Gần đây Triệu Nghiễn Châu không quá bận, lúc rảnh rỗi, anh quả thực có nghĩ đến bữa ăn hôm đó. Nhưng cũng gần một tuần trôi qua, cô vẫn không nhắn tin gì, thế là anh cũng dần để chuyện đó qua một bên. Dù sao công việc trong bệnh viện bận rộn đến mức anh gần như không có thời gian để bận tâm đến những chuyện khác.
Sau mười mấy ngày quay cuồng không ngơi nghỉ, đến khi được nghỉ ngơi, anh lại bị Dương Trác kéo ra ngoài ngồi chơi. Gần đây Dương Trác đầu tư vào một quán bar kiểu lounge, mấy hôm trước vừa mới khai trương. Hôm khai trương, Triệu Nghiễn Châu còn nhờ người đặt một lẵng hoa gửi tới mừng.
Quán bar được thiết kế theo phong cách Anh cổ điển, ghế sofa da xanh lục kết hợp với những chiếc bàn tròn nhỏ màu nâu tạo cảm giác vừa ấm áp vừa tinh tế. Góc cầu thang còn treo ảnh trang trí bằng cuộn phim nhựa, tầng hai có các phòng riêng kín đáo dành cho khách muốn không gian riêng tư.
Vì còn sớm, chưa tới giờ cao điểm nên quán khá vắng. Triệu Nghiễn Châu không chọn phòng riêng, chỉ ngồi tùy ý ở tầng hai, ngay chỗ sát lan can.
Dương Trác hỏi anh muốn uống gì, có muốn thử bia thủ công tự nấu của quán không.
Triệu Nghiễn Châu chỉ lắc đầu cười, nói:
“Cho tớ ly nước lọc là được rồi.”
Dương Trác nhướng mày trêu:
“Cậu đang xem thường quán tớ đấy à? Tới bar mà gọi nước.”
Triệu Nghiễn Châu bật cười:
“Mai tớ còn phải đi làm, để hôm khác nhé.”
Dương Trác bèn gọi phục vụ mang lên một ly nước ấm. Hai người trò chuyện một lúc về công việc, rồi Dương Trác bất ngờ chuyển chủ đề:
“Dạo này Hứa Thanh Hà có liên lạc với cậu không?”
Triệu Nghiễn Châu khẽ ngẩng mắt lên, bình thản đáp:
“Không. Cô ấy nói gì với cậu à?”
Dương Trác uống một ngụm rượu, cười có chút ẩn ý:
“Hôm trước tự nhiên nhắn tin cho tớ, hỏi cậu đã về nước chưa. Không hiểu cô ấy có ý gì.”
Triệu Nghiễn Châu im lặng không nói gì.
Anh và Hứa Thanh Hà từng yêu nhau ba năm. Sau đó, vì sự điều động trong công ty, cô được chuyển sang trụ sở nước ngoài. Đó là một cơ hội không thể tốt hơn với cô. Nhưng lựa chọn ấy cũng đồng nghĩa với việc hai người phải đối mặt với một mối tình xa cách, mỗi người một phương trời.
Hứa Thanh Hà từng mong Triệu Nghiễn Châu có thể cùng mình ra nước ngoài. Với lý lịch và kinh nghiệm của anh, hoàn toàn có thể vào làm ở một bệnh viện tốt bên đó. Nhưng Triệu Nghiễn Châu không có ý định rời đi. Anh đã quen với cuộc sống trong nước, nơi có gia đình, bạn bè, mọi thứ thân thuộc và bình yên.
Hai người dần nảy sinh bất đồng, tranh cãi nhiều lần, cuối cùng cũng đành buông tay. Cũng coi như chia tay trong hòa bình. Sau đó, họ không xóa liên lạc, chỉ là không còn nhắn tin thường xuyên. Đôi khi vào những dịp lễ Tết, anh vẫn nhận được lời chúc lễ từ cô, nhẹ nhàng và xa cách, giống như mối quan hệ chưa từng đậm sâu.
Một lúc sau, khách trong quán bar đông dần, Dương Trác phải ra quầy giúp đỡ. Triệu Nghiễn Châu nhìn đồng hồ, thấy cũng khá muộn, liền nhắn cho Dương Trác một tin rồi đứng dậy khoác áo rời đi.
Khu phố này có hai, ba quán bar nằm san sát nhau, đối diện chính là một quán khác. Anh vừa đẩy cửa bước ra, đứng bên lề đường rút một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa, đã thấy một đôi nam nữ bước ra từ quán đối diện.
Người đàn ông kéo người con gái lại, đặt hai tay lên mặt cô, cúi đầu định hôn.
Triệu Nghiễn Châu khẽ dừng mắt, ánh nhìn lướt qua, là Trình Nghê. Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy chẳng có gì đáng xem. Anh liền dời mắt định xoay người bước đi, bóng lưng vẫn thản nhiên không vướng bận.
Bên kia đường, Trình Nghê nghiêng đầu tránh né, lạnh lùng nói:
“Vu Dương, đừng để tôi khinh thường anh.”
Động tác của Vu Dương khựng lại, một tia thất vọng vụt qua gương mặt. Anh ta buông tay, tựa người vào cột đèn phía sau, giọng khàn khàn:
“Trình Nghê, em đúng là nhẫn tâm.”
Trình Nghê chỉ thở dài:
“Về đi, tối nay anh uống nhiều rồi.”
Vu Dương khẽ thở ra một hơi, xoay đầu nhìn ánh đèn vàng vắng lặng trên con phố đối diện:
“Em đi trước đi.”
Trình Nghê cứ tưởng sau lần nói chuyện rõ ràng ở bệnh viện, cô và Vu Dương đã chấm dứt triệt để. Không ngờ tối nay, trong buổi tụ họp cùng các đồng nghiệp tổ bay, lại tình cờ chạm mặt anh rồi lại xảy ra chuyện như vậy.
Trở về quán bar, chị Lâm và mấy người trong nhóm cũng thấy đã muộn, liền tính kết thúc cuộc gặp. Mấy đồng nghiệp đi phía trước, chị Lâm khẽ kéo tay Trình Nghê lại, nhỏ giọng hỏi:
“Người đàn ông ban nãy là ai vậy? Bạn trai em à?”
Trình Nghê khẽ nhíu mày:
“Bạn trai cũ.”
Chị Lâm nhướng mày:
“Vậy hôm nay anh ta làm sao thế?”
Trình Nghê hờ hững đáp:
“Uống say, muốn nói với em vài câu thôi.”
Thẩm Lâm thở phào:
“Không sao là tốt rồi. Chồng chị sắp tới đón, em có muốn đi cùng không?”
Trình Nghê cười bước đi, lắc đầu từ chối:
“Em không muốn làm bóng đèn giữa chị với anh rể đâu. Em tự bắt xe về là được rồi.”
Thẩm Lâm mỉm cười, cũng không ép cô.
Trình Nghê vẫy được một chiếc xe, lên xe ngồi vào hàng ghế sau. Xe chạy được một đoạn thì dừng lại ở ngã tư. Nhìn đèn đỏ phía trước, cô bỗng thấy chẳng muốn quay về căn hộ thuê của mình, nơi đó lúc nào cũng yên ắng lạnh lẽo, cô đơn đến lạ. Trong khoảnh khắc đèn chờ chuyển xanh, cô lặng lẽ rút điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Mười mấy giây sau, đầu bên kia mới bắt máy. Vẫn là giọng nam trầm ổn, mang theo sự bình tĩnh như thường lệ. Trình Nghê khẽ hắng giọng rồi lên tiếng:
“Bác sĩ Triệu, chắc anh vẫn chưa quên bữa ăn còn nợ tôi đấy chứ?”
Triệu Nghiễn Châu thoáng sững người, sau đó đáp lại cô:
“Không quên.”
Trình Nghê bật cười, giọng như thể có nắng xuân trong đó:
“Vậy… tối nay bác sĩ Triệu có trực không?”
Triệu Nghiễn Châu đáp ngắn gọn: “Không có.”
Giọng cô nhẹ tênh, như thể đang rủ một người bạn thân:
“Vậy thì… ra ngoài đi nhé.”
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Ngay sau đó, điện thoại anh nhận được một tin nhắn định vị, là địa chỉ cô gửi đến.
Triệu Nghiễn Châu nhìn dòng địa chỉ hiện trên màn hình, hơi do dự. Anh tự hỏi liệu có cần thiết phải ra ngoài lúc này hay không. Công việc trong bệnh viện vốn bận rộn, thời gian và tâm trí anh không có nhiều để dây dưa mập mờ với những mối quan hệ không rõ ràng. Thế nhưng… anh lại thấy có chút tò mò, không rõ lần này cô muốn làm gì.
Anh lái xe theo định vị tới nơi. Dừng xe bên đường, phóng tầm mắt nhìn quanh. Ngoài một quán mì bò nhỏ dưới gầm cầu vượt, khu vực xung quanh chẳng có hàng quán nào khác. Trong lòng anh thoáng nghi hoặc nhưng vẫn xuống xe đi tới.
Chưa đi được mấy bước, anh đã trông thấy cô ngồi ở một chiếc ghế nhựa ven đường, chống cằm trên gối tay, ánh mắt lơ đãng. Bên cạnh cô có một người đàn ông đang bắt chuyện, mà cô thì mỉm cười, không từ chối cũng chẳng phải là tiếp nhận.
Triệu Nghiễn Châu không bước đến ngay, chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát một lúc. Cho đến khi dường như cô cảm nhận được ánh nhìn ấy, quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt lập tức sáng rỡ, vẫy tay gọi anh.
Triệu Nghiễn Châu mới chậm rãi bước lại. Người đàn ông kia thấy anh thì có chút ngượng ngùng, lặng lẽ rút lui.
Anh nhìn cô, khẽ nhướng mày hỏi:
“Chỉ ăn ở đây thôi à?”
Trình Nghê nghiêng đầu, nở nụ cười nửa thật nửa trêu:
“Bác sĩ Triệu không thích mấy chỗ lụp xụp như thế này sao? Nếu không thì… mình đổi chỗ khác nhé?”
Trình Nghê vừa nói vừa định đứng dậy thì Triệu Nghiễn Châu đã ngồi xuống trước, giọng bình thản: “Tôi không kén ăn đâu.”
Trình Nghê hơi nhướng mày: “Tôi cứ tưởng mấy người làm bác sĩ như anh chắc chẳng mấy ai ăn hàng quán ven đường đâu, cảm thấy không hợp vệ sinh.”
Anh gật đầu thừa nhận:
“Đúng là ít khi ăn thật.”
Hai người mỗi người gọi một bát mì bò. Lúc nãy xuống xe, Triệu Nghiễn Châu không khoác áo khoác, trên người chỉ mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen và quần tây cùng màu. Trong làn khói nghi ngút và mùi vị dân dã của quán nhỏ, anh lại mang đến cảm giác gần gũi, khiến người đối diện cảm thấy an lòng.
Ăn xong anh đi thanh toán. Khi quay lại, người lúc nãy còn đứng cạnh bên giờ đã chạy tới một sạp hoa ven đường cách đó mấy bước. Chủ sạp là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, đang ngồi bên thùng nước đầy hoa: có hoa hồng, cúc họa mi, tulip... mùi hương ngào ngạt lan khắp góc phố.
Khi anh bước lại gần, Trình Nghê đã cầm trên tay hai cành hoa dạ lan hương, một trắng một hồng, quay đầu hỏi anh: “Anh thấy màu nào đẹp hơn?”
Triệu Nghiễn Châu nghĩ một chút rồi đáp: “Màu trắng.”
Nghe anh nói vậy, cô liền quay sang chủ sạp cười tươi:
“Chị ơi, lấy giúp em hai cành màu hồng, gói lại giúp em với nhé.”
Triệu Nghiễn Châu hơi cụp mắt, không nói gì thêm, chỉ khẽ cong môi.
Chủ sạp lấy giấy kraft gói hoa cẩn thận, vừa đưa cho Trình Nghê, cô liền xoay người, đưa thẳng bó hoa cho Triệu Nghiễn Châu. Anh cụp mắt nhìn cô, chưa kịp nhận, đã nghe cô cười nói: “Lần đầu tiên tôi tặng hoa cho con trai đấy, bác sĩ Triệu sẽ không nỡ từ chối đâu nhỉ?”
Chủ sạp cười vang đúng lúc, góp lời đầy hài hước:
“Cô gái này thương bạn trai quá, tôi bán hoa bao nhiêu năm, toàn thấy con trai mua hoa tặng con gái, hiếm lắm mới gặp được người ngược lại. Cậu này đúng là có phúc. Hay là… cậu cũng mua lại một bó tặng bạn gái mình đi?”
Trình Nghê cười dí dỏm:
“Chị nói hay quá, lần sau vậy, lần sau để anh ấy mua tặng em.”
Hai người rời khỏi sạp hoa, Trình Nghê đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Triệu Nghiễn Châu, ánh mắt mang theo nét cười.
Anh bị nhìn đến khó hiểu, nhíu mày hỏi:
“Nhìn gì vậy?”
Cô dừng lại, quay người nhìn anh một lúc rồi nói:
“À, tôi đang nghĩ… anh cầm hoa mà chẳng thấy ‘nữ tính’ tẹo nào nha. Trước giờ tôi cứ nghĩ đàn ông cầm hoa nhìn sẽ kỳ kỳ, nhưng anh cầm lên lại giống như đang cầm một chai nước suối vậy, trông rất tự nhiên, mà lại rất có thần thái.”
Triệu Nghiễn Châu ngước mắt nhìn cô. Có lẽ vì nghề nghiệp nên sau khi chia tay Hứa Thanh Hà, anh cũng từng gặp vài người tỏ ra thân mật. Nhưng cô thì khác, trực tiếp, thẳng thắn, mà vẫn không hề khiến người ta cảm thấy khó xử hay vượt giới hạn. Mọi thứ đều vừa đủ, nhẹ nhàng mà vẫn tạo ra sự chú ý. Chỉ là… anh không rõ trong những lời đùa cợt ấy, cô nghiêm túc được bao nhiêu phần.
Triệu Nghiễn Châu đưa Trình Nghê về đến nơi, rồi quay đầu lái xe về. Khi xe dừng trong hầm để xe, anh liếc mắt nhìn sang ghế phụ, bó hoa dạ lan hương vẫn nằm đó, tinh tế mà nhẹ nhàng. Anh cầm lấy, tiện tay xách theo lên lầu.