Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 50

Tối hôm đó sau khi Triệu Nghiễn Châu rời đi, cả ngày hôm sau anh không liên lạc với Trình Nghê, mà Trình Nghê cũng chẳng chủ động tìm anh.

Cô nghĩ, có lẽ mối quan hệ này đến đây nên kết thúc. Suy cho cùng, đặt mình vào vị trí anh mà nghĩ, cô và Triệu Nghiễn Châu thực sự không mấy phù hợp, bất kể là việc cô đã giấu nhẹm chuyện quá khứ của Trình Thục Mi, hay sự cách biệt về hoàn cảnh gia đình giữa hai người.

Trình Nghê ngủ một giấc, dậy ăn chút gì đó, thấy cũng không có việc gì làm, thế là lại bắt xe đến chỗ Tằng Trinh.

Vừa thấy cô tới, Tằng Trinh đã bật cười trêu:
“Ối trời ơi, tớ có sức hút lớn thế cơ à? Mới hôm qua ghé qua, hôm nay đã nhớ nhung tới nữa. Nghỉ ngơi được ngày nào, sao không đi hẹn hò với bác sĩ Triệu đi, xem phim lãng mạn gì đó chẳng hạn?”

Trình Nghê nửa đùa nửa thật:
“Xem gì nữa mà xem, chắc bọn tớ sắp chia tay rồi.”

Tằng Trinh bị dọa cho giật mình:
“Sao cơ? Có chuyện gì vậy?”

Trong phòng còn có dì chăm trẻ, không tiện nói chuyện, Tằng Trinh liền kéo cô ra ban công tâm sự.

Nghe Trình Nghê kể xong mọi chuyện, Tằng Trinh không nhịn được xuýt xoa:

“Trời ơi… Trước giờ tớ chỉ nghĩ bác sĩ Triệu là người tử tế, lại điển trai, công việc ổn định, nói chung là mẫu người hoàn hảo trên thị trường hôn nhân. Ai ngờ ảnh lại là... một ‘phú nhị đại’! Nhìn vẻ ngoài giản dị của anh ấy, chẳng ai đoán ra được luôn ấy!”

Trình Nghê cười nhạt:
“Anh ấy không phải người sống vì vật chất, một cái áo có thể mặc suốt mấy năm.”

Tằng Trinh lập tức hiểu ra:
“Vậy là lần tớ nằm viện, cậu gặp bác sĩ Triệu lần đầu, đã biết anh ấy là người có xuất thân rồi?”

Trình Nghê khẽ gật đầu.

Thật ra, khi ấy là cô chủ động hỏi về Triệu Nghiễn Châu. Vì trong thời gian bà ngoại nằm viện, cậu tổng trẻ tuổi kia, Chu thiếu, cũng từng nhiều lần nhắc đến “bác sĩ Triệu”, khiến cô để tâm.

Về phần Vu Dương, lúc đó cũng không nói gì cụ thể, chỉ bảo rằng bác sĩ Triệu là con trai của tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Viễn Chu.

Sau đó Trình Nghê có ý định hỏi thêm, nhưng Vu Dương lại không muốn nói tiếp, chỉ cười đầy ẩn ý, rồi trêu cô:
“Cô ở bên tôi mà cứ suốt ngày nhắc người đàn ông khác, không sợ tôi ghen à?”

Nhưng vào thời điểm ấy, Trình Nghê hoàn toàn chưa có chút tình ý nào với Triệu Nghiễn Châu cả.

Tằng Trinh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi thẳng:
“Vậy lúc đó cậu theo đuổi anh ấy, có phải gia thế của bác sĩ Triệu là một yếu tố quan trọng không?”

Trình Nghê không né tránh, thẳng thắn nói:
“Nếu mình nói không, chẳng khác gì tự tô vẽ mình thành người trong sáng, thuần khiết quá mức. Thật ra lúc đó mình cũng không nghĩ bản thân có thể thật sự ở bên anh ấy đâu, dù sao thì anh ấy nhìn qua cũng đủ thấy là kiểu người khó tiếp cận.”

Nếu phải nói là lúc nào trong lòng cô bắt đầu dao động, thì có lẽ là vào cái đêm hôm tụ tập bạn học.

Khi ấy, vừa ra khỏi quán thì cô nhận được điện thoại của Trình Thục Mi. Hai người tranh cãi qua điện thoại, giọng nói gay gắt và mệt mỏi khiến tâm trạng cô tụt dốc không phanh. Cô uống hơi quá chén, ngồi ven đường chờ xe thì Triệu Nghiễn Châu đề nghị đưa cô về.

Ngồi trong xe anh, cô nhớ lại những lời nói của mẹ—lạnh lùng mà cay nghiệt, rằng:
“Nhân lúc còn trẻ, tìm một người đàn ông tử tế mà lấy đi, đừng có như mẹ, đến tuổi này còn phải nuôi trai bao.”

Cô từng khinh ghét sự thực dụng và chua ngoa của Trình Thục Mi, nhưng lại không thể phủ nhận, bản thân cũng mang ít nhiều dáng dấp của bà.

Cô sợ, một ngày nào đó, bản thân mình cũng sẽ rơi vào kết cục giống như mẹ.

Nói cho cùng, có lẽ là vì cô vẫn chưa đủ vững vàng từ trong cốt lõi.

Tằng Trinh gật gù, rồi hỏi tiếp:
“Thế bây giờ cậu tính sao?”

Trình Nghê nhẹ giọng:
“Cũng chẳng tính gì. Quyết định nằm ở anh ấy. Nếu anh ấy cảm thấy miễn cưỡng, vậy thì thôi, chấm dứt cũng được.”

Tằng Trinh trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Bác sĩ Triệu nhìn thì có vẻ là người lý trí, thông suốt. Nếu anh ấy để tâm chuyện này, thì chỉ có thể nói là anh ấy quá thích cậu, thật lòng muốn nghiêm túc với cậu. Cậu cũng biết đấy, đàn ông nhiều khi còn thực tế hơn cả phụ nữ. Dù không yêu, họ vẫn có thể cưới vợ, sinh con như thường, ít ai thật sự coi trọng tình yêu đâu. Chuyện này nếu muốn cho qua, thì bác sĩ Triệu cũng hoàn toàn có thể giả ngốc bỏ qua.”

Cô nói tiếp, giọng đầy trải nghiệm:
“Thế gian này, đàn ông đàn bà sống với nhau, có ai mà không hiểu mà vẫn giả vờ hồ đồ? Nếu một người tỏ ra hoàn toàn không để tâm, thì ngược lại, mới là điều đáng sợ. Thế nên, tớ không nghĩ bác sĩ Triệu sẽ thật sự chia tay cậu đâu.”

Trình Nghê không đáp. Cô chỉ im lặng, nghĩ về khoảng cách mơ hồ đang dần giãn ra giữa hai người.

Còn Triệu Nghiễn Châu, cả ngày hôm đó đều vùi đầu trong công việc ở bệnh viện, đến mức không có nổi thời gian uống một ngụm nước. Khi anh rời phòng phẫu thuật, lên tầng 5 của khoa Chấn thương chỉnh hình, đi ngang qua trạm y tá, thấy mấy y tá đang tụm lại nhìn điện thoại. Thấy anh, họ vội vàng cất máy đi.

Triệu Nghiễn Châu cũng chẳng để tâm, thản nhiên bước vào phòng trực.

Đồng nghiệp đang trực đêm vừa lướt điện thoại vừa thở dài, thấy anh bước vào thì lập tức nói:
“Cậu biết không, tên Vu Dương lại gây chuyện rồi. Giờ còn lên hot search nữa cơ, chắc mai sếp trưởng tức phát điên cho xem!”

Triệu Nghiễn Châu trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Đồng nghiệp đưa điện thoại qua, hạ giọng như kể chuyện ly kỳ:
“Anh tự xem đi, bác sĩ Vu của chúng ta đúng là cao thủ tình trường. Nhìn bên ngoài nghiêm chỉnh thế mà sau lưng lại chơi bời không ít.”

Triệu Nghiễn Châu cúi đầu nhìn vào màn hình. Trên Weibo đang có một bài đăng khá dài của một cô gái, công khai “bóc phốt” Vu Dương—nói rằng bác sĩ Vu của khoa Chấn thương chỉnh hình, bệnh viện số Ba ở Du thành, trong lúc hẹn hò không những lăng nhăng mà còn lén quay lại những đoạn video thân mật với nhiều bạn gái cũ.

Trong bài viết có đính kèm vài bức ảnh, gương mặt các cô gái đều đã bị làm mờ. Nhưng ánh mắt Triệu Nghiễn Châu lại dừng lại ở một tấm cụ thể: một người phụ nữ nằm úp trên giường, tấm lưng trắng mịn lộ ra dưới ánh sáng mờ, bên vai trái có một nốt ruồi đen nhỏ.
Tấm ảnh trông không giống được chụp cố định, mà giống một khung hình cắt từ video.

Và anh…người từng quen thuộc với từng đường nét trên thân thể cô, không thể không nhận ra, đó là Trình Nghê.

Dù không lộ mặt, anh vẫn chắc chắn đến không thể nghi ngờ.

Anh nhíu mày, lướt xuống phần bình luận, thấy bài viết này đã có gần hai mươi nghìn lượt chia sẻ, hơn năm nghìn bình luận. Trong đó, không ít lời lẽ mang tính gạ gẫm, dung tục, khiến anh thấy tức giận đến buốt lạnh nơi xương tủy.

Không nói lời nào, Triệu Nghiễn Châu trả lại điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài, lập tức gọi cho Vu Dương, nhưng không ai bắt máy.

Anh liền gọi cho Dương Trác, bạn thân đồng thời là người có chút quan hệ trong giới truyền thông.

“Giúp tớ đè tin đang hot trên Weibo xuống. Việc này tớ chịu toàn bộ chi phí. Ngoài ra, giúp tớ tìm thông tin liên lạc của chủ tài khoản đăng bài.”

Dương Trác không hỏi nhiều, chưa đầy nửa tiếng sau đã gửi qua một dãy số điện thoại.

Triệu Nghiễn Châu lập tức gọi.
Anh giới thiệu mình là bạn trai người trong một trong những bức ảnh bị đăng, yêu cầu cô gái kia xóa hết những hình ảnh không liên quan đến vụ việc, nếu không anh sẽ kiện cô vì xâm phạm quyền riêng tư.

Cô gái nọ ban đầu còn lấp l**m, nói đăng mấy hình chỉ để làm bằng chứng vạch mặt Vu Dương thuyết phục hơn, không nghĩ tới hậu quả. Khi bị anh hỏi có còn giữ video gốc không, cô ta ngập ngừng, chỉ nói mình sẽ không phát tán gì thêm và sẽ xóa toàn bộ.

Cô ta còn gằn giọng: “Sao anh không đi mà hỏi thẳng gã Vu Dương kia?”

Triệu Nghiễn Châu đáp lạnh:
“Anh ta tôi sẽ xử lý. Nhưng trước hết, tôi cần chắc chắn cô đã xóa sạch mọi thứ liên quan đến người khác.”

Cuối cùng, họ hẹn gặp mặt để xác minh.

Kết thúc cuộc gọi, Triệu Nghiễn Châu quay lại phòng trực, cởi áo blouse trắng, thay đồ rồi đi xuống tầng.

Trước khi lên xe, anh lại mở Weibo lên kiểm tra. Bài đăng kia đã được chỉnh sửa lại, những hình ảnh nhạy cảm không liên quan đã bị xóa.

Tạm thời, anh có thể thở phào một chút. Nhưng trong lòng lại là một cơn sóng ngầm dữ dội chưa biết sẽ tràn về lúc nào.

Bài đăng ấy là do Tiểu Chu chia sẻ cho cô xem. Khi mở ra, Trình Nghê sững người, đó là một bức ảnh chụp phần lưng trần của cô.

Cô khựng lại, nhất thời không phản ứng kịp. Tin nhắn của Tiểu Chu lại đến: "Bác sĩ Vu đúng là tồi tệ, may mà cậu không tiến xa với anh ta."

Lúc còn ở bên Vu Dương, cô chưa từng phát hiện ra những hành vi đó của anh ta. Trình Nghê không nhắn lại nữa, chỉ lặng lẽ gọi cho Vu Dương. Tiếng trả lời vô cảm của hệ thống vang lên: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Cô gọi đi gọi lại mấy lần vẫn không kết nối được. Buông điện thoại xuống, cô lấy vội một chiếc áo rồi ra ngoài, gọi xe đến thẳng chỗ ở của Vu Dương.

Nhưng chỉ là công cốc. Hàng xóm nói với cô rằng anh ta đã dọn đi từ lâu.

Trên đường về, Trình Nghê nhắn cho Tiểu Chu một tin: “Tối nay khoa Chấn thương chỉnh hình ai trực?” Tiểu Chu trả lời một cái tên hoàn toàn xa lạ.

Vậy là Vu Dương không có mặt ở bệnh viện.

Cơn giận trong lòng cô như quả bóng bị chọc thủng, từ từ xì hơi. Trình Nghê tựa nhẹ đầu vào cửa kính xe, cảm giác bất an cứ thế trỗi dậy, không biết anh ấy đã biết chuyện này chưa, nếu biết rồi, liệu sẽ nghĩ gì về cô?

Trong đầu hỗn loạn, nhưng cô cũng chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều nữa. Về đến nhà, Trình Nghê đột nhiên thấy mệt rã rời, rửa mặt sơ qua rồi chui thẳng vào chăn ngủ, mang theo tâm trạng bất cần như thể “chuyện đã vậy thì cứ thế đi”.

Lúc đó, Triệu Nghiễn Châu hẹn gặp cô gái họ Kiều dưới tiệm cà phê ngay gần nhà Trình Nghê. Khi Kiều tiểu thư xuất hiện, cô mặc đồ ngủ, mặt mộc không son phấn. Vừa nhìn thấy anh, cô nhướng mày:
“Hóa ra là anh à.”

Triệu Nghiễn Châu nhìn khuôn mặt trước mắt, thoáng ngờ ngợ. Cô gái họ Kiều biết ngay là anh không nhận ra mình, liền nhắc khéo:
“Hôm đó tôi đến khoa của các anh tìm Vu Dương, anh đang ngồi trong văn phòng. Tôi còn hỏi anh là anh ta có ở đó không.”

Triệu Nghiễn Châu nghe vậy mới nhớ ra. Anh chăm chú nhìn lại gương mặt trước mặt, dù có hơi khác với ấn tượng ban đầu, nhưng anh không dây dưa nhiều, đi thẳng vào vấn đề.

Cô gái mở điện thoại, cho anh xem những đoạn video đang được lưu giữ, rồi lần lượt xóa đi từng cái trước mặt anh. Đến đoạn cuối cùng, cô ngước mắt nhìn anh:

“Vậy là được rồi chứ?”

Triệu Nghiễn Châu gật đầu, kéo ghế đứng dậy. Cô gái họ Kiều lại nói tiếp:

“Tôi vốn không định lôi người khác vào chuyện này. Anh có thể liên lạc với Vu Dương không? Tôi không sao tìm được anh ta. Nếu anh liên lạc được, bảo anh ta đến gặp tôi. Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.”

Bình Luận (0)
Comment