Chú Hà cười không nói gì, đúng lúc nước sôi, chú ấy bỏ một ít lá trà vào nấu.
Sau khi ông Lục tập Thái Cực Quyền xong, ông ấy và chú Hà ở trong sân uống trà một lát, người đọc báo người xem điện thoại. Bữa sáng nấu xong thì Lục Chỉ cũng chậm rãi thức dậy, anh ngáp một cái rồi xuống tầng ăn sáng.
Ông Lục không nhìn nổi dáng vẻ lười biếng của anh, đặc biệt là một chàng trai đẹp trai, quần áo không mặc đàng hoàng, một bên tay áo len rũ xuống, không biết xắn tay áo lên, trông lôi thôi lếch thếch, không hề có vẻ giỏi giang.
Lục Chỉ đón nhận ánh mắt của ông nội, anh bĩu môi kéo tay áo lên trên, để lộ tay ra ngoài.
Lúc này ông Lục mới hài lòng, nhưng ông nhìn một lúc rồi lại phát hiện hình như cháu trai mình quá trắng? Vốn dĩ đã trắng như con gái, bây giờ mặc quần áo màu sắc tôn da, nước da ấy trắng như quả trứng luộc mới bóc vỏ trong tay ông ấy, trông có giống con trai tí nào không?
“Sao vậy ạ?” Lục Chỉ cắn một miếng trứng luộc, đối diện với ánh mắt bắt bẻ của ông nội mình, anh bĩu môi: “Sáng sớm tinh mơ, cháu không hề chọc ông.”
Ông Lục hừ một tiếng, bỏ trứng luộc vào cháo: “Trông như con gái, còn không đáng yêu bằng con gái, ông không thèm nói chuyện với cháu.”
Lục Chỉ:???
“Mức độ viễn thị của ông lại tăng rồi à?” Lục Chỉ trợn mắt: “Cháu giống con gái, cháu? Ông quên mất lý do cháu bị mời phụ huynh đến trường là gì à?”
Vì lâu lắm rồi cháu trai mình không bị mời phụ huynh nên ông Lục nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra lý do lần trước ông ấy được giáo viên mời đến trường, là bởi vì thằng nhóc này một mình đánh năm cậu con trai, năm cặp bố mẹ tới trường khóc lóc kể lể. Sau đó ông ấy thấy thằng nhóc này chỉ bị xước da ở khuỷu tay, còn là xước da vì lúc đánh nhau bị quẹt vào mặt tường xi măng...
Ông Lục không biết nói gì nên đành nói sang chuyện khác: “Ông nghe nói hôm qua là lễ Giáng Sinh?”
“Hôm nay ạ.” Lục Chỉ không ngẩng đầu lên, anh thổi nguội thìa cháo trắng rồi sửa lại cho đúng: “Tối qua là đêm Bình An.”
Ông Lục xua tay: “Đều giống như nhau mà. Thế nào? Có phải tối qua nhận được rất nhiều quà không?’
Tay Lục Chỉ dừng lại, tiếp đó nói với vẻ mặt như bình thường: “Ờ, nhận được, năm nào cũng vậy mà.”
Anh biết thừa ông nội muốn làm gì, nếu ông ấy đã hỏi vòng vo, thì anh cũng trả lời lòng vòng.
Ông Lục tiếp tục nói bóng gió: “Vậy có nhận được món quà nào cực kỳ thích không? Những người tặng quà cho cháu phần lớn là con gái nhỉ, con gái cẩn thận, chọn quà chắc chắn đều tốt, có mắt nhìn hơn con trai các cháu.”
Những lời này trực tiếp chọc trúng tim đen của Lục Chỉ. Quý Mông không nhận đồng hồ của anh, anh lại thích con mèo đen nhỏ kia, anh bị ông nội đánh một cú chí mạng dù chỉ là đánh bừa.
Lục Chỉ không muốn nói gì hết, nếu không phải tại cháo trắng quá nóng, lúc này anh sẽ húp hết cả bát rồi bỏ chạy.
Nhưng anh không đi được, cho nên vẫn phải nghe ông Lục hỏi: “Sao không nói gì? Cháu nói với ông đi, có phải quà nhiều quá nên không nói được không?”
Trong lúc nhất thời, Lục Chỉ chẳng muốn quan tâm đến việc này nữa, nhưng anh là người miệng nhanh hơn não nên bỗng nói ra: “Chỉ nhận một món, những thứ khác vứt hết, hoặc là chất đống trong lớp, ai tặng thì người đó tự lấy lại.”
Ông Lục nghe được lời này thì cười híp cả mắt: “Nhận một cái cũng tốt, nếu nhận hết, con gái nhà người ta sẽ bảo là cháu lăng nhăng không đáng tin cậy, sẽ giận dỗi cháu. Tuy tuổi của các cháu vẫn chưa ổn định, nhưng vẫn phải nghiêm túc và thật lòng trong trong chuyện tình cảm, đừng học bố của cháu, hồi trẻ y như “hoa păng xê”(*), bị rất nhiều người ghét.”
(*) Hoa păng xê ám chỉ người đàn ông có ngoại hình đẹp, lãng mạn, quyến rũ, người đàn ông như vậy có thể được nhiều người phụ nữ vây quanh. Ngoài ra thì từ này còn mang ý xúc phạm, mắng người đàn ông này đào hoa, lăng nhăng. “...Tình cảm gì cơ?!” Lục Chỉ cầm thìa, đôi mắt trợn tròn: “Ông đừng đoán mò, cháu chỉ, chỉ nhận một món quà thôi, đã bảo cháu không yêu sớm rồi, ông đừng mới nghe gió thoảng mà đã ngỡ mưa rơi, cháu và lớp trường chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Ồ?” Mắt ông Lục sáng lên: “Quà lớp trưởng lớp cháu tặng à? Có phải cô bé tóc đen kính đen, trước đây từng đến nhà đưa bài thi cho cháu không?”
Lục Chỉ im lặng, Lục Chỉ xù lông, Lục Chỉ đứng dậy bỏ chạy.
“Cháu đi học đây.” Nói một câu như vậy rồi anh chạy trối chết.
Ông Lục tặc lưỡi lắc đầu, sau đó nghĩ tới cô gái nghiêm túc, có trách nhiệm và không hề cẩu thả kia, không hiểu sao ông ấy lại cảm thấy cháu trai mình cần được người như vậy quản lý.
Khi đến trường, Lục Chỉ đã bình tĩnh lại.
Quý Mông đang đọc thuộc từ đơn tiếng Anh thì thấy một ngón tay thon dài tuyệt đẹp đặt một tấm thiệp chúc mừng màu hồng nhạt lên sách tiếng Anh của cô.
Màu hồng nhạt kia đẹp quá, giống như màu trên ngón tay của anh vậy.
“Quà đáp lễ.” Lục Chỉ nói rồi lấy một chiếc hộp màu vàng hồng ra khỏi cặp sách: “Còn cái này nữa, đừng nhìn tôi, bên trong không phải đồng hồ.”
“Cảm ơn.” Quý Mông mở cái hộp kia ra, bên trong là một chiếc la bàn to cỡ đồng xu, được cố tình làm theo kiểu retro(*), trông rất tinh xảo: “Tôi rất thích.”
(*) Retro ám chỉ những xu hướng lấy nguồn cảm hứng từ những thập niên trước. Lục Chỉ thấy cô mỉm cười thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang chỗ khác như không có việc gì: “Ồ.”
—— Thích là tốt rồi.
Quý Mông lại mở thiệp chúc mừng ra, sau khi nhìn thấy chữ bên trong, cô bỗng bật cười.
[To: Bạn lớp trưởng
Chăm chỉ học tập, ngày nào cũng tiến về phía trước
—— Lục Chỉ]
Chắc chắn anh cố ý viết như vậy, không biết thật sự chúc phúc cho cô hay là đang trêu chọc.
Quý Mông kẹp tấm thiệp chúc mừng vào trong sách tham khảo, cô bình tĩnh lại rồi tiếp tục im lặng học thuộc từ.
Lễ Giáng Sinh gần Tết Dương Lịch, trường trung học số 1 không có truyền thống làm tổ chức tiệc mừng năm mới, mọi việc đều giao cho giáo viên chủ nhiệm các lớp tự sắp xếp.
Ông Khâu đã bàn với Quý Mông từ nửa tháng trước, năm nay vẫn tổ chức mấy tiết mục trên lớp như năm ngoái, mọi người ăn uống vui vẻ một hồi rồi về nhà nghỉ.
Quý Mông đề cập với cả lớp và tiện thể lập một danh sách tiết mục, bên trên là các tiết mục và các học sinh trong lớp tự đăng ký biểu diễn, phần lớn là một kiểu tiết mục như ca hát nhảy múa, năm nay mấy người hài hước trong lớp còn định tấu nói(*), kể chuyện.
(*) Một loại hình nghệ thuật kịch nói của Trung Quốc. Còn về phần diễn tập, đều do các bạn học tự tiến hành, Quý Mông không phải lo lắng đi theo dõi tiến độ.
Cho nên, Quý Mông cũng không biết năm nay sẽ có bao nhiêu tiết mục bị hỏng, rồi trở thành trò cười cho lớp bàn tán.
Buổi trưa, một ngày trước kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, Quý Mông ăn trưa ở trường rồi gọi bốn chàng trai ở lại trường vào buổi trưa đi mua bóng bay, ruy băng, băng rôn, đồ ăn vặt,... Sau khi mua sắm xong thì về trang trí lớp.
Bọn họ xếp bàn ghế ở hai bên và phía cuối lớp, để lại vị trí ở giữa để biểu diễn tiết mục. Phải thổi bóng bay thật lớn, ruy băng phải được treo lên, băng rôn cũng phải được kéo lên, còn có đồ ăn vặt và nước, đều cần sắp xếp gọn gàng. Bận rộn xong, cũng sắp tới giờ vào học.
Tất cả các tiết học buổi chiều đã bị hủy, đều được dùng để chúc mừng năm mới sớm.
Quý Mông bật máy tính trong lớp lên, bảo bạn học giỏi việc này chuẩn bị các tài liệu cần thiết theo thứ tự, ví dụ như nhạc đệm, video,...
Sau khi làm xong, những chỗ ngồi có góc nhìn tốt đều đã bị chiếm, Quý Mông tùy tiện ngồi chỗ ở cửa lớp, Trì Sư đến khá muộn, chỉ có thể chọn chỗ trống còn sót lại, sau đó lại chạy tới, muốn đổi chỗ với chàng trai ngồi thứ hai.
Tình cờ chàng trai kia cảm thấy ngồi cạnh lớp trưởng áp lực quá lớn nên lập tức đồng ý đổi.
Trì Sư không ngừng cười: “Mông Mông, rõ ràng cậu ngoan như vậy, sao bọn họ lại sợ cậu nhỉ?”
Tết Dương Lịch được nghỉ ba ngày, bà Quý định dẫn Quý Mông về quê ăn tết, mấy ngày gần đây tâm trạng của Quý Mông rất tốt, nghe thấy cô ấy nói vậy thì nửa nghiêm túc nửa đùa bảo: “Bởi vì họ không ngoan, mình sẽ quản lý họ.”
Trì Sư cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô cực kỳ đáng yêu nên điên cuồng véo má cô.
Quý Mông bất lực chỉnh lại kính của mình.
Khi tiếng chuông vào học vang lên, đã có học sinh giỏi làm nóng bầu không khí đứng lên làm MC, rất nhanh đã thay đổi bầu không khí trong lớp.
Ông Khâu tới nhìn thoáng quá, dặn dò đừng quá ồn ào rồi rời đi.
Hôm nay hiếm khi Quý Mông mang điện thoại tới, cô nhìn một vòng quanh lớp rồi mở Wechat ra.
[Vào học rồi.] Đây là tin nhắn cô gửi vào 3 phút trước.
[Lục Chỉ: Ồ.] Đây là tin nhắn anh trả lời vào mười giây trước.
Quý Mông không biết liệu có phải nhà anh lại xảy ra chuyện hay không, vì thế cô hỏi anh:
[Cậu ở trong nhà hay là ở trên đường? Có xảy ra chuyện gì không?] Một phút sau Lục Chỉ trả lời cô:
[Ở trường, không có chuyện gì.] Cô nghiêng đầu khó hiểu:
[Tiết mục đã bắt đầu rồi, cậu không tới xem à?] [Lục Chỉ: Không xem, không có hứng thú.] “Mông Mông, cậu nói chuyện với ai vậy?” Trì Sư kéo tay áo của cô.
Quý Mông cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên nói không có ai hết: “Đúng rồi, cậu cảm thấy tiết mục chiều nay như thế nào?”
“Khá hay.” Trì Sư đã xem qua danh sách tiết mục, biết buổi chiều ai sẽ lên biểu diễn tiết mục nào: “Mình rất mong chờ Tô Thiền và Tưởng Lệ Lệ nhảy bài [Break My Heart Myself], và cả mấy người Thẩm Hiên Di hát [Dinosaur]!”
Quý Mông nhớ hai bài này đều là bài của K-Pop, bởi vì rất thích hợp để làm sôi động bầu không khí nên được xếp ở đầu.
Cô là một người hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt ca hát nhảy múa, nhưng thấy Trì Sư chờ mong như vậy thì cũng yên tâm xem hết hai bài này.
Lục Chỉ vẫn chưa đến.
Cô ghé sát vào tai Trì Sư rồi nói: “Trì Trì, mình ra ngoài một lát, nếu thầy Khâu đến thì bảo giúp mình một tiếng nhé.”
Trì Sư không chớp mắt nhìn chằm chằm bạn học đang hát ở phía trước: “Được, cậu đi đi, về sớm một chút nha!”
Quý Mông lặng lẽ ra khỏi lớp, tiếng nhạc và tiếng hát từ cả tòa nhà lọt vào tai cô khiến cô đau cả đầu.
Quý Mông ra khỏi khu dạy học, bị gió lạnh thổi vào mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Mở điện thoại ra, cô nhìn thấy Lục Chỉ gửi một tin nhắn cho cô.
[Lục Chỉ: Đến sân bóng rổ.] Thời gian gửi là mười phút trước.
Tim Quý Mông thắt lại, không thể nói được là cảm giác gì, cô nhấc chân chạy về phía sân bóng rổ theo bản năng.
Khi nhìn thấy hình dáng sân bóng rổ, cô mới từ từ bước chậm lại, điều chỉnh nhịp thở của mình.
Trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, lúc nhìn thấy bóng dáng đang chạy trên sân bóng rổ, cô cảm thấy có thứ gì đó muốn chui ra khỏi mặt đất. Cô ấn tay lên ngực, bước từng bước một tới.
“Bụp.”
Một quả bóng ba điểm(*) đẹp mắt xuyên qua rổ và tiếp đất.
(*) Cú ném bóng rổ từ ngoài vùng 3 điểm, được tính là 3 điểm. Lục Chỉ nhặt quả bóng dưới rổ lên với vẻ mặt nhàm chán, lúc xoay người thì dừng lại.
Một người đứng dưới rổ, một người đứng ở cửa, hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát.
Quý Mông nhìn sang chỗ khác trước và đi về phía anh.
“Vì sao lại chơi bóng rổ một mình ở đây?” Cô hỏi.
Lục Chỉ cụp mắt, bàn tay to rộng đập bóng xuống dưới đất, lại đổi tay bắt bóng khi nó nảy lên: “Không vì sao cả.”
——Vậy, tại sao lại gọi cô đến đây?
Quý Mông dùng sức lực và lý trí rất lớn mới kiểm soát được bản thân, không hỏi câu tiếp theo.
Lục Chỉ đi đến chỗ ba điểm, đứng đưa lưng về phía cô, cánh tay nâng lên, cổ tay dùng sức, bóng rổ được anh ném vào rổ dễ như trở tay.
“Chơi bóng rổ có thể khiến cơ thể khoẻ mạnh hơn.” Anh xoay người lại, không nhìn cô: “Muốn chơi không?”
Quý Mông không dám nhìn anh, cô chỉ dám nhìn chằm chằm quả bóng rổ nảy lên nảy xuống kia: “Muốn.”
Cô dừng lại một lát rồi bổ sung: “Nhưng tôi không biết chơi.”
Lục Chỉ cười, anh chạy tới khom lưng nhặt bóng rổ lên: “Không biết thì học, muốn học không?”
Lục Chỉ đứng trên sân bóng rổ, phía sau là trời xanh mây trắng và tòa nhà giảng dạy mơ hồ. Anh ôm bóng rổ trong tay, trên người mặc áo hoodie nhung màu xanh da trời, gương mặt đẹp trai trắng nõn lộ vẻ đắc ý kiêu ngạo, cằm hơi nâng lên, môi nở nụ cười.
Đẹp đến nỗi khiến người ta ngẩn ngơ.
Quý Mông nghe thấy mình nói: “Học.”
Vì thế, Lục Chỉ thành thầy giáo của cô.
Anh dạy cô cách di chuyển, cách ra sức, các ném bóng vào rổ. Cô nghe nhưng chẳng hiểu gì, tuy nhiên anh có kiên nhẫn ngoài dự đoán, giống như đã kiềm chế được tính nóng nảy của mình.
Để dạy Quý Mông, Lục Chỉ liên tục làm mẫu, anh còn chạm vào tay và cánh tay của cô, điều chỉnh động tác cho cô như một huấn luyện viên bóng rổ thực thụ.
Thỉnh thoảng cô sẽ phân tâm, nghĩ một số thứ mình không bắt kịp.
Vào mỗi lúc đó, Lục Chỉ sẽ gập ngón tay gõ vào bóng rổ trong tay cô, phát ra âm thanh nặng nề nhắc nhở cô đừng làm việc riêng.
Đối mặt với người thầy giáo này, Quý Mông làm việc riêng cũng sẽ không xấu hổ, cô chỉ hơi mất tự nhiên.
Dạy nửa tiếng, Lục Chỉ không định kiểm tra kết quả, anh bảo cô tới một bên nghỉ ngơi, mình thì nhặt bóng ném vào rổ.
Dáng người anh khoẻ khoắn, hành động nhanh nhẹn, bóng rổ vào tay anh như thể món đồ chơi điều khiển từ xa nghe lời, có thể để mặc anh điều khiển, dù cách rất xa cũng có thể ném vào ngay lập tức.
Quý Mông không biết nên làm gì, do đó sau khi anh ném vào rổ thành công, cô nâng tay lên vỗ tay cho anh.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Tiếng vỗ tay giòn giã vang vọng trên sân bóng rổ, Lục Chỉ quay đầu lại, thản nhiên nhướng mày.
“Giỏi quá.” Cô nói
“Có mắt nhìn đấy.” Anh đáp.
Quý Mông nhìn khu dạy học ở phía xa xa, cô cất cao giọng hỏi anh: “Cậu muốn uống nước không?”
“Không cần.” Lục Chỉ chỉ về phía cửa sân bóng rổ: “Bên kia có nước, cậu đi lấy đi.”
Quý Mông nhìn theo, có hai chai nước khoáng đặt cạnh cửa, cô nghĩ đến mùi vị đó, đã cảm thấy răng run cầm cập.
“Mùa đông uống nước khoáng lạnh lắm.” Cô đi đến bên cánh cửa: “Tôi đi mua thứ gì đó nóng, cậu muốn uống gì?”
Lục Chỉ suy nghĩ rồi cầm bóng rổ đuổi theo cô: “Không biết, đi xem thử.“
“Ừ.”