Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 1

Thành phố Nam.

Thời Huỳnh gấp tấm khăn lông lại vài lần rồi đặt lên tay ghế, nhắn tin trên Wechat thông báo cho cô bạn thân rằng mình đã hạ cánh. Sau đó, cô luôn tay vào túi áo, lấy kính râm đeo lên, che đi cặp mắt đã không ngủ suốt hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ.

Bây giờ là tầm 4, 5 giờ, trời còn đang tờ mờ sáng, thế nhưng bên trong sân bay đã tấp nập người qua kẻ lại, quang cảnh ồn ào náo nhiệt. Thời Huỳnh đẩy xe hành lý đi về phía cửa ra, hơi duỗi cổ, khẽ làu bàu:

“Ra nước ngoài công tác đúng là mệt chết đi được.”

Thời Huỳnh là người khó ngủ ở chỗ lạ, ở trong khách sạn luôn phải kiểm tra khoá cửa hơn chục lần, còn lên máy bay thì càng không thể ngủ được. Cô luôn lo lắng rồi sẽ có ngày mình kiệt sức đến mức ngã gục ngay trên đường công tác.

[Ngôi nhà thông minh, hãy tìm đến Tế Ngạn.]

Màn hình lớn sáng rực, chiếu một đoạn quảng cáo ngắn hiện lên với khẩu hiệu cực kỳ bắt mắt, bên dưới là dòng chữ nhỏ đề tên khách sạn Tế Ngạn và ghi chú thông tin về thời gian của triển lãm.

“Vừa xuống máy bay đã thấy quảng cáo do mình thiết kế, có vẻ cũng ngạo nghễ thật!”

Thời Huỳnh đứng tại chỗ chăm chú xem đoạn quảng cáo không đầy hai phút kia thêm lần nữa. Cô có chút huênh hoang giơ tay lên chỉnh lại cặp kính râm phô trương của mình, sau đó mới bước theo dòng người ra ngoài, tiếng giày cao gót vang vọng trên sàn.

Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, cả người cô bỗng cứng đờ.

Bên ngoài cửa sân bay, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang bước qua cánh cửa lớn, băng qua biển người nhộn nhịp mà tiến về phía cô. Dáng người anh cao ráo, thon gầy, góc mặt lạnh lùng, vừa lịch sự nhã lại, vừa lộ ra vẻ xa cách ngàn dặm.

Đôi mắt Thời Huỳnh ửng đỏ, buông hành lý ra, lập tức đuổi theo. Nhưng vừa ra đến cửa, trước mắt cô chỉ còn lại dòng người tấp nập và bãi đỗ xe đã kín chỗ.

Vừa nãy, trái tim cô còn đang đập rộn tới mức tưởng như bổ nhào khỏi lòng ng ực, giờ đây bỗng chốc thắt lại.

Thời Huỳnh ngơ ngác đứng giữa đám đông,áp tay lên miệng, giọng nghên ngào:

“… Anh trai nhỏ.”

Vị đắng lan ra từ khoé môi, cô giơ tay lên, đầu ngón tay thấm đẫm nước mắt.

Thời Huỳnh không quan tâm tiếng bàn tán chỉ trỏ từ mọi người xung quanh, chỉ im lặng che miệng, kiệt sức mà tựa vào cánh cửa. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh thoáng qua lúc nãy, một hồi lâu sau, cô mới nở nụ cười tự giễu, lạc lõng nói:

“Anh trai nhỏ, hoá ra anh đã thay đổi rồi, còn trưởng thành hơn so với ký ức của em.”

“Nhưng những cái ngoéo tay thề thốt năm xưa đều là lừa đảo sao? Anh đã chết rồi, sao đến cả trong giấc mơ cũng không chịu ghé thăm em?”

Sau khi xảy ra vụ việc kia, Thời Huỳnh bị “bệnh” suốt hai năm. Thật ra, cô không cho rằng mình có bệnh, nhưng bà nội cùng bác sĩ đều kiên quyết khẳng định như thế. Thời Huỳnh hết cách, đành phải gật đầu thuận theo, cho đến năm thứ ba, bác sĩ xác nhận rằng cô đã khỏi bệnh.

Tính ra, từ lúc mắc bệnh cho đến giờ đã là mười năm, chính bản thân Thời Huỳnh cũng không ngờ cô có thể kiên trì chuyện “mắc bệnh” này lâu đến như vậy, có thể nói là lâu nhất trong đời.

Một thập kỷ.

May mà trong lúc Thời Huỳnh ngẩn ngơ lẩm bẩm, đống hành lý của cô vẫn ở nguyên tại chỗ. Cô mơ màng đẩy hành lý ra khỏi sân bay, bắt xe trở về chung cư.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Thời Huỳnh mặc kệ tóc còn đang ướt mà nhào lên giường, ngủ thiếp đi.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc từng tiếng, kim đồng hồ chậm rãi quay hết một vòng từ 6 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Nhờ lớp rèm cửa dày cản sáng, ánh nắng gay gắt bên ngoài không hề chạm đến bóng dáng đang say ngủ trên giường.

“Trên núi kia, bên biển xa, có những chú Xì Trum đáng yêu...”

Mặc dù giai điệu bài hát tươi vui, nhưng giọng người hát có chút bất đắc dĩ, loại giai điệu mâu thuẫn đó vang lên trong căn phòng tạo nên sự hài hòa kỳ lạ.

Thời Huỳnh híp mắt, khẽ làu bàu rồi lăn vài vòng trên giường. Cô lăn tới vòng thứ ba thì tìm được điện thoại, mở miệng chào theo thói quen:

“Chào buổi sáng.”

“Buổi sáng? Anh Thời, 6 giờ chiều rồi, không phải chúng ta đã hẹn đi spa xong đến Moji uống rượu sao?”

“A?” Thời Huỳnh đưa mắt nhìn tên người gọi và thời gian hiển thị trên điện thoại, sau đó xoay người vùi mặt vào gối: “Mình không đi spa đâu, ở nhà nghỉ ngơi lấy sức đã, 9 giờ gặp nhau ở quán rượu Mojo, tối mình trả tiền.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã ríu rít cảm ơn bố, cảm ơn anh Thời, nghe đến chóng cả mặt.

Thời Huỳnh lười biếng đáp lại vài câu, sau đó bọn họ còn nói gì đó, loáng thoáng có nhắc đến mèo nhưng cô cũng chẳng nghe rõ. Cuối cùng, cô tắt điện thoại rồi kéo chăn trùm kín đầu, định tiếp tục ngủ.

Ngủ…

Ngủ không được.

“A a a, thật là, không ngủ bù nổi.” Thời Huỳnh bực bội xốc tung chăn lên, làm vài sợi tóc xoăn màu nâu tuỳ ý rơi lộn xộn trên mặt, tôn lên làn da trắng nõn.

Cô mím môi, lẩm bẩm tự mắng bản thân:

“Tỉnh một lần thì không ngủ lại được, hay thật đó...”

Lẩm bẩm xong, Thời Huỳnh xỏ dép lê xuống giường, xách theo túi thức ăn cho mèo đổ một nửa vào bát. Nhưng khi nhìn chiếc ổ mèo trống trơn, tay cô khựng lại giữa không trung, ngẩn người một lúc lâu, rồi lại đặt túi thức ăn xuống như không có chuyện gì xảy ra, bước vào phòng thay đồ.

[Chị Mộc Mộc: Tình hình thế nào rồi?]

Trong phòng thay đồ cạnh cửa sổ, Thời Huỳnh ngồi trước gương, thong thả trang điểm. Cô liếc qua màn hình điện thoại, thấy nội dung tin nhắn thì bật cười khẽ, nhắn lại:

“Chị Mộc Mộc, có lẽ bệnh nhân đáng yêu của chị lại tái phát bệnh rồi.”

[Chị Mộc Mộc: Chắc là muộn hơn dự kiến, thứ bảy tuần sau gặp nhé, có cả bánh Black Forest mà em thích đấy.]

“Ok.”

Thời Huỳnh nhìn khung chat trên màn hình một hồi, thở dài. Thực ra, kể từ ngày thứ hai sau khi ra nước ngoài, lúc ở khách sạn cô đã cảm nhận được dấu hiệu bất thường, nhưng việc mất kiểm soát ở sân bay hôm nay là ngoài dự tính. Hơn nữa, khoảnh khắc kia quá chân thực, khiến cô nảy sinh vài tia hy vọng mơ hồ.

Buổi tối tại quán rượu quán rượu Mojo.

Quán gần như kín chỗ, ánh đèn lập loè màu sắc chuyển động không ngừng, hoà lẫn với hương thơm nồng nàn, dịu êm của rượu. Tất cả tạo nên bầu không khí đầy xa hoa và mê hoặc.

Thời Huỳnh mỉm cười từ chối một người đàn muốn đến làm quen, sau đó tiến về phía bàn của nhóm bạn một cách thành thạo. Trên chiếc bàn tròn đỏ sậm, hai chai Martell Cordon Bleu vừa mới khui, những người đến trước đang trò chuyện, đùa giỡn vui vẻ với nhau.

“Anh Thời, em vừa mới hỏi nhân viên quầy bar, nếu muốn, khách có thể tự pha chế đồ uống cho mình, hay là chúng ta…”

“Gọi một tiếng bố đi đã.” Thời Huỳnh ném chiếc túi hình kim cương lên ghế mềm, đặt một cái gối kê phía sau lưng. Cô ngồi xuống, vắt chéo chân, chiếc quần công sở có khóa nghiêng phát ra âm thanh leng keng. Khuôn mặt cô sáng rực dưới ánh đèn, mang theo vẻ đẹp đầy sức hút và chút ngạo mạn:

“Cho tôi một chai và một ly rượu, loại nào cũng được.”

Hồi đại học Thời Huỳnh có học pha chế, lúc mới học thường lôi kéo mọi người đi thử rượu, bắt uống đến no căng mới chịu dừng, khiến mọi người sợ xanh cả mặt. Nhưng sau khi đã biết cách phẩm rượu, chính cô mới là người bị họ lôi kéo ngược lại, bắt phải pha chế cho họ, gây ra tình huống cung không đủ cầu. Ngay lập tức, Thời Huỳnh phát huy lòng dạ của gian thương mà tăng giá pha chế lên gấp đôi.

Nhóm bạn lập tức hưởng ứng, lần lượt gọi:

“Bố Thời!”

“Bố Thời!”

“Anh Thời này, trước giờ mình vẫn luôn thắc mắc, các em gái mềm mại khác đều biết nói chuyện kiểu đáng yêu nũng nịu, nào là ngủ ngủ, ăn ăn, sao đến cậu thì lại toàn là bố đây với chửi thề thế?” Hà Lam hỏi thẳng, giơ tay cầm chai rượu lên, rót đầy từng ly một.

“Đó là còn chưa kể chị Thời nhà chúng ta có dáng người chuẩn từng đường cong, thế mà cứ mở miệng lại là một tràng thô t ục làm người ta phải quỳ lạy. Khó hiểu quá đó.”

“Thì chính cậu nói đó, dáng người mình chuẩn chỉnh thế này...” Thời Huỳnh sờ sờ khuôn mặt mịn màng căng bóng của mình, mỉm cười quyến rũ rồi tặng cho Hà Lam một cái hôn gió: “Nếu mình còn biết nũng nịu nữa, không phải sẽ bị các người giành giật nội bộ sao?”

Hà Lam: “… Câm miệng đi!”

Thời Huỳnh: “Vừa nãy còn gọi người ta là bố, bây giờ lại lật lọng, đúng là bất hiếu!”

Sau khi loanh quanh đùa giỡn một vòng, Thời Huỳnh cầm điện thoại đi xuống quầy bar ở tầng một. Dựa theo “đơn rượu” mà mọi người đặt, cô nhanh chóng pha chế xong vài ly, nhờ phục vụ mang lên. Đúng lúc đó, Khúc Thanh Trú vừa đến, hai người bất ngờ chạm mặt.

Thời Huỳnh huýt sáo nhẹ, cầm ly rượu Alexander lên, hơi khom lưng tỏ vẻ ga lăng:

“Quý cô xinh đẹp, không biết tôi có cơ hội được uống cùng quý cô một ly không?”

Hai người vừa là bạn cùng lớp năm cấp 3, vừa là bạn cùng trường đại học. Khi còn học đại học, cả hai thậm chí còn nói chuyện và gọi điện cho nhau nhiều tới mức 638 ngày liên tiếp hiển thị tia lửa (*) cùng tàu thuỷ (*) trên app. Tuy rằng mọi người ngồi đây đều là bạn học năm cấp 3, nhưng có lẽ không ai hiểu Thời Huỳnh rõ hơn Khúc Thanh Trú.

Khúc Thanh Trú đang định cười bỗng khựng lại, trực giác mách bảo cô ấy rằng cảm xúc của Thời Huỳnh không ổn. Tuy nhiên, cô ấy hiểu rõ tính cách của bạn mình nên không nhiều lời, chỉ nhận ly rượu rồi hỏi:

“Uống mấy ly?”

Nghe vậy, Thời Huỳnh hơi ngừng lại, sau đó giơ tay khoác vai Khúc Thanh Trú rồi đẩy cô ấy tới chỗ ngồi, mỉm cười trêu chọc:

“Với cái tửu lượng một ly đã té xỉu, cậu nghĩ cậu có thể theo được mấy ly?”

“Buổi tối tới nhà cậu đi, đem con trai cưng mang về luôn.”

Khúc Thanh Trú cạn lời, nhìn Thời Huỳnh, trong lòng thầm nghĩ: Đã uống say mà vẫn còn nghĩ tới mèo à. Trong lòng có mèo thật hay không, không phải cậu rõ nhất sao?

“Nghe nói hôm qua các cậu đi nhà ma chơi, vui không?” Thời Huỳnh đưa cho Khúc Thanh Trú cái gối ôm, nghiêng đầu hỏi mấy người Hà Lam : “Có ai thoát kiếp độc thân không?”

Hôm qua, Hà Lam tổ chức một buổi đi chơi, hẹn vài người bạn thân lập thành một đội tới khu nhà ma mới khai trương. Chỉ có Thời Huỳnh còn ở nước ngoài và Khúc Thanh Trú bận tăng ca là không đi, còn lại tất cả đều có mặt.

“Thoát cái rắm!” Một người bạn ngồi bên cạnh Hà Lam chen lời: “Lam Lam liên tục chém giết trong nhà ma, dọa nhân viên sợ tới mức khóc thét. Có Lam Lam ở đấy, mấy người bọn tôi còn có thể làm trò được với ai?”

Hà Lam buồn bực trừng mắt nhìn Thời Huỳnh với Khúc Thanh Trú, hận rèn sắt không thành thép:

“Phải mất nửa tháng mình mới đặt được vé, cuối cùng chỉ còn hai cẩu độc thân từ trong trứng là không đi, mình đúng là tốn công vô ích.

Nói hai cậu nghe, chủ nghĩa độc thân không đáng sợ, nhưng nếu hai cậu chỉ dựa trên lý thuyết mà không chịu thực hành gì thì không được đâu! Đợi đến lúc bị người ta lừa gạt thì đừng có hối hận!”

Thời Huỳnh cười nhạt, tự rót thêm cho mình một ly rượu nữa:

“Con nghĩ bố con giống Từ Băng à?”

Mọi người còn đang rôm rả thảo luận về buổi đi chơi ở nhà ma, nghe được cái tên Từ Băng, không khí bỗng chùng xuống, tất không hẹn mà cùng liếc về phía Hà Lam.

Hà Lam nghẹn lời, uống một ngụm rượu, cầm ly thở hồng hộc trừng mắt nhìn Thời Huỳnh:

“Tiểu Huỳnh Tử, muốn thi không? Ai say người đấy làm chó con!”

Thời Huỳnh chống cằm, lười biếng nâng ly rượu lên:

“Cậu có muốn sủa tiếng chó trước không? Kẻo tí nữa say rồi lại lật kèo giả vờ không biết gì.”

“Hừ! Đừng có mơ mộng nữa, đối mặt với hiện thực đi!”

Nhìn vẻ mặt tự tin của Hà Lam, Thời Huỳnh nhún vai, một ngụm uống hết ly rượu.

Sau khi uống một lúc, nhóm bạn không nhịn nổi nữa, chạy xuống tầng khiêu vũ.

Nửa tiếng sau, khi bọn họ quay lại, tất cả đều không khỏi giật mình khi thấy bảy tám chai rượu bị ném la liệt trên bàn tròn. Nhìn lại, quả nhiên Hà Lam đã say tới mức ngã gục ra ghế, ngủ như chết.

Chênh lệch đẳng cấp quá lớn…

“Anh Thời, hai người uống hết tận bốn chai?”

“Chắc chỉ có một chai là của bọn mình, còn lại Lam Lam uống cả đấy.” Khúc Thanh Trú dọn dẹp mấy chai rượu trên bàn, giơ ngón trỏ vẫy vẫy trước mặt Thời Huỳnh: “Số mấy đây?”

Thời Huỳnh giơ tay nắm lấy ngón trỏ đang lủng lẳng trước mặt, đôi mắt ươn ướt, nhòe hơi rượu, khoé mắt đỏ bừng. Cô giả vờ hôn lên ngón tay Khúc Thanh Trú, nhếch môi cười nói:

“Cục cưng, em coi thường người ta rồi.”

“Lam Lam như vậy vì Từ Băng thì cũng thôi đi, đến anh Thời cũng có chuyện là sao?”

“Ừ, mình ở nước ngoài có ba ngày thì đã bị phong cách lãng mạn táo bạo bên đó làm cho hoa mắt.” Thời Huỳnh ngồi phịch xuống ghế dựa, giơ cánh tay trắng nõn lên ngăn ánh đèn rực rỡ chiếu vào, cất giọng khàn khàn: “Độc thân đã lâu lắm rồi nhỉ.”

Một người bạn bỗng giơ điện thoại ra trước mặt Thời Huỳnh, chỉ vào mấy tấm ảnh chụp lén, trêu chọc:

“Anh mình nói con trai thứ nhà họ Văn đã trở về, các chị em, có muốn nhận không?”

“Nhà mình với nhà họ Văn cũng gọi là quen biết, nếu như anh Thời thích, mình làm bà mối cho.”

“Người như mình sao mà xứng với mấy danh gia vọng tộc như thế được.”

Nói xong, Thời Huỳnh hơi nheo mắt, liếc nhìn mấy bức ảnh mà người bạn kia giơ ra. Hình ảnh đều mờ ảo không rõ nét, chỉ lộ ra tấm lưng gầy cùng với cổ tay mảnh khảnh.

Bỗng nhiên, trong đầu cô thoáng hiện lên một vài hồi ức.

Cô ngửa đầu uống hết ly rượu, dửng dưng nói:

“Nhận cái rắm.”

--------------------

Chú thích: (*) tia lửa, tàu thuỷ: khi nhắn tin, liên lạc với một người liên tục trong 30 ngày sẽ xuất hiện, đây là một trong những tính năng xuất hiện trên QQ, giống như chuỗi trên Tiktok.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cả hai đều là mối tình đầu, không ngược.

Bình Luận (0)
Comment