Trong quầy bán quà vặt, dì trông quầy đã ngáp dài mơ màng sắp ngủ, dì ấy dùng hộp kẹo cao su để làm giá đỡ điện thoại, trong điện thoại phát ra giọng lồng tiếng “Tiểu Soái”, “Tiểu Mỹ”.
Nội dung vừa máu chó vừa vòng vo, Quý Mông nghe được hai câu đã dời sự chú ý đi chỗ khác, cô quay đầu hỏi chàng trai phía sau: “Cậu muốn uống gì?”
Quầy bán quà vặt có sữa bò nóng, sữa đậu nành nóng và trà sữa nóng, Quý Mông lấy một chai sữa bò nóng ra.
“Giống cậu.” Anh nói.
Quý Mông chuyển động cổ tay, lại lấy một chai ra và đặt hết lên mặt bàn.
Dì quét mã vạch: “Mười hai tệ.”
Lục Chỉ lấy điện thoại ra định quét mã trả tiền, Quý Mông đè cánh tay anh lại và lấy tiền mặt trong túi ra, vừa đủ mười hai tệ.
Dì nhận tiền rồi lại vừa ngủ gà ngủ gật, vừa nghe review phim.
Hai người đi ra khỏi quầy bán quà vặt, lúc nảy cả trường không có ai ở bên ngoài, nhưng tiếng trong khu dạy học vang ra rất xa, có lẽ những gia đình ở gần trường đều đã biết chiều nay học sinh trường Trung học Số Một ăn chơi nhảy múa.
Khi đi đến ngã rẽ giữa sân bóng rổ và khu dạy học, Quý Mông dừng bước: “Cậu muốn chơi bóng rổ tiếp hay là về lớp?”
“Tôi đi cất bóng rổ vào phòng thiết bị.” Lục Chỉ nói: “Rồi lại về lớp.”
Hai người về cùng nhau tất nhiên sẽ xấu hổ, nghe anh nói vậy, Quý Mông nói thẳng rằng mình về lớp trước.
Anh im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: “Được.”
Sau khi Quý Mông quay về lớp, Trì Sư kinh ngạc hỏi tại sao cô lại đi ra ngoài lâu như thế.
Cô giấu giếm: “Mình thấy hơi bí bách, ra ngoài dạo, còn đi mua sữa bò.”
Trì Sư không nghĩ nhiều, ngược lại nói là cô bỏ lỡ những tiết mục này, và vừa rồi lớp học có bao nhiêu câu chuyện cười.
Qua mười phút, Lục Chỉ cũng trở về lớp, vóc dáng cao ráo thu hút ánh mắt của mọi người, anh coi như không nhìn thấy, khom lưng nói với Quý Mông: “Lớp trưởng, nhường chỗ cho tôi nhé?”
Bên cạnh Trì Sư có một chỗ trống, Lục Chỉ lười chen vào, anh bảo Quý Mông nhường chỗ của cô cho anh, để Quý Mông ngồi chỗ Trì Sư, Trì Sư lại ngồi vào chỗ trống kia. Ba người nhanh chóng đổi chỗ xong, họ tự cho là di chuyển nhanh chóng, nhưng không ngăn nổi người trời sinh phát sáng như Lục Chỉ, lúc này không có giáo viên cấm không được quay đầu, nên có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh.
“Mình phát hiện, Lục Chỉ đối xử đặc biệt với lớp trưởng. Cậu ấy tới lớp mình gần một học kỳ rồi, nhưng có lẽ chưa nói được trên mười câu với người khác, còn toàn là người khác chủ động tìm cậu ấy nói chuyện. Nhưng lớp trưởng thì khác, hai người họ ở chung cực kỳ tự nhiên!”
“Lần trước đi dã ngoại mùa thu mình đã phát hiện rồi, trước đây toàn nói Quý Mông và Trì Sư như hình với bóng, nhưng mình thấy Lục Chỉ mới thật sự không thể tách khỏi lớp trường, chuyện gì cũng nói với cậu ấy, có việc thì chỉ tìm lớp trưởng, như thể lớp mình ngoài lớp trưởng thì chẳng có ai khác vậy.”
“...Cho nên, hai người họ thực sự đang yêu nhau à?”
“Không phải đang yêu thì cũng là sắp, dù sao kể từ khi biết đến Lục Chỉ, mình chưa từng nghe nói cậu ấy tỏ vẻ dịu dàng như vậy với bất cứ cô gái nào.”
“Lớp trưởng đỉnh quá!”
...
Lớp trưởng đỉnh hay không đỉnh thì Lục Chỉ không biết, anh chỉ biết màn biểu diễn trước mặt vừa khô khan vừa nhàm chán, anh không hiểu tại sao lại có người hoan hô vỗ tay, lại thấy người bên cạnh cũng xem tới mức hai mắt bừng sáng, anh khó hiểu: Thú vị chỗ nào?
Nhưng Lục Chỉ ngồi yên không rời đi, sức nóng của việc vận động trên người dần rút đi, tim anh cũng không quá xao động nữa, anh yên lặng chơi điện thoại.
Chiều nay được phép mang điện thoại, nhưng vào lúc náo nhiệt như vậy, mọi người cùng lắm chỉ lấy điện thoại ra quay phim chụp hình, sẽ không vùi đầu chơi.
Lục Chỉ chơi một ván game, lúc sắp kết thúc, anh nhận được tin nhắn hẹn chơi của bạn, người đó hỏi anh sao lại có thời gian chơi game.
Anh lười để ý, nhưng khi trò chơi kết thúc, một số tin nhắn riêng lại nảy ra, đến từ những người bạn khác nhau, họ đều bảo anh đi xem nhóm chat.
[Anh Chỉ anh Chỉ @Lục Chỉ, anh ở sân bóng rổ đúng không?] [Chắc chắn là anh Chỉ, tao đã phóng to camera điện thoại lên 20x để xem rồi!] [Giờ này anh Chỉ chơi bóng trên sân bóng rổ? Không phải không cho ra khỏi lớp sao? Mẹ kiếp! Tao cũng muốn ra ngoài chơi bóng, mấy tiết mục nhảy múa này chán ơi là chán!] [Thỉnh thoảng giáo viên chủ nhiệm lớp tao lại tới nhìn một chút, lớp trưởng cũng ngồi ở cửa theo dõi, không ai dám lẻn ra ngoài, ngưỡng mộ anh Chỉ quá, lớp 1 quản lý lỏng lẻo như vậy ư?] [...Sức hấp dẫn của anh Chỉ lớn thật đấy, vậy mà lại có đứa con gái dám lẻn tới sân bóng rổ chặn anh ấy ha ha ha! Chúng mày nói đi, cô gái này có thể kiên trì được mấy phút?] [Tao cược một phút, chắc chắn một phút sau sẽ bật khóc vì cái miệng hung dữ của anh Chỉ.] [Tao cược ba phút, bất chấp nguy hiểm lớn như vậy để chạy tới sân bóng rổ, chắc chắn kiên nhẫn hơn người bình thường!] [Anh Chỉ đi về phía cô gái đó rồi! Trời đất, anh Chỉ định động tay à? Em gái chạy ngay đi!] [Chắc chắn anh Chỉ sẽ không động tay, có lẽ cảm thấy em gái đó không hiểu lời anh ấy nói nên muốn đi tới dọa cô ấy bằng khí chất mạnh mẽ của mình.] [...] [???] [Tao bị ảo giác rồi hay sao ấy? Sao tao lại thấy anh Chỉ… ôm em gái đó?] [Mày bị ảo giác rồi, không phải ôm, anh ấy dạy người ta chơi bóng rổ mà, có điều... Tư thế này chẳng khác ôm là mấy.] [Anh Chỉ dạy em gái chơi bóng rổ??? Tao với anh Chỉ quen nhau từ hồi cấp hai, tao cũng không được đối xử tốt như vậy, tao ghen!] [Dạy chơi bóng rổ thật đấy!!! Mẹ nó cây vạn tuế nở hoa? Anh Chỉ yêu đương mà giấu bọn mình à???] [Nói đến chuyện tình cảm của anh Chỉ, chẳng phải trước đây đều nói anh Chỉ và học sinh giỏi kia yêu sớm sao? Người trên sân bóng rổ có phải cậu ấy không?][Hơi giống, tao phóng to camera lên nhưng không thấy rõ mặt, tao mới gặp học sinh giỏi được có vài lần nên không thể xác định.] [Ôi vãi anh Chỉ đỉnh thật! Đây là hai cây vạn tuế cùng nở hoa, còn thụ phấn cho nhau?] [...Mày so sánh kiểu quái gì đấy, mau thu hồi đi, nhìn là tao thấy cả người khó chịu!] [Thật ra nói như vậy cũng không sai, học sinh giỏi và anh Chỉ là hai cây vạn tuế tuế già nghìn năm tuổi còn gì? Ai có thể nghĩ rằng họ sẽ yêu sớm chứ?] [Hình ảnh.] [Hình ảnh.] [Hình ảnh.] [Nhìn nhìn nhìn nhìn, lúc này thỉnh thoảng lại chạm vào vai, sờ vào cái tay nhỏ, như vậy mà không yêu sớm thì tao sẽ chặt đầu làm đệm mông cho anh Chỉ!] [Anh Chỉ còn cướp bóng rổ của em gái nhà người ta, cao thì ghê gớm à? Hừ, mùi của cuộc tình này vừa chua vừa thối!] Lục Chỉ sau khi xem lịch sử trò chuyện xong: “...”
Mấy cái thứ ba lăng nhăng gì đây?
Lục Chỉ chạm vào vành tai nóng bừng, thầm nghĩ gió lạnh thổi lâu rồi nên tai tê cứng. Anh nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Tai của cô không đỏ, nhưng hồng và mềm mại, còn có lông tơ rất nhỏ gần như trong suốt, vành tai không lớn không nhỏ, trông rất mềm mại.
Anh bỗng thu hồi tấm mắt, cảnh cáo mấy người bạn trong nhóm đừng có nói bậy.
Nói xong một hồi lâu, nhiệt độ trên tai mới dần tan đi.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, bà Quý lái xe đưa Quý Mông về quê. Quê quán cũng ở thành phố Tầm, là một vùng nông thôn mới thuộc phạm vị quản lý của thành phố Tầm, cách huyện Tùng và thị trấn Sông Tùng không xa, những người dân trong vùng thường lái xe điện ba bánh hoặc ô tô tới thị trấn sông Tùng mua đồ.
Hai mẹ con cũng dừng xe ở thị trấn sông Tùng và đi xuống mua chút đồ, dù sao cũng là về quê ăn tết, hai người mua một đống sữa bột, thực phẩm chức năng, sữa bò, long nhãn khô và trái cây này kia, cốp xe gần như không thể chứa nổi.
Tuy quê quán cách nhà không xa, nhưng vì lần nào về nhà cũng có người khuyên bà Quý tái hôn, có khi thậm chí không chào hỏi đã gọi nhà trai đến nhà họ Quý, ngoài ra còn còn có dì và bà làm công tác tư tưởng cho Quý Mông. Ông bà ngoại của Quý Mông cũng có ý định khuyên con gái tái hôn, hai mẹ không con thích việc này nên mấy năm qua không về quê, chỉ về nhà một chuyến vào những ngày lễ truyền thống như Trung Thu, Tết Dương Lịch, Tết Âm Lịch và tiết Thanh Minh(*), ở lại nhiều nhất là hai đêm rồi đi.
(*) Theo quy ước, tiết thanh minh là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 khi kết thúc tiết xuân phân và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 4 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết Cốc vũ bắt đầu. Xe lái vào nhà rồi dừng lại, khu nông thôn mới này được quy hoạch rất ngay ngắn, nhà nào cũng vuông vắn, chiếm diện tích đất rất lớn, chỉ một khoảng sân nhỏ thôi đã rộng khoảng năm mươi sáu mươi mét vuông, đủ để phơi đồ, đậu xe và cho trẻ con đá bóng.
Quý Mông và bà Quý vừa xuống xe đã bị người nhà vây quanh, Quý Mông chào hỏi mọi người rồi cúi đầu nhìn cháu gái đang ôm lấy chân mình, cô véo khuôn mặt hồng hào mềm mại của cô bé.
“Chào cô ~”
“Chào bé.” Quý Mông khom lưng bế cô bé ba tuổi lên, thành thật mà nói thì khá nặng.
Bà Quý thấy vậy thì bảo cô nhanh chóng bỏ cô bé xuống: “Đừng làm bé ngã, buông ra mau, con làm sao bế được trẻ con?”
Quý Mông đành phải đặt cháu gái xuống đất, cô sờ mũi của cô bé rồi đi theo và Quý vào nhà.
Cô cháu gái họ đi đứng loạng choạng kia được bố ruột của cô bé ôm vào lòng, cô bé không chớp mắt nhìn chằm chằm cô họ chưa từng gặp, đôi mắt to tròn như quả nho đen tràn đầy tò mò và ngây thơ.
Vào nhà, Quý Mông và bà Quý lập tức cởi áo khoác ra, mấy người lớn đang ngồi nói chuyện ở tầng 1 của căn nhà, Quý Mông theo những người họ hàng xấp xỉ tuổi nhau lên tầng hai.
Em họ thứ năm kéo anh họ thứ hai ngồi trước máy tính chơi game, hai em gái ngồi bên cạnh xem, thỉnh thoảng lại đưa ra lời đề nghị. Quý Mông không có hứng thú với trò chơi, cô và chị cả ngồi trên sofa nói chuyện.
Năm nay chị cả tốt nghiệp Đại học, làm việc nửa năm, phải đối mặt với khuôn mặt chết chóc của sếp cả ngày, gặp được cô em họ tài đức vẹn toàn, cô ấy đã tích lũy được rất nhiều điều để nói. Từ việc chọn ngành là sự lựa chọn lớn thứ hai trong đời, đến hội sinh viên và câu lạc bộ chẳng có ích lợi gì, lại tới hợp đồng lao động cần xem điều gì... Tựa như thi Đại học kết thúc cho tới lúc vào nghề, mỗi một bước đều đầy hố và bẫy.
Còn có nửa năm nữa là Quý Mông sẽ phải tham gia thi Đại học, đối với những lời phàn nàn này, cô chỉ từng thấy ở trên mạng hoặc nghe Trì Sư nói, bây giờ nghe chị họ tự trải qua nói tỉ mỉ một lần, Quý Mông nghe rất nghiêm túc. Những lời hùa theo và các câu hỏi của cô cũng chứng minh rằng chị họ đã đúng trong cuộc trò chuyện này, quả thực vẫn có rất nhiều học sinh không hiểu khúc mắc bên trong, rất dễ rơi vào hố.
Bà Quý đi lên nhìn một lần, thấy con gái đang trò chuyện hăng say với chị cả, bà rót một bình giữ nhiệt đầy nước ấm cho cô rồi lại xuống dưới.
Nói chuyện gần một tiếng, khi sắp tới giờ cơm, lại có họ hàng quay về, Quý Mông đi xuống dưới chào hỏi, ngay sau đó thức ăn nóng hổi được bưng lên, mọi người sôi nổi ăn trưa.
Trong bữa cơm, không thể không nói về chuyện học tập và cuộc sống của lớp trẻ. Ở nhà họ Quý, có chín người cùng lứa với Quý Mông, năm nam bốn nữ, Quý Mông đứng thứ năm, phía trên có bốn người anh họ và một chị họ, phía dưới có một người em trai họ và hai người em gái họ. Trong đó, chỉ có anh cả lớn tuổi nhất đã kết hôn và có con gái, những người khác một là vẫn độc thân, hai là chưa đến tuổi.