Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 2

“Anh Thời, cậu say rồi.”

Vài năm làm bạn cũng đủ để hiểu rõ tính khí của nhau, ngày thường Thời Huỳnh sẽ nói chuyện kiểu hài hước, muốn chửi thề cũng chỉ nói giảm nói tránh. Nhưng khi vừa uống say sẽ trực tiếp nói rõ “cái rắm”, thẳng thắn và không hề kiêng dè.

Theo lời Khúc Thanh Trú nói, thì đây chính là kết quả của việc chống lại bạo lực học đường của cô từ hồi cấp 3.

Cô bạn kia nói xong, lắc lắc đầu cảm thán. Nhà họ Thời là gia tộc có truyền thống học thuật lâu đời, không số một thì cũng là số hai, có gì không xứng chứ. Nhưng Thời Huỳnh lại tức giận cúi đầu, dí tay vào màn hình, chọc chọc bức ảnh, cái tên chụp lén này chụp cái kiểu gì không biết, lưng người ta thì chụp rõ là nét, đến mặt thì lại mờ mờ.

Một lúc lâu sau, Thời Huỳnh lười biếng dựa vào gối, mỉm cười ngọt ngào, nhìn kỹ lại có chút cay đắng, nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“Muốn nhận… anh trai nhỏ.”

Quán bar lúc nửa đêm cực kỳ huyên náo, chỉ có Khúc Thanh Trú cùng cô bạn muốn làm mối nghe rõ câu vừa rồi. Cô bạn kia ngạc kinh ngạc, anh trai nào lại có thể khiến anh Thời nói lời thật lòng sau khi say rượu?!

Mắt cô ấy sáng lên, chạm vào ly rượu, hỏi:

“Anh Thời, cậu vừa nói…”

Khúc Thanh Trú lập tức che miệng cô bạn lại, sắc mặt trở nên dọa người, ra hiệu im lặng:

“Có chuyện, tâm tình không tốt thôi.”

Nhìn sắc mặt này, cô bạn kia ngay lập tức biết điều mà im lặng, liếc nhìn Thời Huỳnh đang say khướt, lắc lắc điện thoại:

“Vậy chúng ta về nhé?”

“Được.”

Ngoại trừ Khúc Thanh Trú, toàn bộ đội hình đều say khướt. Khúc Thanh Trú đỡ Thời Huỳnh, ba người khác cùng nhau đỡ Hà Lam dậy. Thời Huỳnh say nhưng không ngủ, bám vào cánh tay Khúc Thanh Trú, bước đi một cách vô định.

Tới đoạn rẽ, Thời Huỳnh sơ sẩy vấp ngã, vừa dựa vào Khúc Thanh Trú bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Đàn chị Khúc?” Nghe giọng là biết người này còn rất trẻ, hơn nữa giọng nói lại có chút khẩn trương, thích Khinh Trú sao?

Mọi thứ trước mắt Thời Huỳnh lắc lư, âm thanh của chàng trai nọ lọt vào tai cô ù ù cạc cạc, khuôn mặt cũng bị che phủ bởi lớp sương mù. Cô thực sự không nhớ rõ có từng gặp anh ta ở trường bao giờ không.

Ánh mắt cô dịch chuyển, thoáng thấy đôi chân dài trong chiếc quần tây màu đen. Khi ngẩng đầu lên, Thời Huỳnh lại thấy người nọ dập điếu thuốc bằng một ngón tay, rồi chậm rãi lau khớp ngón tay bằng khăn ướt. Lau xong, khăn giấy được gấp gọn, nhét xuống gạt tàn.

Một loạt động tác đơn giản, bình thường, nhưng lại toát lên sự ưu nhã và cuốn hút.

Trước mắt vẫn là một khung cảnh mờ nhòe, thậm chí còn chẳng thấy rõ dung mạo người nọ, Thời Huỳnh nhìn mãi, nhìn đến hai mắt đỏ lên, tim thắt lại, nghẹn ngào muốn khóc, cô thì thầm:

“Em trai nhỏ, cái động tác này là đạo của người khác rồi…”

Một vài người ngồi gần đó, bởi vì Thời Huỳnh vấp ngã, trùng hợp cũng nhìn thấy cảnh cô đang nói chuyện cùng nam sinh tên Giáng Túy – đàn em cùng khoá của Khúc Thanh Trú.

“Em trai Giang của chúng ta lại đi làm quen với các em gái xinh đẹp rồi, thế chúng ta cứ ngồi nghe là được.”

Một thanh niên nhuộm tóc vàng lên tiếng, nâng ly rượu lên, khách sáo nói:

“Anh Tê Hạc về nước quả thực khiến chúng tôi bất ngờ.”

Anh ấy nói không sai. Trong giới này những người không hiểu rõ chuyện hào môn, khi nghe đến danh xưng Văn Tê Hạc, cậu hai nhà họ Văn, cùng lắm chỉ cho rằng đây là một cậu ấm như bao người.

Nhưng những người trước kia từng hợp tác hoặc đã từng được nhà họ Văn giúp đỡ đều hiểu rõ rằng, tuy đều là cháu trai hàng thứ nhất, nhưng trong mắt ông cụ Văn, một câu nói của Văn Tê Hạc còn nặng ký hơn lời mấy người khác cộng lại.

Nhà họ Văn luôn tập trung kinh doanh ở nước ngoài, bây giờ việc Văn Tê Hạc về nước đã chứng tỏ nhà họ Văn đang chuyển tầm nhìn về thị trường béo bở trong nước. Vậy nên ai nấy cũng đều rất cẩn trọng.

Người đàn ông ngồi ở giữa mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, phần tóc mái ngắn được vuốt lên gọn gàng. Đôi chân dài của anh lười biếng duỗi trước bàn trà, gương mặt sáng sủa với đôi mắt đen láy, đuôi mắt hơi cong tạo thành một đường nét tinh tế.

Dáng vẻ đó đẹp tựa tranh thủy mặc, nhưng lại mang một khí chất mâu thuẫn giữa vẻ nhã nhặn và nghiêm túc.

Anh tựa lưng vào ghế, kẹp một điếu thuốc mảnh giữa các ngón tay, làn khói mờ ảo che khuất tầm nhìn, tạo ra một khoảng cách mơ hồ giữa anh với tiếng ồn xung quanh. Mi mắt khép hờ, ánh nhìn về phía trước có chút lười biếng.

Một cô gái nhỏ, mặt đỏ ửng vì rượu, mềm mại tựa vào vai bạn mình, mắt nửa nhắm nửa mở, có vẻ say không hề nhẹ.

Văn Tê Hạc khẽ nhíu mày, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Không ngờ còn có ngày anh lại đi nghiêm túc đánh giá cô gái xa lạ? Anh cố ý nhìn sang chỗ khác, đúng lúc thoáng thấy vòng eo trắng nõn thon thả lộ ra dưới lớp áo, giữa ánh sáng mờ ảo, làn da ấy trắng đến mức…

Không sợ lạnh sao?

“Tê Hạc, sao vừa mới châm thuốc đã dập rồi?”

Bạn bè kinh ngạc dò hỏi, khiến Văn Tê Hạc ngẩn ra một lúc. Anh nhìn mẩu thuốc đã bị dập tắt trong gạt tàn, trầm ngâm một lúc lâu. Đột nhiên, anh cảm thấy lồ ng ngực có chút ngột ngạt, nặng nề, áy náy…

Hình như mình không được hút thuốc.

“…”

Vừa định cầm điếu thuốc, giơ tay ra lại vô thức cầm lấy khăn ướt, hành động kỳ lạ đến chính anh cũng không ngờ.

Mặt Văn Tê Hạc cứng đờ.

Cái quái gì vậy?

“Em trai, tỉnh tỉnh, hai đàn chị kia đi rồi.” Tần Vân Thăng rời mắt khỏi Thời Huỳnh, vô vỗ vai Giang Túy: “Nếu thực sự thích, có thể nhờ anh đây tư vấn, anh có rất nhiều kinh nghiệm.”

Mọi người xung quanh chỉ biết cười bất đắc dĩ, ngồi nghe Tần Vân Thăng chia sẻ “bí kíp” chinh phục người đẹp. Bên kia, Giang Túy lại như rất nghiêm túc lắng nghe. Thật đúng là một người dám nói, một người dám nghe.

Văn Tê Hạc khẽ mím môi, nhìn thẳng về nơi đã không còn bóng người phía trước, đưa tay nhặt chiếc bật lửa kim loại trên bàn lên, ném vào cánh tay Tần Vân Thăng, khẽ hất cằm:

“Cô gái vừa rời đi kia, cậu quen không?”

Vừa hỏi xong, Giang Túy đang ngồi ngay ngắn làm bộ dáng ngoan ngoãn liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén.

Văn Tê Hạc cười khẽ, thả lỏng lưng dựa vào ghế, ngón tay cái nhịp nhàng xoa cổ tay, không cần suy nghĩ nhiều đã có thể nói ra đặc điểm nổi bật của Thời Huỳnh:

“Tóc nâu xoăn, áo đen, say rượu.”

Quả nhiên vừa nói xong, ánh mắt sắc bén chĩa vào anh lập tức biến mất.

Thông thường, khi gặp lại một người mình đã từng gặp trước đó, Văn Tê Hạc sẽ nhớ ra. Nhưng cô gái nhỏ say rượu kia lại là ngoại lệ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy như hai người từng quen biết, nhưng lục tìm trong trí nhớ thế nào cũng không ra, quá kỳ lạ.

Hơn nữa…

Trong lòng còn dâng lên cảm xúc áy náy…

Nghe xong, Tần Vân Thăng cầm bật lửa, liếc nhìn Tê Văn Hạc, giơ tay vuốt vuốt tóc, cười giả lả:

“Tôi biết cô ấy? Không đâu, vì cô gái đó cực kỳ hợp với gu bạn gái của tôi, nếu mà quen thì chắc chắn đã theo đuổi từ sớm rồi!”

Nghe vậy, vẻ mặt Văn Tê Hạc hơi cứng lại. Sau một lúc lâu mới cụp mắt:

“Quên đi.”

---

Thời Huỳnh nằm mơ.

Đó là một buổi sáng đầy hỗn loạn, vì bà nội không ở nhà, Thời Huỳnh muốn ngủ nướng thêm một chút. Đến lúc rửa mặt xong thì đã muộn giờ, cô không kịp nướng bánh mì, chỉ vội vơ lấy cặp sách và chạy xuống cầu thang.

Trong khu dân cư, những chiếc lá bạch quả rơi lả tả, trải thành một lớp vàng óng ánh trên mặt đường.

Trước cửa, một nam sinh cao ráo mặc đồng phục xanh trắng đang ngồi trên xe đạp, một chân chống đất. Khuôn mặt đẹp trai ấy toát lên sự dịu dàng. Trên cổ đeo một chiếc tai nghe màu trắng, dù Thời Huỳnh không nghe thấy âm thanh bên trong, nhưng cô đoán hẳn là đang nghe BBC NEWS.

“Anh, em ngủ quên, nhanh lên không mình muộn mất!” Thời Huỳnh không nói thêm nữa, vội ngồi lên yên sau, hai tay nắm lấy phần áo đồng phục rộng của nam sinh., thở hổn hển nói thêm: “Hôm qua bà em có việc, lúc đi về thì bị tắc đường, chắc tối mới về đến nhà.”

“Với lại, đồng hồ báo thức em mới mua kêu rất khó nghe, không có tác dụng gì cả.”

“Lần sau anh thu âm chuông báo thức cho?”

Thời Huỳnh gật đầu lia:

“Được nha, thu âm bài ca Xì Trum đi.”

“Được rồi, tối anh sẽ thu âm.” Giọng nói trong trẻo, pha chút ý cười, mang theo sự kiên nhẫn đặc trưng của tuổi trẻ. Lời nói ấy len lỏi qua làn gió nhẹ, lẩn quẩn trong không gian, tạo cảm giác yên bình.

“Cầm lấy rồi ăn đi.” Thiếu niên vừa đạp xe vừa đưa một chiếc túi nhựa qua vai cho Thời Huỳnh.

Xuyên qua bộ đồng phục có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc, bàn tay cầm túi thon dài, làn da trắng mịn, trên xương cổ tay hơi nhô lên là một cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ.

“Năm phút nữa là tới trường rồi, em tranh thủ ăn trên đường đi, đến lớp chỉ cần tự ôn từ vựng nữa là được.”

Anh nhớ rõ vào thứ Tư, Thời Huỳnh có tiết đầu là môn tiếng Anh.

“Sau này em cứ chậm chậm thôi, nếu bị chóng mặt thì sao? Trong túi có kẹo cam, ăn một viên đi.”

Thỉnh thoảng vào buổi sáng, Thời Huỳnh hay bị hạ đường huyết. Có lần trong giờ thể dục giữa giờ, cô suýt ngất.

Thời Huỳnh nghe xong cười hì hì vâng dạ, mở túi lấy kẹo cam từ bên trong ra, nhai nhanh gọn, sau đó lấy ra một chiếc sandwich và chai sữa tươi. Vừa ăn vừa uống, tốc độ xe không nhanh, gió thổi mát rượi.

“Anh ơi, trong sandwich có cà chua…”

“Đã gọt vỏ rồi.”

“Cảm ơn anh trai!”

“Không phải đã nói gọi anh Tiêu sao?”

Thời Huỳnh nghiêng đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó nghiêm túc giải thích:

“Anh trai nghe thân mật hơn mà, dù sao thì em cũng là con một, ừm, thế thì… anh trai nhỏ, có được không?”

Ba từ “anh trai nhỏ” vừa nói ra, chiếc xe đạp liền lắc nhẹ một cái. Thời Huỳnh cầm hộp sữa trên tay, thích thú uống một ngụm, mím môi cười.

Nhưng khi cô đang uống, cảm giác ngột ngạt đột ngột ập đến, lồ ng ngực trĩu nặng, khó thở, giãy giụa không ngừng trên yên sau. Ấy vậy mà người lái xe luôn rất cẩn thận kia lúc này lại chẳng hề phát giác.

“Meo!”

“A! Sandwich con lại đè lên bố con rồi, gan lớn thật đấy!” Thời Huỳnh vùng vẫy, giật mình tỉnh giấc, vung chăn ra, đẩy chú mèo cưng đang đè trên chăn lăn thẳng xuống đất.

May mà trong phòng có trải thảm mềm, mèo con quay cuồng lăn hai vòng trên thảm xong lại bật dậy, nhảy lên chiếc bàn cạnh giường. Đôi mắt xanh biếc to tròn nhìn cô, sau đó giơ một chân lên, để lộ lớp đệm thịt mềm mại hồng hào.

Thời Huỳnh vươn ngón trỏ ra chạm vào đệm thịt màu hồng xinh đẹp kia, lại xoa xoa huyệt thái dương đang đau do say rượu:

“Sandwich, con lại đè lên thứ gì rồi?”

Sandwich nghe không hiểu, nhưng ánh mắt Thời Huỳnh quá rõ ràng, nó nhảy khỏi bàn, lắc lắc cái đuôi trắng mềm như bông, vừa kêu meo meo vừa tung tăng đi về cái tổ của mình.

Tờ giấy nhỏ dán trên bàn viết: [Mình phải tăng ca vào Chủ Nhật, con trai mang về cho cậu rồi. Buổi sáng tỉnh dậy nhớ uống nước mật ong.]

Thời Huỳnh gấp tờ giấy note lại, cất vào ngăn kéo. Sau đó, cô xoay người xuống giường, lê dép lê đi tới phía cửa sổ kéo tấm rèm dày ra, để ánh nắng ấm áp tràn ngập cả căn phòng.

Ở tầng trên cùng, cô có thể phóng tầm mắt nhìn toàn bộ khu dân cư rộng lớn phía dưới. Những tòa nhà thấp bé, chỉ cao sáu tầng, nằm sát nhau. Tường bên ngoài mới được sơn lại cách đây hai năm, nhìn rất mới.

Tháng Sáu, trên phố Bạch Quả, cây cối xanh tốt, cành lá xum xuê, những tán cây cao lớn tỏa bóng mát cả con đường, đem lại sắc xuân cho thành phố nhộn nhịp.

Chung cư Thương Minh mà Thời Huỳnh đang ở có vị trí rất độc đáo, phía trước là khu dân cư có tuổi đời hàng chục năm, trước đây là nơi các quản lý và giáo viên trong khu ở. Cách đó chỉ một con phố là những tòa nhà văn phòng và chung cư hiện đại, mang đậm hơi thở thương mại hóa. Một con phố chia cắt thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thời Huỳnh rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài, vừa đổ thức ăn cho Sandwich vừa gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trú trên Wechat, báo rằng cô đã tỉnh cùng lời cảm ơn.

Sau khi rửa mặt, cô nghe theo “lời dặn của bác sĩ” uống một cốc nước mật ong. Sau khi bày biện món trứng mới rán ra đ ĩa, rắc thêm chút tiêu đen, Thời Huỳnh ngáp một cái rồi ngồi xuống giải quyết bữa sáng.

Đang ăn, Thời Huỳnh bỗng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc. Yên ắng thật, có vẻ hàng xóm bên cạnh đã dọn đến ở.

Tháng trước, công ty cô có khách hàng mới, ngoại trừ vấn đề thời gian trao đổi giữa đoàn đội là từ 3 giờ đến 5 giờ sáng do chênh lệch múi giờ, còn lại Thời Huỳnh tương đối hài lòng. Mặc dù khách hàng là người khắt khe đến mức cầu toàn nhưng những lời lẽ luôn rõ ràng, chính xác, không bao giờ kiểu mơ hồ như “Tôi nghĩ cái này không được ổn” hay “Trước tiên hãy làm một bản phác thảo ý tưởng đưa tôi xem qua.”

Công ty mà Thời Huỳnh làm việc có thời gian làm việc rất linh hoạt, có thể tan làm lúc nửa đêm, cũng có thể đến công ty vào 3 giờ chiều ngày hôm sau. Thế nhưng, cứ mỗi sáng vừa về đến nhà, chưa kịp ngủ, cô đã bị tiếng ồn từ việc sửa sang nhà bên cạnh làm phiền. Thời Huỳnh không còn cách nào khác, đành phải trở về khu chung cư cũ.

“Biết thế đã mua tai nghe chống ồn.” Thời Huỳnh gõ gõ lên trán mình, tức giận cắn một miếng trứng: “Đúng là quá ngốc!”

---

Tin nhắn từ Tần Vân Thăng (QYS).

[QYS: Người anh em, vẫn câu cũ, cậu có biệt thự lại không ở, đi ở trong một căn hộ nhỏ xíu? Nhà thì chưa đến 200 mét vuông, lại nói, tôi canh ở đấy nguyên một tháng cũng không thấy bóng dáng người ở cùng tầng với cậu.]

Văn Tê Hạc nhận được Wechat khi đang ở trong căn bếp mới được tân trang, dùng dụng cụ nhà bếp vẫn còn mới toanh để làm sandwich và bò bít tết. Anh liếc nhìn khung chat, tay vẫn chậm rãi chiên bít tết rồi bày ra đ ĩa.

Anh trả lời ngắn gọn: “Cảm ơn, hôm nào tôi mời.”

Về phần nửa câu hỏi trước, anh vẫn như mọi khi, hoàn toàn lờ đi. Thật ra, chính anh cũng không biết mình nhìn trúng điểm nào của căn hộ ở khu Thượng Minh.

Vị trí địa lí?

Mặc dù cách Bách Đốn một giờ lái xe, nhưng chí ít cơ sở vật chất xung quanh đã được hoàn thiện, chất lượng cuộc sống cao, hơn nữa phong cảnh con phố Bạch Quả phía trước thật sự rất đẹp.

Văn Tê Hạc lắc đầu, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy dao làm bếp, cắt cà chua làm đôi, gọt vỏ, cuối cùng cắt thành từng miếng vuông vắn. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm những miếng cà chua đã được gọt vỏ, trong đôi mắt đen như mực thoáng hiện chút bối rối.

Bình thường ăn cà chua anh không bận tâm đ ến việc gọt vỏ, nhưng khi làm sandwich, anh lại có cảm giác phải gọt vỏ bằng mọi giá.

[QYS: Đúng rồi, tôi vừa hỏi được về nữ thần tối hôm qua đó, cậu nhìn trúng cô ấy rồi à?]

Đêm qua Tần Vân Thăng cực kỳ nhiệt tình truyền dạy kinh nghiệm của mình cho em trai Giang, thực ra cũng có một chút tâm tư. Anh ấy nhìn trúng Thời Huỳnh, mà em họ anh ấy lại thích Khúc Thanh Trú. Chỉ bảo xong, Giang Túy quả nhiên đã kể vài chuyện liên quan đến Thời Huỳnh.

Nhưng điều khiến anh ấy kinh ngạc hơn là Văn Tê Hạc đột nhiên hỏi về cô gái đó. Bọn họ đã quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên Văn Tê Hạc tò mò về một người khác giới. Tần Vân Thăng tự nhận bản thân đã trải qua ba mối tình, không thể trơ mắt nhìn anh em tốt của mình cô đơn lẻ bóng nên sẽ mở lòng tác hợp một phen.

[QYS: Nè, cậu không nói thì tôi sẽ nẫng tay trên đó!]

[Văn Tê Hạc: Quá xấu.]

Tần Vân Thăng đang uống nước, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Văn Tê Hạc liền bị sặc đến mức ho sặc sụa, mặt đỏ bừng điên cuồng gõ chữ:

[Tiêu chuẩn của cậu nằm trên đỉnh Everest à? Với cả, cậu công kích vẻ bề ngoài của một cô gái nhỏ như vậy thì có tính là đàn ông không hả? Cậu…]

Văn Tê Hạc dựa nửa người vào quầy bếp, nhìn chằm chằm vào biểu tượng “đang nhập tin nhắn…” trên khung thoại. Anh nhẹ cong khoé môi. Dựa vào mấy năm làm bạn này, Tần Vân Thăng đang định nói gì, anh cũng đoán ra được một ít.

Sau một lúc, Văn Tê Hạc dùng một tay gõ gõ vài chữ trên bàn phím, trước khi Tần Vân Thăng kịp phản hồi, ấn gửi.

[Văn Tê Hạc: Cậu.]

Tần Vân Thăng: “…”

[QYS: Xấu? Tôi cược tôi sẽ tán đổ cô ấy trong vòng nửa tháng, cậu có tin không?]

Văn Tê Hạc nhìn chằm chằm vào nội dung tin nhắn một lúc, hơi nheo mắt lại. Tuy rằng đêm đó, cảm giác quen thuộc mơ hồ kia có chút đột ngột, anh có hơi không vui vì tâm trạng mất kiểm soát, nhưng lời nói của Tần Vân Thăng vẫn khiến anh có chút bực bội.

[Cậu sinh ra không phải khỉ cũng thật đáng tiếc.]

Tần Vân Thăng ngớ người một lát, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đột nhiên tỉnh táo lại. Con khỉ thích ăn đào, quả đào tiếng Anh gọi là gì?

Mẹ kiếp, Văn Tê Hạc là đang nói anh ấy “nghĩ hão”! (*)

[Với lại, mấy lời cậu vừa nói không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, xin hãy tôn trọng đôi mắt của cô gái kia.]

Tần Vân Thăng: “…Đệt!”

Ý này là đang nói: nếu người ta nhìn trúng anh ấy thì chắc chắn là do mắt họ mù?!

--------------------

Chú thích: (*) Trong đoạn văn gốc, khi Văn Tê Hạc nói với Tần Vân Thăng câu "Không sinh ra là khỉ thì thật đáng tiếc", điều này ám chỉ một câu châm biếm ẩn dụ.

Cụ thể:

Khỉ (猴子) trong văn hóa Trung Hoa thường liên tưởng đến việc thích ăn đào (桃子).Tần Vân Thăng sau đó tự suy diễn: "Đào" trong tiếng Anh là "peach", và cách phát âm của "peach" gần giống với "屁吃" (pì chī) trong tiếng Trung."屁吃" trong tiếng Trung có nghĩa là "nghĩ hão huyền", hay nôm na là "nghĩ vớ vẩn".

Vì vậy, khi Văn Tê Hạc châm biếm Tần Vân Thăng giống như khỉ thích ăn đào, ý sâu xa chính là ám chỉ Tần Vân Thăng đang mơ mộng viển vông hoặc nghĩ những điều không thực tế.

Câu dịch sang tiếng Việt là "nghĩ hão", tức Văn Tê Hạc mỉa mai rằng ý định "cưa đổ cô gái trong nửa tháng" của Tần Vân Thăng chỉ là suy nghĩ hão huyền.

—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Hạc Hạc: Tôi không chỉ trả lời, mà còn trả lời tận 4 lần.

Bình Luận (0)
Comment