Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu

Chương 31

Lục Chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt oán hận, chưa được mấy giây đã giận dỗi quay đầu sang bên kia, đôi tai ửng đỏ lặng lẽ nhắc nhở nỗi lòng của chủ nhân.

——Anh không nói đó là quà mình tặng đâu, anh không cần cô tặng quà lại!

Tuy nhiên trong tiết tự học cuối cùng của buổi tối, lúc Lục Chỉ lấy máy tính bảng, tay anh chạm vào một chiếc túi plastic, nghe được âm thanh giòn giã chói tai, mắt anh bỗng bừng sáng, anh trực tiếp lôi chiếc túi đó ra, ngón tay thon dài kéo nơ bướm, cởi sợi dây ở miệng túi ra.

Một con mèo bông nhỏ màu đen được làm rất đẹp lộ ra, con ngươi màu vàng phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, một bên khóe miệng nhếch lên, trông hơi kiêu ngạo.

Lục Chỉ bóp con mèo đen nhỏ, phát hiện chân tay và đuôi của nó có thể cử động được, anh lấy ngón tay véo nó, con mèo đen nhỏ này có thể ngồi, nằm bò hoặc đứng, cái đuôi đen dài phía sau cũng có thể bị anh vặn thành đủ loại đường cong. Chơi một lúc, Lục Chỉ mới phát hiện có hai cục tròn lông xù được khâu ở gốc đuôi của con mèo đen nhỏ, anh ôm tâm trạng kỳ quái bóp hai cái, phát hiện cảm giác rất tốt, “bi” giống như kẹo dẻo từng ăn hồi bé, bộ phận được thêm vào này rõ ràng khác với bộ phận khác, vì thế tâm trạng của anh càng kỳ quái hơn.

Anh dịch mông của con mèo đen nhỏ sang một bên, vui vẻ cong môi.

Ngoại trừ hai viên “bi” nhỏ gai mắt kia, không hiểu sao anh lại cảm thấy con mèo đen nhỏ này hơi giống lớp trưởng. Tuy lớp trưởng cổ hủ cứng nhắc, cũng chưa từng cười như vậy, nhưng anh cảm thấy hai người khá giống nhau, giống mà không có bất cứ lý do gì.

May mà Quý Mông không nói là con mèo đen nhỏ này được đặt làm theo dáng vẻ của anh, nếu không chắc chắn anh sẽ xù lông phản bác.

Lục Chỉ cất mèo đen nhỏ vào ngăn bàn, sau khi nhìn một lúc thì ngáp một cái rồi nằm lên bàn ngủ bù tiếp.

Quý Mông nhích tới chỗ anh như ăn trộm, sau khi thấy hơi thở của anh dần dài hơn, cô lấy đồng hồ và hộp quà ra rồi nhét vào ngăn bàn của anh.

Sau khi vừa cẩn thận vừa chậm rãi làm xong mọi thứ, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng tảng đá trĩu nặng trong lòng cũng rơi xuống đất, cô bình tĩnh lại rồi đi làm bài.

Lục Chỉ nghĩ rằng tâm trạng vui vẻ của mình có thể kéo dài mấy ngày, nhưng khi tiếng chuông tan học vang lên, anh chuẩn bị lấy mèo đen nhỏ thì lại nhìn thấy một hộp vuông quen thuộc, anh bỗng nhận ra gì đó.

Anh giữ tay Quý Mông đang dọn sách vở ở bên cạnh lại theo bản năng: “Đợi đã.”

Quý Mông giật hết cả mình: “Sao vậy?”

Lục Chỉ nheo mắt, đôi mắt phượng hẹp dài kia trông hung dữ tới nỗi có thể hù dọa được người ta. Anh lấy hộp vuông đó ra, sau khi thấy rõ thì “a” một tiếng: “Ý gì đây?”

“...Đắt quá.” Quý Mông giật giật cánh tay, không thể rút ra, nhưng giọng điệu rất kiên quyết: “Tôi không nhận được.”

Lời còn chưa nói xong, Lục Chỉ đã nhíu mày: “Không đắt, cậu nhận đi.”

Với anh mà nói, ngoài mua màu và dụng cụ vẽ tranh, bình thường anh không có chỗ tiêu tiền, hơn nữa tuy bố anh là người nắm quyền trong nhà, nhưng xét về mặt tiền bạc thì chưa từng cho anh ít, cho nên quả thực chiếc đồng hồ này không quá đắt.

Quý Mông mím môi, nói thật: “Với tôi mà nói thì rất đắt, tôi sẽ không nhận những món quà nằm ngoài khả năng chi trả của mình, bởi vì tôi không thể nào tặng cậu một món có cùng giá trị.”

Lục Chỉ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới chuyện trước đây hai người bị nghi ngờ yêu sớm nên đành nhịn xuống: “Đợi người đi rồi chúng ta nói tiếp.”

Quý Mông đành phải bảo Trì Sư về nhà trước, cô lề mà lề mề dọn đồ, bình thường cô chịu trách nhiệm khóa cửa buổi tối nên cũng không có ai để ý việc cô ở lại cuối cùng. Chỉ có bạn cùng bàn của cô gái vừa khóc lúc tối, chú ý tới Lục Chỉ ngồi tại chỗ không đi, ánh mắt của cô ấy hơi phức tạp.

Rất nhanh trong lớp chỉ còn lại Quý Mông và Lục Chỉ, trên hành lang cũng không có học sinh khác.

Trong khoảng thời gian này Lục Chỉ mới bình tĩnh lại: “Chiếc đồng hồ này không nằm ngoài khả năng chi trả của tôi, tôi... Lần trước cậu đưa tôi đến phòng y tế trường, vừa khéo tới lễ Giáng Sinh, tôi cảm thấy tặng cậu một chiếc đồng hồ hẳn là không sao, cậu không thể ép tôi phải nhân nhượng khả năng chi trả của cậu, tựa như tôi cũng không cần nhận món quà đắt tiền từ cậu, tôi... rất thích con mèo này, chỉ cần thích là được rồi mà, tại sao phải nhìn giá?”

Anh suy nghĩ và phản bác dựa trên lời từ chối của Quý Mông, anh có lý lẽ của riêng mình.

Cô nói nó quá đắt với cô, vậy anh nói mình cảm thấy không đắt, cô nói cô không trả nổi, anh bèn nói mình thích mèo đen nhỏ.

Trong lúc nhất thời, Quý Mông không nghĩ ra nên phản bác như thế nào.

Sau khi im lặng một hồi, cô nói: “...Tôi vẫn không thể nhận.”

Lục Chỉ giận tới mức ngực phập phồng: “Cậu muốn khiến tôi tức chết à?”

“...” Quý Mông khó xử nhìn anh: “Tôi nhận tấm lòng thôi được không? Quà nhẹ tấm lòng nặng, có tấm lòng là được rồi.”

Cơn giận trong lòng Lục Chỉ dừng lại, sau đó tan thành mây khói, nhưng anh vẫn khô khan nói: “Không được, đồ tôi đã tặng thì sẽ không lấy lại nữa.”

Quý Mông cảm thấy cuộc tranh luận này đã đi tới đường cùng, hai người đều không thể thuyết phục đối phương, cũng không muốn thỏa hiệp.

Cô có thể nói là mình không thích chiếc đồng hồ kia ư?

Không thể, điều ấy quá trái lương tâm.

Nhưng trên sự thích đó, là áp lực nặng nề tượng trưng cho sự chênh lệch giữa hai người. Sự chênh lệch này không hẳn là về trình độ kinh tế, còn có sự chênh lệch về nhận thức giữa hai bên. Không có ai tốt ai xấu, cũng không có ai đúng ai sai, sự chênh lệch vẫn tồn tại một cách khách quan.

Quý Mông không nói gì, Lục Chỉ cũng tức tới mức không muốn mở miệng, hai người im lặng ngồi trong lớp.

Kim phút lặng lẽ di chuyển ba lần, Quý Mông thấy thời gian không còn sớm, mà bà Quý vẫn đang chờ cô ở ngoài trường, cô không thể không mở miệng trước để kết thúc tình trạng bế tắc: “Tôi có thể yêu cầu cậu một món quà khác không?”

Lục Chỉ sửng sốt, tròng mắt xoay chuyển, anh gật đầu: “Cậu nói đi.”

“Một tấm thiệp chúc mừng.” Cô nói: “Cậu tặng tôi một tấm thiệp chúc mừng đi.”

Dù chỉ có năm chữ đơn giản “lễ Giáng Sinh vui vẻ”, chỉ cần là anh viết, cô đều rất trân trọng.

“...Ừ.” Lục Chỉ nói xong thì đứng dậy: “Ngày mai tặng cậu.”

Anh cầm lấy áo khoác, cất đồng hồ vào túi, bỏ con mèo đen nhỏ vào túi quà màu đồng rồi cầm trên tay: “Đi thôi.”

Quý Mông đeo cặp sách, tắt đèn trong lớp rồi đi theo sau anh ra khóa cửa lớp, hai người cùng đi ra ngoài với khoảng cách bằng một người.

Lúc này hầu hết các lớp học đã tối sầm, khu dạy học cũng không còn mấy học sinh, nhưng những người đi cuối thường rất thích la hét hoặc chạy lung tung trên hành lang vào lúc này, thậm chí còn có người lén mang kiếm đồ chơi phát sáng, miệng lẩm bẩm, chuyên chọn thời gian này để phát bệnh kỳ quái.

Khi giáo viên kiểm tra đến mắng thì những người đó nhanh chóng bỏ chạy.

Quý Mông và Lục Chỉ cũng bước nhanh hơn, tuy hai người đều cảm thấy mình trong sạch, nhưng nếu bị giáo viên kiểm tra bắt được vào lúc này thì vẫn hơi phiền phức.

Hai người tách ra khi cách cổng trường một đoạn, Quý Mông thấy bà Quý, Lục Chỉ cũng thấy được nên tự giác tránh ra.

Dù gì bà Quý cũng không quen biết Lục Chỉ, bà chỉ thấy chàng trai này đẹp trai nên nhìn nhiều hơn chứ không nghĩ nhiều, khi con gái đến trước mặt thì bà ôm lấy bả vai của cô và hỏi: “Sao đêm nay ra muộn thế?”

Quý Mông không giỏi nói dối, chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Trong lớp có việc phải xử lý ạ.”

Bà Quý chỉ nghĩ rằng có bạn học kéo cô lại hỏi chuyện, hoặc là đêm nay là đêm Bình An nên trong lớp có khá nhiều chuyện: “Lạnh không? Mặt đỏ hết cả lên rồi.”

Quý Mông không thích che mặt lại bởi vì đeo kính, có đôi khi ra ngoài bị gió đập vào mặt, cô bèn dùng găng tay che lại: “May mà gió đêm nay không quá lớn, cũng có thể tại trong lớp ấm quá nên mặt mới đỏ.”

Bà Quý không nói gì nữa, hai mẹ con nhanh chóng lên xe.

Quý Mông bỏ cặp ra ghế sau, thắt chặt dây an toàn, khi xe nhà mình đi qua hiệu sách, cô thấy Lục Chỉ.

Anh đang chọn thiệp chúc mừng.

Quý Mông thu hồi tầm mắt, dựa người lên ghế, nhìn con đường phía trước và nở một nụ cười.

Tốt thật, cô nghĩ, Lục Chỉ là người rất tốt, bản chất hồn nhiên và tốt bụng, cô thích anh không chỉ vì anh đẹp trai.

Lục Chỉ không biết mình lại nhận được một đánh giá cao, anh đang chọn thiệp chúc mừng trong hiệu sách.

Lúc này thật ra trên kệ để thiệp chúc mừng cũng không có gì để chọn, toàn là những thứ người khác chọn thừa lại, hoặc là thiệp có phong cách hơi trẻ trâu đối với học sinh cấp ba.

Anh nhíu mày tìm kiếm, cuối cùng tìm được một tấm thiệp trông cũng được ở phía dưới rồi cầm đi tính tiền.

Anh là một vị khách hiếm hoi của hiệu sách, lại mua một tấm thiệp chúc mừng mà chỉ có con gái mới thích vào lúc này, thu ngân nhìn anh vài lần, trong mắt tràn đầy suy đoán.

Lục Chỉ cầm thiệp chúc mừng rời đi, tài xế nhà họ Lục đã chờ ở ven đường một lúc lâu.

Tất nhiên tài xế cũng thấy anh mua thiệp chúc mừng, những năm trước chưa từng thấy tình huống như vậy, nên ông ấy tùy tiện hỏi: “Cậu chủ muốn tặng quà cho bạn học vào lễ Giáng Sinh năm nay à?”

“Vâng.” Lục Chỉ trả lời, lật tấm thiệp màu hồng nhạt ra: “Về nhà của ông nội cháu đi.”

Đêm nay tâm trạng anh tốt, anh không muốn về nhà nhìn thấy gương mặt chết chóc khiến mình khó chịu của bố, vẫn là nhà ông nội thoải mái tự do, tiện thể bỏ mèo đen nhỏ ở phòng ngủ bên đó.

“Được.” Tài xế quay đầu xe, xe lái về một hướng khác.

Xe đậu ở cửa trước sân, sau khi Lục Chỉ xuống xe thì tài xế rời đi. Anh đẩy cổng ra, thấy phòng ngủ của ông Lục ở tầng một vẫn còn sáng đèn, phòng khách cùng bật đèn ngủ. Anh di chuyện rất nhẹ nhàng, trong tay là quà và thiệp chúc mừng, rón ra rón rén đi vào bên trong, nhưng lúc mở cửa vẫn bị chú Hà nghe thấy. Phòng ngủ của chú ấy ngay cạnh phòng khách, chú ấy mặc áo khoác ra ngoài, nhìn thấy là anh thì gật đầu.

Lục Chỉ cũng không nói gì, anh chỉ chỉ về phía phòng ngủ của mình, bước chân dài lên tầng hai.

Chú Hà nhìn bóng dáng cao thẳng của cậu chủ nhà mình, nghĩ lại cảnh tượng vừa thấy, chú ấy lắc đầu và bật cười.

Lục Chỉ ngồi xuống trước bàn làm việc, mở phong bì đựng thiệp chúc mừng ra, anh lấy một chiếc bút máy rồi suy nghĩ nên viết gì.

Lễ Giáng Sinh vui vẻ? Không được, quá có lệ, viết tiếng Anh cũng không chu đáo, vậy còn có câu chúc nào khác nữa không?

Lục Chỉ bực bội vò đầu bứt tóc rồi ném bút máy ra, đôi mắt liếc qua túi quà cạnh tay, anh mở và lấy con mèo đen nhỏ kia ra, lúc định vứt túi quà, anh chạm vào một góc cứng cứng.

Hoá ra dưới đáy túi quà có một tấm thiệp chúc mừng màu xanh da trời, tấm thiệp chỉ to bằng lòng bàn tay của anh, vừa mở ra đã thấy chữ thể sấu kim(*) mà Quý Mông giỏi nhất.

(*) Sấu kim thể: Là chữ thư pháp được sáng tạo bởi hoàng đế Tống Huy Tông, tên hiệu là Triệu Cát. Ông dùng một loại bút đi nét, bút tỉa họa tiết nhỏ để viết chữ và tạo ra nét rất riêng, vì thấy chữ đẹp và có tính thẩm mỹ cao nên mọi người gọi là Sấu Kim Thể.

[To: Lục Chỉ

Lễ Giáng Sinh vui vẻ

—— Quý Mông]

Lục Chỉ bật cười, vừa rồi mình còn nghĩ năm chữ này quá có lệ, kết quả cô lại viết năm chữ ấy.

Có điều, xét đến tính cách cứng nhắc của lớp trưởng, lại nghĩ tới việc cô nghiêm túc viết năm chữ này, Lục Chỉ không cảm thấy 5 chữ này có lệ nữa, không hiểu sao lại hiểu ra được một ý nghĩa trang nghiêm nào đó.

Anh biết mình nên viết gì rồi.

——

Ngày hôm sau, sáu giờ sáng ông Lục và chú Hà đã dậy.

Ông Lục tập Thái Cực Quyền trong sân, chú Hà thì nấu bữa sáng rồi pha trà trong sân.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện.

Chú Hà châm trà: “Tối qua cậu chủ tới đây, mặc một chiếc áo len màu đỏ, màu sặc tươi sáng, rất tôn da.”

Ông Lục hừ một tiếng: “Thằng nhóc kia đẹp, giống bà nội nó, miệng và mắt giống bà nội y như đúc, nhưng lại nóng tính, hoàn toàn không thừa hưởng được một chút dịu dàng thanh lịch nào của bà nội nó!”

Chú Hà nghe vậy thì mỉm cười, chú ấy đã từng nghe mấy lời cằn nhằn này không biết bao nhiêu lần, cũng không thấy ông Lục thật sự ghét bỏ cháu trai mình, chẳng phải còn chiều như bảo bối trong lòng sao?

“Hôm nay là Giáng Sinh, tối qua là đêm Bình An, bây giờ người trẻ tuổi rất thích những ngày lễ như vậy.” Chú Hà chỉ về phía phòng ngủ của Lục Chỉ: “Chiếc áo len đỏ của cậu chủ trông rất có không khí lễ hội, tối qua khi về nhà trông tâm trạng cũng không tệ, có lẽ không khí lễ hội trong lớp rất vui vẻ.”

“Thằng bé có thể thích ngày lễ của nước ngoài như vậy á?” Ông Lục không tin: “Nghỉ lễ truyền thống mà thằng bé còn thiếu kiên nhẫn, thằng bé không thích kiểu ngày lễ của nước ngoài đâu, có lẽ tâm trạng tốt không phải do lễ Giáng Sinh.”

Chú Hà đảo mắt, lại hạ giọng xuống thấp hơn: “Vậy có lẽ do nhận được quà, ông không biết đâu, tối qua lúc cậu chủ vào nhà, trong lòng còn ôm một túi quà, tay còn cầm một tấm thiệp chúc mừng, màu hồng nhạt.”

Ông Lục lập tức tràn đầy sức sống: “Thiệp chúc mừng màu hồng nhạt? Vậy chắc chắn là thư tình cô gái nào tặng thằng bé rồi. Thằng nhóc này, từ bé đến lớn chưa từng nhận quà của con gái, ông còn nghĩ nó ngốc, nó thì hay rồi, lớp mười hai lại đi nhận!”

Ông ấy nghĩ, dù sao cháu trai mình cũng không học hành đàng hoàng để thi đại học, yêu sớm thì yêu sớm thôi, nhưng không thể ảnh hưởng đến con gái nhà người ra, ngộ nhỡ thành tích của bạn học nữ đó tốt thì sao? Nghĩ như vậy, ông ấy lại hơi buồn rầu.

Chú Hà không nhận ra ông ấy đang băn khoăn, chú ấy mỉm cười: “Vừa nhận thiệp vừa nhận quà, chắc chắn quan hệ của bạn học nữ này và cậu chủ không bình thường, cháu thấy ——”

Lời còn chưa nói xong, hai người đã nghe thấy tiếng mở cửa sổ vang lên trên đầu, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nhân vật chính của câu chuyện đang đen mặt nhìn xuống.

“Cách âm ở nhà cũ không tốt lắm đâu.” Lục Chỉ cạn lời chết đi được, vừa mở mắt đã nghe thấy ông nội và chú quản gia nói về mình, cũng chưa hỏi mình mà đã nói lý lẽ rõ ràng, còn gán tội “yêu sớm” cho anh: “Cháu không yêu sớm.”

Nói xong, anh đóng cửa sổ, quay lại giường ngủ nướng.

Ông Lục và chú Hà liếc nhìn nhau, đều nhíu mày vì lời nói của Lục Chỉ.

Ông Lục khẽ mắng:”Thằng nhóc thối đỏ mặt rồi kìa, tưởng ông không thấy chắc?”
Bình Luận (0)
Comment