Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 62

Từ sau khi Trình Nghê sinh bé Triệu Cảnh Hạo, các y tá khu chấn thương chỉnh hình của bệnh viện số Ba đều đặc biệt yêu quý cậu con trai nhỏ của bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu đúng là có ngoại hình xuất chúng, nhưng lúc giao tiếp lại mang theo vẻ lạnh lùng, giữ khoảng cách, nên bình thường y tá trong khoa hay đùa giỡn với các bác sĩ khác chứ rất ít người dám cười nói thoải mái với anh.

Ban đầu, ai nấy đều nghĩ với tính cách của bác sĩ Triệu, chắc con trai anh cũng sẽ là một cậu bé nghiêm túc, ít nói, giống hệt “phiên bản thu nhỏ” của bố.

Không ngờ, Triệu Cảnh Hạo lại có tính cách trái ngược hoàn toàn với cha mình. Mỗi lần tan học mà Trình Nghê còn đang bay trên chuyến, Triệu Nghiễn Châu sẽ tranh thủ ghé qua đón con trai từ mẫu giáo, tiện đường đưa đến bệnh viện số Ba.

Lâu dần, các y tá trong viện đã quá quen thuộc với cậu nhóc này. Đến mức nếu một ngày không thấy bé Cảnh Hạo ghé qua, ai nấy đều cảm thấy như thiếu mất điều gì đó.

Tính cách của cậu bé rõ ràng giống mẹ nhiều hơn, không chỉ có gương mặt nhỏ nhắn, khôi ngô, đáng yêu, mà còn rất biết cách lấy lòng người lớn. Gặp bất kỳ cô y tá nào trong khu, bất kể tuổi tác, đều ngọt ngào gọi một tiếng “chị y tá”, khiến mấy cô vốn đã là “dì” cũng phải phổng mũi, lòng như nở hoa.

Sáng nay Trình Nghê bay chuyến lúc 9 giờ, đến Nhữ thành cũng phải tầm 10 giờ tối.

Triệu Nghiễn Châu hôm nay không có ca trực đêm, tan làm lúc năm giờ, anh ăn tạm chút gì đó trong căn tin bệnh viện rồi lái xe về nhà.

Vừa vào đến cửa, liền thấy thảm phòng khách vương vãi đầy xe đồ chơi, không nghi ngờ gì, lại là kiệt tác buổi sáng của cậu nhóc Triệu Cảnh Hạo.

Về chuyện chơi đồ xong phải cất vào thùng đồ chơi, cả Triệu Nghiễn Châu lẫn Trình Nghê đều đã nghiêm túc dạy dỗ con trai nhiều lần. Lần nào cậu bé cũng gật đầu vâng dạ, nhưng đến lần chơi tiếp theo, vẫn chứng nào tật nấy.

Triệu Nghiễn Châu cởi áo khoác, tiện tay treo lên thành ghế sofa, rồi cầm lấy hộp đựng đồ chơi, nhặt hết đống xe trên thảm bỏ vào trong.

Xong xuôi, anh đi tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi mới bước ra.

Hôm nay là lễ cưới của con trai dì Từ, một người bạn của Lương Thi Nguyệt. Lúc đón dâu, bên nhà trai cần một bé trai và một bé gái làm “kim đồng ngọc nữ” đi cùng chú rể. Bé gái đã được chọn xong từ trước, còn nhân vật bé trai thì dì Từ vừa mắt ngay với Triệu Cảnh Hạo.

Vào những dịp cuối tuần, nếu cả hai vợ chồng Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu đều bận việc, họ thường gửi bé Triệu Cảnh Hạo sang chỗ bà nội Lương Thi Nguyệt. Từ sau khi nghỉ hưu, bà gần như dành toàn bộ thời gian cho cậu cháu trai yêu quý này, thường dẫn theo đi công viên tản bộ hoặc cùng nhóm bạn hưu trí leo núi rèn luyện.

Dì Từ – bạn thân nhiều năm của bà Lương, từng gặp bé Cảnh Hạo vài lần, lần nào cũng không tiếc lời khen: “Cháu trai của chị đúng là vừa đẹp trai, lại thông minh lanh lợi.”

Vì vậy lần này con trai dì Từ tổ chức đám cưới, dì mới chủ động nhờ bà Lương cho bé Cảnh Hạo làm “kim đồng” đi đón dâu, vừa lấy may vừa tăng thêm không khí vui tươi. Lương Thi Nguyệt và dì Từ là bạn già thân thiết, tất nhiên không nỡ từ chối, chỉ nói cần hỏi ý kiến bố mẹ thằng bé trước.

Đám cưới được tổ chức vào chủ nhật, hôm đó Cảnh Hạo không phải đến lớp, Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu cũng rảnh nên gật đầu đồng ý.

Khi nghe nói đi đón dâu còn được nhận phong bì đỏ, Cảnh Hạo càng thêm phấn khích, đồng ý ngay tắp lự.

Tối trước hôm cưới, khi Trình Nghê kể truyện cho con trai nghe trước giờ đi ngủ, bé còn vui vẻ nói:

“Con sẽ dùng tiền lì xì mua tặng mẹ một thỏi son nhé!”

Tính cách của Cảnh Hạo chẳng giống bố mấy, mà là một phiên bản thu nhỏ của Trình Nghê—vừa ngọt ngào lại hơi tự luyến. Lần này được chọn làm “kim đồng”, cậu nhóc tự tin cho rằng, chắc chắn là vì mình quá đẹp trai nên dì Từ mới chọn, có thể giúp nhà gái nở mày nở mặt.

Triệu Nghiễn Châu nghe mà chỉ biết bất lực. Trong lòng anh, con trai mà để ý quá nhiều đến ngoại hình thì không ổn, sợ mai sau lớn lên chỉ đẹp mã mà vô dụng.

Nhưng Trình Nghê lại không nghĩ thế, còn hãnh diện thay con:

“Chứ còn gì nữa, không thấy là con của ai sinh ra à?”

Cảnh Hạo thấy sắc mặt bố hơi khó coi, liền hỏi dồn:

“Bố không thấy con đẹp trai à?”

Triệu Nghiễn Châu xoa đầu con:

“Con trai mà chỉ biết dựa vào ngoại hình thì có ích gì?”

Cảnh Hạo bĩu môi, cãi lý một cách rành mạch:

“Sao lại không? Mẹ chẳng phải vì thấy bố đẹp trai mới chịu cưới bố còn gì. Nếu bố mà xấu, làm gì cưới được mẹ con – một người xinh đẹp thế này?”

Hai mẹ con cùng quay sang nhìn anh, ánh mắt như cùng hội cùng thuyền, khiến Triệu Nghiễn Châu như thể bị đẩy vào thế “kẻ phản diện”. Anh nhìn hai người, cuối cùng đành bất lực giơ tay đầu hàng, miễn cưỡng thừa nhận:

“Được rồi… đẹp trai một chút đúng là… cũng có tí tác dụng.”

Tám giờ tối, bà Lương gọi điện đến, nói Cảnh Hạo đang làm ầm lên đòi về nhà, hỏi xem có cần bà đưa về không.

Triệu Nghiễn Châu nhìn đồng hồ, thấy còn hơn một tiếng nữa Trình Nghê mới đến sân bay, liền nói để anh lái xe qua đón con, rồi tiện thể đi đón luôn vợ.

Triệu Nghiễn Châu khoác áo ra ngoài. Khi đón được con trai, anh sững người trong giây lát.

Bé Triệu Cảnh Hạo hôm nay mặc bộ vest nhỏ kẻ caro đen trắng, thắt một chiếc nơ đen ngay ngắn trước cổ, gương mặt còn được trang điểm nhẹ nhàng.

Triệu Nghiễn Châu nhướng mày, hỏi:

“Mặt ai trang điểm cho con thế này?”

Triệu Cảnh Hạo hí hửng đáp:

“Mẹ con trang điểm cho con sáng nay đó! Sao hả bố, con đẹp trai không?”

Cậu bé nhìn anh đầy mong chờ, như thể chỉ đợi anh khen một câu cho thoả mãn.

Sáng nay Triệu Nghiễn Châu ra khỏi nhà khá sớm, không biết chuyện này, chỉ khẽ nhíu mày nói:

“Nhìn cái mặt loè loẹt của con xem, còn đẹp trai cái gì.”

Triệu Cảnh Hạo lập tức phụng phịu, tức tối:

“Chút nữa con sẽ méc mẹ! Bố nói mẹ trang điểm không đẹp!”

Triệu Nghiễn Châu bật cười, khẽ vỗ nhẹ sau đầu con:

“Được rồi, mau thắt dây an toàn, đi đón mẹ nào.”

Nghe đến mẹ, bé lập tức vui vẻ hẳn lên:

“Mẹ con sắp về rồi!”

Triệu Nghiễn Châu khẽ gật đầu.

Cảnh Hạo ngoan ngoãn yên lặng được một lát, nhưng khi xe chạy ngang qua một tiệm hoa bên đường, cậu chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói với vẻ nghiêm túc:

“Bố ơi, mua cho mẹ bó hoa đi! Mẹ làm việc khuya vậy chắc chắn rất mệt. Mà phụ nữ thấy hoa là sẽ vui hơn đó!”

Triệu Nghiễn Châu liền tấp xe vào lề, xuống mua mấy nhánh hoa dạ lan hương màu hồng phấn. Sau khi được gói lại cẩn thận, anh đưa hoa cho Cảnh Hạo cầm.

Cậu bé nhìn bó hoa, chu môi nói nhỏ:

“Bố ơi, sao lần nào bố cũng mua dạ lan hương vậy? Không chịu thay đổi tí nào. Mẹ con nói bố chán lắm, chẳng có chút lãng mạn nào!”

Triệu Nghiễn Châu liếc con trai một cái, bật cười:

“Con thì biết gì nào.”

Cảnh Hạo bĩu môi đầy bất mãn, hừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Đến sân bay, hai bố con cùng đi đón Trình Nghê.

Trình Nghê nhìn bó hoa con trai đưa, quay sang hỏi Triệu Nghiễn Châu:

“Không phải ngày gì đặc biệt mà, sao tự dưng lại mua hoa cho em?”

Triệu Nghiễn Châu còn chưa kịp lên tiếng, Triệu Cảnh Hạo đã vội vàng giành công:

“Là con bảo bố mua đó!”

Trình Nghê bật cười, ngồi xuống bế cậu bé lên, hôn lên má con một cái:

“Con trai mẹ đúng là chu đáo quá đi mất.”

Triệu Nghiễn Châu cau mày:

“Lớn thế rồi, để nó tự đi.”

Triệu Cảnh Hạo liền ôm chặt cổ mẹ, làm nũng:

“Không đâu, con nhớ mẹ cơ!”

Thật ra Trình Nghê cũng bắt đầu bế không nổi nữa, đi được hai bước đã mỏi, cuối cùng vẫn bị Triệu Nghiễn Châu nhẹ nhàng nhấc bổng, ôm lấy con trai bằng một tay.

Trình Nghê kéo vali, một tay vòng lấy cánh tay chồng, cười nói:

“Chồng em đúng là chu đáo quá.”

Triệu Nghiễn Châu đáp:

“Không bằng con trai em chu đáo.”

Về đến nhà, Triệu Nghiễn Châu đưa Cảnh Hạo đi tắm, còn Trình Nghê thì về phòng ngủ tẩy trang, rửa mặt.

Tắm xong, Triệu Nghiễn Châu lại kể chuyện cho con trai nghe trước khi đi ngủ. Trên đường từ sân bay về, Cảnh Hạo đã ngủ một lúc, nên giờ tỉnh táo, mắt sáng rỡ, miệng vẫn không ngừng líu lo.

Cậu bé bất ngờ hỏi:

“Bố ơi, bố với mẹ quen nhau thế nào vậy?”

Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn đồng hồ, trầm giọng dọa:

“Ngủ đi, mai dậy muộn đi học là lại khóc lóc cho xem.”

Triệu Cảnh Hạo phản bác ngay:

“Con không khóc đâu nhé! Mà dù bố không kể, con cũng biết rồi. Mẹ kể cho con rồi.”

Triệu Nghiễn Châu khẽ bật cười:

“Thế mẹ con kể sao?”

Cảnh Hạo ra vẻ bất bình thay mẹ:

“Mẹ con nói, hồi học cấp ba bố mẹ là bạn học cùng trường. Khi đó bố còn không thèm để ý đến mẹ, chú Dương hỏi mẹ thế nào, bố còn nói mẹ bình thường thôi! Hừ!”

Lải nhải thêm vài câu, giọng của Cảnh Hạo nhỏ dần rồi im bặt, đã ngủ say lúc nào không hay.

Triệu Nghiễn Châu nhìn con trai, không nhịn được cười khẽ, cúi xuống đắp lại chăn cho con, tắt đèn, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Triệu Nghiễn Châu sau đó cũng chợt nhớ ra, đúng là từng có chuyện đó thật. Hôm Dương Trác hỏi anh thấy Trình Nghê thế nào, hình như đúng lúc bệnh viện vừa phát thông báo tình trạng nguy kịch…

Anh đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Trình Nghê vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng. Thấy anh vào, cô nghiêng đầu hỏi:

“Con ngủ rồi à?”

Triệu Nghiễn Châu đi tới gần:

“Ngủ rồi.”

Trình Nghê thoa xong lớp kem cuối cùng, đứng dậy:

“Hôm nay lâu vậy, thằng bé lại bày trò gì à?”

Triệu Nghiễn Châu đáp:

“Nó thay em ‘đòi công đạo’.”

Trình Nghê vòng tay ôm eo anh, tò mò hỏi:

“Nó nói gì thế?”

Anh kể lại:

“Nói hồi cấp ba anh từng chê em không ra gì, hỏi anh lúc đó có phải mắt bị mù không.”

Trình Nghê hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh chằm chằm:

“Anh chẳng phải nói là không nhớ chuyện đó rồi sao?”

Thời điểm đó, bà ngoại anh nhập viện, bệnh tình khá nặng, tinh thần anh rất sa sút, chẳng còn tâm trạng mà trò chuyện vui vẻ với ai. Hơn nữa, lúc ấy anh cũng từng nghe vài lời không hay về cô, nên mới tiện miệng nói một câu như thế.

Anh cúi đầu hôn cô, giọng vừa dịu dàng vừa dỗ dành:

“Con nói đúng, lúc đó đúng là anh mắt kém thật.”

Trình Nghê cười nhạt, kéo dài giọng:

“Bác sĩ Triệu giờ cũng biết uốn mình lắm nhỉ.”

Triệu Nghiễn Châu áp môi sát tai cô, thì thầm:

“Người ở dưới mái hiên, không cúi đầu sao được.”

Trình Nghê bật cười khẽ, giơ tay vỗ nhẹ vai anh. Anh liền nắm lấy cổ tay cô, đặt tay cô vòng qua cổ mình, rồi cúi xuống tiếp tục hôn cô thật sâu…

Bình Luận (0)
Comment