa vừa khép lại, Trình Nghê đứng sững một lúc mới kịp hoàn hồn, sau đó nhanh chân mở cửa chạy theo. Xuống tới dưới anh còn chưa lên xe, vẫn đang cầm ô bước đi giữa làn mưa. Trình Nghê chạy đến, chui vào trong ô của anh, nắm lấy tay anh nói:
“Đừng đi nữa, mưa to thế này, đường chắc cũng tắc, mang về được thì vịt cũng nguội mất rồi.”
Mái tóc bên thái dương cô đã bị mưa làm ướt. Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi:
“Không phải vừa nói thèm ăn lắm sao?”
Cô hơi chột dạ, cười khẽ:
“Thật ra cũng không đến mức quá thèm, chỉ là muốn xem thử anh có chịu đội mưa đi mua cho em không thôi. Phụ nữ mà, thích thử lòng mấy chuyện kiểu này.”
Trình Nghê nắm tay anh, kéo nhẹ:
“Chỉ cần anh có lòng là được rồi. Đi thôi anh, trời mưa lạnh lắm.”
Triệu Nghiễn Châu vẫn đứng yên không nhúc nhích. Cô ngẩng lên nhìn anh, nghi hoặc hỏi:
“Sao thế?”
Anh nhìn cô một lúc, lắc đầu:
“Không có gì.”
Hai người quay trở lại nhà. Tối đó, Triệu Nghiễn Châu không về mà ở lại cùng cô. Tuy nhiên cả hai không làm gì cả. Thực ra lúc nãy khi xuống dưới, họ hoàn toàn có thể ghé cửa hàng tiện lợi trong khu mua đồ dùng cần thiết, nhưng chẳng ai nhắc tới. Trình Nghê lại thấy như vậy cũng hay.
Đèn trong phòng đã tắt, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhè nhẹ. Trình Nghê chui vào lòng anh, nhắm mắt lại, có cảm giác như mình vừa tìm được một chốn an toàn giữa cơn gió mưa chao đảo ngoài kia, ấm áp và yên lòng.
Cô khẽ nói:
“Thật ra lúc nãy xuống tầng, có thể tiện mua luôn cái đó.”
Cô vốn là người thẳng thắn, nhưng trong chuyện này lại lộ ra chút ngại ngùng đặc trưng của con gái. Triệu Nghiễn Châu lại rất thích điểm đó, anh tựa cằm lên đầu cô, giọng trầm ấm:
“Em muốn làm à?”
Trình Nghê cười nhẹ:
“Cũng không đến nỗi nóng lòng thế đâu, tuy ai cũng bảo con gái ba mươi tuổi thì như sói, nhưng em vẫn chưa tới ba mươi mà.”
Anh bật cười trầm thấp.
Cô cũng khẽ cười theo.
Anh lại hỏi:
“Mai mấy giờ em phải dậy?”
Cô đáp:
“Bốn giờ.”
Triệu Nghiễn Châu khẽ nói:
“Anh đưa em ra sân bay nhé?”
Trình Nghê lắc đầu:
“Anh chẳng phải nói mai còn phải mổ sao? Vậy thôi khỏi đi, ngủ thêm chút đi, em bắt taxi là được rồi.”
Triệu Nghiễn Châu cũng không tranh luận gì thêm. Trình Nghê cứ tưởng anh sẽ không tiễn mình thật, trong lòng còn hơi hụt hẫng.
Sáng hôm sau, cô rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm thì thấy anh đã dậy, đang mặc quần áo. Khi với tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, anh nhìn thấy cô, liền nói:
“Anh đưa em ra sân bay.”
Trình Nghê hơi ngạc nhiên, mỉm cười:
“Em còn tưởng anh không đi đấy.”
Hai người thay đồ xong, Triệu Nghiễn Châu lái xe chở cô ra sân bay. Trên đường gặp đèn đỏ, xe dừng lại, anh nghiêng đầu liếc nhìn Trình Nghê, cô đang ngồi ở ghế phụ, tỉ mỉ thoa kem dưỡng da tay. Anh ngập ngừng một chút rồi hỏi:
“Mùa hè cũng cần dùng à?”
“Da tay em hay bị khô.”
Cô lại bóp thêm một ít, lần này hơi mạnh tay, kem chảy ra hơi nhiều. Cô không muốn lãng phí, liền kéo tay anh qua, nhẹ nhàng xoa đều lên mu bàn tay và lòng bàn tay anh.
Tay cô mềm mại mảnh mai, tay anh lại gân guốc cứng cáp, hai bàn tay đan xen như thế, trông khá “gợi hình”, nhưng cô cúi thấp mi chăm chú xoa kem, khiến chút liên tưởng mơ hồ trong đầu anh thoắt chốc trở nên có phần không thích hợp.
Kem thoa xong để lại cảm giác dính dính nóng nóng, trong không khí còn vương chút mùi hương cam đắng dịu nhẹ. Anh khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không quen.
Trình Nghê thấy được phản ứng của anh, liền hỏi:
“Không quen dùng kem dưỡng tay à?”
Triệu Nghiễn Châu thật thà:
“Không thấy dễ chịu cho lắm.”
Cô bật cười:
“Bác sĩ như các anh, chẳng phải càng nên chăm sóc đôi tay của mình sao?”
Anh cười nửa miệng:
“Em thấy ai là đàn ông mà lại bôi kem dưỡng tay chưa?”
Trình Nghê thử tưởng tượng cảnh đó, rồi rùng mình:
“Ờ ha, đúng là có hơi kỳ thật.”
Sau khi đưa cô đến sân bay, Triệu Nghiễn Châu lái xe thẳng đến bệnh viện. Hôm nay anh đến sớm khiến đồng nghiệp đang trực hơi bất ngờ. Nhưng đồng nghiệp thì mừng ra mặt, tranh thủ được về sớm ngủ bù nên không ngớt lời cảm ơn anh.
Sáng hôm đó lúc đi buồng bệnh và vào ca mổ, Triệu Nghiễn Châu cứ cảm thấy mùi hương nhè nhẹ ấy vấn vít quanh chóp mũi, phảng phất như có như không.
Rõ ràng trước khi phẫu thuật, anh đã rửa tay kỹ càng từng bước một, theo đúng quy trình sát khuẩn nghiêm ngặt, lý ra chút mùi hương kia phải sớm bị nước cuốn trôi sạch sẽ rồi mới đúng.
Anh nghĩ chắc là do tâm lý mình có vấn đề, vẫn chưa thoát ra khỏi dư âm của buổi sáng.