Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 51

Trình Nghê không để bản thân cứ mãi nghĩ tới chuyện kia, nhưng sáng hôm sau ra sân bay, trong buổi họp phối hợp trước chuyến bay, cô vẫn vô tình nghe được đồng nghiệp bàn tán về chuyện của bác sĩ Vu Dương ở Bệnh viện số Ba. Mấy người trò chuyện sôi nổi như thể đang bàn một tin tức nóng hổi.

Hôm nay Tề Tiêu Tiêu bay cùng chuyến với cô, cũng tò mò hỏi han một chút. Dù gì bác sĩ Triệu cũng đang làm ở Bệnh viện số Ba, biết đâu Trình Nghê lại nắm được chút nội tình. Phụ nữ mà, ai chẳng thích tám chuyện. Nhưng Trình Nghê chỉ nhàn nhạt đáp không rõ lắm, Tề Tiêu Tiêu thấy thế cũng không tiếp tục truy hỏi.

Mãi đến sau đó, Tề Tiêu Tiêu mới chợt cảm thấy gương mặt trong bức ảnh kia quen quen. Cô nghĩ mãi, đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh, mới nhớ ra, hóa ra là lần sinh nhật của Thẩm Lâm, sau bữa tối mấy người còn kéo nhau đến quán bar ngồi chơi, khi đó Trình Nghê bị một người đàn ông kéo ra ngoài, mà người đàn ông ấy, chính là người giống y hệt vị bác sĩ Vu Dương kia.

Khi đó Thẩm Lâm còn từng hỏi Trình Nghê người đó là ai, cô chỉ nhàn nhạt đáp, người yêu cũ.

Tề Tiêu Tiêu nhớ lại, lập tức cảm thấy hối hận vì lúc nãy mình còn hỏi Trình Nghê mấy chuyện liên quan đến Vu Dương. Cô chỉ muốn tự tát mình một cái cho bớt ngu. Mãi đến khi máy bay hạ cánh, hai người cùng vào căn tin ăn cơm, Tề Tiêu Tiêu mới kéo tay Trình Nghê, ấp a ấp úng giải thích: “Vừa nãy hỏi chuyện đó không có ý gì đâu, thật đấy… Lúc lên máy bay mới nhớ ra cái tên bác sĩ Vu Dương này quen quen.”

Trình Nghê chỉ mỉm cười: “Không sao.”

Tề Tiêu Tiêu nghiến răng: “Không ngờ bác sĩ Vu Dương lại là loại người như vậy, thật sự làm mất mặt cả ngành y.”

Trình Nghê không có tâm trạng để đáp lại.

Thấy cô như vậy, Tề Tiêu Tiêu cũng biết điều mà đổi sang chuyện khác.

Nhưng đến khi ăn cơm xong, Trình Nghê lại nhận được tin nhắn từ Tiểu Chu, nói rằng hôm nay bác sĩ Triệu và bác sĩ Vu Dương gặp nhau ở hành lang thoát hiểm để nói chuyện. Sau đó lúc bác sĩ Vu Dương đi ra, khóe miệng còn bầm tím. Mọi người đoán là hai người đã đánh nhau.

Trái tim Trình Nghê chùng xuống, cô lập tức nhắn lại hỏi: “Bác sĩ Triệu có bị thương không?”

Tiểu Chu gửi ngay một biểu cảm cười nham hiểm: “Tớ biết thế nào cậu cũng hỏi câu này. Nhìn vẻ ngoài thì bác sĩ Triệu không có gì khác thường, chắc là không sao đâu.”

Sau đó cô lại cảm thán: “Tớ làm ở Bệnh viện số Ba bao nhiêu năm, thật sự chưa từng thấy bác sĩ Triệu nổi giận. Gặp bệnh nhân khó tính cỡ nào, mấy bác sĩ khác dù nhịn được ngoài mặt thì sau lưng cũng sẽ than phiền vài câu với bọn tớ. Vậy mà bác sĩ Triệu chưa từng chê trách một ai. Không biết bác sĩ Vu Dương chọc giận thế nào mà khiến bác sĩ Triệu phải ra tay… Thiệt là đáng tiếc, y tá bọn tớ không ai kịp chứng kiến cảnh đó!”

Tin nhắn của Tiểu Chu như một cơn sóng ngầm, khuấy đảo tâm trạng vốn đang yên ổn của Trình Nghê. Nếu Triệu Nghiễn Châu thật sự đã ra tay với Vu Dương, vậy thì… anh chắc chắn đã biết chuyện đó.

Trên chuyến bay trở về thành phố Dụ, Trình Nghê có chút thất thần. Lúc phát suất ăn, có hành khách yêu cầu phần bò, cô lại lỡ tay đưa nhầm thành phần gà. May mà gặp được người dễ tính, đối phương chỉ cười nhẹ, bảo cô đổi lại là được, không hề tỏ thái độ khó chịu gì.

Phát xong hết suất ăn, Trình Nghê quay vào khoang phục vụ. Tề Tiêu Tiêu nói:

“Lát nữa để mình đi thu hộp cơm cho, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”

Trình Nghê miễn cưỡng cười:

“Không cần đâu, mình không sao.”

Khi máy bay hạ cánh xuống Du thành, trời đã về khuya, ánh đèn Vu Dương vàng rực vừa mới bật lên. Trình Nghê kéo vali đi vào khu chung cư, liếc mắt đã thấy xe của Triệu Nghiễn Châu đậu dưới tầng, nhưng anh không có trong xe.

Lên thang máy, vừa bước ra khỏi thang, cô đã thấy anh đứng ở cửa nhà mình.

Triệu Nghiễn Châu đứng tựa bên cửa sổ hành lang, yên lặng nhìn ra ngoài, tay kẹp điếu thuốc.

Bước chân Trình Nghê khựng lại. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt không rời nửa bước. Trình Nghê cúi mắt, tránh né ánh nhìn ấy, đi tới mở cửa.

Anh dụi tắt điếu thuốc, lặng lẽ theo cô bước vào trong.

Trình Nghê đặt chìa khóa lên kệ giày, cũng không thay dép, chỉ đứng yên bất động giữa lối vào.

Triệu Nghiễn Châu đóng cửa, đi đến trước mặt cô, đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu định hôn. Nhưng Trình Nghê nghiêng mặt đi, đột ngột nói:

“Chúng ta chia tay đi.”

Động tác của anh khựng lại, sắc mặt thoáng thay đổi. Anh cúi đầu nhìn cô:

“Em nói thật à?”

Trình Nghê gật đầu, giọng rất bình tĩnh:

“Ban đầu em chủ động tiếp cận anh, đúng là vì biết ba anh là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Chu. Sau đó mấy lần tỏ rõ thiện ý, thấy anh cứ lạnh nhạt, em vốn cũng định bỏ cuộc rồi. Nhưng lại nhớ đến trước kia anh từng nói mấy câu khiến em rất tổn thương, trong lòng không cam tâm. Em vốn không phải kiểu con gái hay theo đuổi đàn ông, phần lớn toàn là người ta theo đuổi em. Đây là lần đầu tiên gặp người như anh, nên mới khiến em muốn chinh phục. Ai cũng vậy thôi, cái gì càng khó có được, càng muốn có. Đến khi thật sự có rồi, mới thấy cũng chẳng có gì đặc biệt.”

“Còn chuyện của mẹ em… em cũng chưa từng nói thật với anh. Trước kia em chuyển từ Nhất Trung Du thành đi, không phải vì mẹ em được điều công tác đến nơi khác. Mà là vì người đàn ông đã bao dưỡng mẹ em là một người đã có vợ…Lúc sau ông ta chán rồi, lại không muốn nuôi nữa. Bọn em không còn chỗ đứng ở Du thành, nên mới phải chuyển đi.”

Trình Nghê hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

“Thật ra chúng ta không hợp nhau. Anh không hợp với em, em cũng không hợp với anh. Cứ miễn cưỡng ở bên nhau, sau này nhìn nhau chỉ thấy chán ghét, thà bây giờ dừng lại, đỡ tổn thương về sau.”

Triệu Nghiễn Châu nhìn cô rất lâu, rồi siết chặt cằm cô lại, giọng trầm thấp:

“Những lời em nói… đều là thật lòng?”

Trình Nghê đối diện ánh mắt lạnh lẽo của anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Anh gật đầu, buông tay ra, xoay người mở cửa rồi đi ra ngoài.

Cửa đóng lại.

Trình Nghê đứng yên đó một lúc, cảm thấy hơi đói, cô vào bếp, lục được một gói mì tôm, nấu tạm ăn cho xong. Ăn xong, cô đi tắm, tắm xong cũng chẳng buồn sấy tóc, chỉ nằm úp người ngoài ban công để gió hong khô từng sợi.

Lúc này, điện thoại reo – là cuộc gọi của Tằng Trinh.

Tằng Trinh nói vừa nghe Kha Tư Văn nhắc đến chuyện bác sĩ Vu Dương ở Bệnh viện số Ba. Quan hệ giữa hai người thân thiết như vậy, Tằng Trinh cũng chẳng vòng vo, hỏi thẳng:

“Cậu có bị quay lén không đấy?”

Trình Nghê khẽ ừ một tiếng.

Tằng Trinh im lặng vài giây, rồi nghiến răng nói:

“Tên khốn đó… Bác sĩ Triệu biết chuyện chưa?”

Trình Nghê nhíu mày, thành thật đáp:

“Tiểu Chu bảo anh ấy đã đánh nhau với Vu Dương rồi, chắc là biết rồi. Nhưng mà… tớ cũng vừa nói chia tay với anh ấy.”

Tằng Trinh hơi khựng lại, hỏi:

“Bao giờ?”

Trình Nghê cười khẽ:

“Khoảng một tiếng trước.”

Tằng Trinh nói:

“Là vì chuyện của Vu Dương sao?”

Trình Nghê lắc đầu:

“Cũng không hẳn. Nói đúng ra là do nhiều chuyện dồn lại. Tự nhiên tớ nhận ra, giữa tớ và anh ấy thật ra chẳng hợp nhau. Không nói đến chuyện gia đình, chỉ nói chuyện nhỏ thôi. Anh ấy những lúc không đi làm, ở nhà cũng chẳng chơi bời gì, toàn tập thể dục, đọc sách. Tinh thần rất phong phú, đầu óc đầy những thứ sâu sắc. Còn tớ thì không thích mấy thứ đó. Giờ đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng thì chưa sao, nhưng sau này quen rồi, hết mới mẻ, anh ấy sẽ nhận ra tớ chỉ là cái gối thêu hoa, nhìn ngoài thì đẹp, bên trong trống rỗng. Chia tay trong êm đẹp, có khi lại là kết thúc tốt nhất cho cả hai.”

Trình Nghê rất hiếm khi suy nghĩ nhiều như thế trong chuyện tình cảm. Tằng Trinh cảm thấy điều này chẳng giống cô chút nào, nhưng lại hiểu rằng, dù là người mạnh mẽ, phóng khoáng đến đâu, một khi đã thật lòng, thì cũng sẽ có lúc bị tình cảm làm tổn thương.

Một lúc lâu không biết nên nói gì, Tằng Trinh khẽ hỏi:

“Miễn là cậu suy nghĩ kỹ rồi là được. Có cần tớ qua ở với cậu không?”

“Chia tay thôi mà.” Trình Nghê tỏ vẻ không sao, “Cũng chưa đến mức phải có người ở cạnh. Với lại, đâu phải lần đầu thất tình, qua vài hôm là ổn thôi.”

Tằng Trinh cũng cố gắng đổi không khí:

“Cũng đúng. Cũ không đi, mới chẳng đến. Người sau sẽ tốt hơn.”

Trình Nghê khẽ cười.

Lúc sau con của Tằng Trinh tỉnh dậy, cô phải đi dỗ con nên hai người không nói thêm được nhiều, kết thúc cuộc gọi, Trình Nghê lại ra ban công ngồi thêm một lúc.

Vào phòng, nằm trên giường nhưng không sao ngủ được. Cằm cô vẫn còn âm ỉ đau. Lúc nãy, anh bóp mạnh quá, có một khoảnh khắc cô tưởng chừng xương hàm mình bị anh bóp đến nứt vỡ.

Cô đưa tay xoa nhẹ, lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của anh khi hỏi cô: “Những lời đó, là thật lòng sao?”

Cô cũng tự hỏi lại mình, liệu có phải thật lòng không?

Chẳng biết thiếp đi từ lúc nào, trong mơ hỗn loạn không rõ đầu đuôi. Cô mơ thấy mình cùng Triệu Nghiễn Châu đến gặp bố mẹ anh. Họ mang đoạn video giữa cô và Vu Dương ném thẳng ra bàn, chỉ vào Triệu Nghiễn Châu mắng:

“Con mù rồi à? Loại đàn bà thế này cũng dắt về ra mắt?”

Cô ấm ức đến nghẹn lòng, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Đến khi ra khỏi cửa, anh lại thay đổi thái độ, lạnh lùng hất tay cô ra:

“Em thấy rồi đấy, bố mẹ tôi không đồng ý. Chúng ta chia tay đi.”

Tỉnh dậy sau giấc ngủ ấy, không những không đỡ hơn, cô lại thấy mệt mỏi hơn gấp bội. Trong lòng như trống rỗng, có một khoảng hụt hẫng rất khó gọi tên.

Đến cuối tuần, lúc được nghỉ, Trình Nghê vẫn quyết định gặp Vu Dương một lần.

Hai người hẹn ở một quán bar yên tĩnh. Khi Trình Nghê đến, Vu Dương đã ngồi đó từ trước, tay cầm ly rượu, đối diện anh còn có một người phụ nữ đang ngồi.

Trình Nghê bước đến, nhìn cô gái ấy và nói bằng giọng điềm tĩnh:

“Làm phiền chị ra ngoài một lát được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ta.”

Người phụ nữ liếc nhìn Trình Nghê, rồi lại quay sang nhìn Vu Dương, vẻ không cam lòng nhưng vẫn đứng dậy, để lại không gian riêng cho hai người.

Trình Nghê kéo ghế ngồi xuống, lúc này Vu Dương mới dời mắt nhìn cô, hỏi:

“Em muốn uống gì không?”

Trình Nghê lạnh nhạt đáp:

“Tôi không đến để ôn chuyện cũ. Mấy đoạn video đó, anh xóa chưa?”

Vu Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, chậm rãi nói:

“Triệu Nghiễn Châu chưa nói với em sao? Anh ta không chỉ tìm tôi, còn tìm cả bạn gái cũ của tôi. Tất cả video đều bị xóa sạch rồi.”

Trình Nghê sững người.

Thấy cô như vậy, Vu Dương lười biếng tựa lưng vào ghế, giọng tràn đầy thấu hiểu:

“Em không biết à? Vậy chắc hai người đã cãi nhau vì chuyện này. Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào mà nhìn thấy bạn gái mình thân mật với người khác lại có thể dửng dưng? Nếu thật sự không phản ứng gì… thì chắc không phải đàn ông rồi.”

Trình Nghê không nói gì, chỉ lạnh mặt cầm lấy ly rượu trước mặt anh ta, hất thẳng vào mặt Vu Dương:

“Anh ấy có phải đàn ông hay không, tôi không rõ. Nhưng anh, chắc chắn không xứng gọi là đàn ông.”

Rượu hất đầy mặt, Vu Dương nheo mắt lại, đến khi mở ra thì Trình Nghê đã quay lưng bỏ đi.

Anh ta rít một câu chửi th* t*c, thấy mấy người ở bàn khác đang nhìn sang, vội vàng kéo vài tờ khăn giấy lau mặt.

Trình Nghê bước ra khỏi cửa quán bar, gió đêm phả tới, khiến cô thấy tỉnh táo hơn. Nghĩ lại thì, chỉ hất ly rượu vào mặt Vu Dương còn quá nhẹ. Đáng ra cô nên tát cho anh ta mấy cái nữa. Nhưng rồi cô cũng hiểu, gặp phải chuyện như vậy, một phần là do mình không nhìn rõ lòng người. May mắn là sự việc chưa gây ảnh hưởng quá lớn đến công việc của cô.

Trên Vu Dương bắt xe về nhà, những lời Vu Dương vừa nói vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, anh ta nói Triệu Nghiễn Châu đã tìm gặp anh ta, còn gặp cả bạn gái cũ anh ta để xử lý chuyện đó. Nói rằng chẳng có người đàn ông nào có thể bình thản khi thấy video thân mật của người yêu mình với người đàn ông khác. Rồi lại nghĩ đến việc Triệu Nghiễn Châu làm việc ở bệnh viện, liệu có bị người khác bàn tán không, nhất là mấy cô y tá vốn thích buôn chuyện.

Nghĩ tới mức đầu óc đau nhức. Về đến nhà, cô đã định gọi điện cho anh. Nhưng lại nhớ ra, chính cô là người nói lời chia tay. Nghĩ vậy, cô lại thôi.

Bình Luận (0)
Comment