Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 10

[Lam Lam: Anh Thời? Chuyện gì vậy? Người ngoài cửa thật sự là cậu hai nhà họ Văn sao?]

[Lam Lam: Tiểu Úc đang đập đầu vào gối, anh ấy có nghe thấy... Cái kia không?]

Thời Huỳnh đọc xong tin nhắn, cười nhạt, gõ phím trả lời: “Cậu nghĩ anh ấy không nghe thấy à? Bảo với Tiểu Úc là đừng về nước nữa, không thì mình có thể sẽ bị các chú cảnh sát bắt vì tội mưu sát không thành.”

[Tiểu Úc: Mình sai rồi QAQ, anh ấy giận à? Anh Thời, cậu bán đứng mình đi, sau đó mình sẽ nhờ anh trai tới làm người hòa giải, nhưng nếu Văn Tê Hạc vẫn mang thù thì công việc của cậu sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó mình không thể chối tội nữa!]

[Tiểu Úc: [Mình sai rồi].[Quỳ rạp].jpg]

Cả nhóm bạn thân đều rất hiểu Thời Huỳnh, một người hoàn toàn có thể sống sung sướng chỉ nhờ vào số tài sản được thừa kế, hưởng thụ cảm giác được vung tiền như rác, nhưng cố tình lại lựa chọn công việc tại công ty quảng cáo Hành Không, lại còn chỉ giữ chức trưởng nhóm không mấy quan trọng.

Ngoài tình yêu ra, có thể có lý do nào khác không?

Không có!

Bốn người sau khi trao đổi đều đoán ra được phần nào lý do tại sao Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc lại quen nhau, Quảng cáo Hành Không đã làm chiến lược tiếp thị marketing cho Châu báu Bách Đốn suốt hai năm. Hai công ty hợp tác rất ăn ý. Khi đó, nhóm bạn thân của Thời Huỳnh thậm chí còn tới đóng giả khách hàng trong triển lãm thương mại vì danh tiếng của cô, còn việc Văn Tê Hạc trở về nước, trở thành ông chủ của Bách Đốn, đã là tin nóng trong giới mấy ngày nay.

Có người nói rằng cuộc tranh giành thừa kế hàng thứ nhất họ Văn đã bắt đầu rồi, có người lại nói Văn Tê Hạc khiến ông cụ tức giận, bị điều xuống một công ty con trong nước.

Dĩ nhiên, gọi là công ty con, nhưng ở trong ngành sản xuất châu báu, công ty này cũng thuộc top công ty hàng đầu.

Nhìn Tiểu Úc liên tục gửi nhãn dán biểu cảm, Thời Huỳnh mỉm cười, nảy ra ý định trêu đùa, sắp xếp lại câu từ, gõ vào khung thoại:

[Anh Thời: Công việc thì đúng là đang bị ảnh hưởng.]

“Xong rồi xong rồi, anh Thời là người hiếu thắng kiêu ngạo, vậy mà lại thừa nhận bị ảnh hưởng, chắc chắn cậu hai nhà họ Văn thực sự tức giận rồi, nhưng lời nói khi say đâu thể tin được!” Tiểu Úc loảng cuống quýt đập đầu vào bàn trà, khóc không ra nước mắt: “Lam Lam, mình gây họa rồi, tội không thể tha.”

“Không sao đâu, chuyện công việc, chúng ta có thể giúp được mà! Hơn nữa với năng lực của anh Thời nhà mình…” Hà Lam còn chưa nói xong, Wechat đã kêu lên một tiếng, vừa cúi đầu đã suýt cắn phải lưỡi, ngay sau đó, lông mày cô ấy giật giật, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến mức giậm chân, hét lên: “Thời Tiểu Huỳnh, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao!”

[Anh Thời: Nhưng không ảnh hưởng lớn lắm, chỉ là anh ấy bảo mình trưa nay sang nhà ăn cua hấp, lại bàn về kế hoạch mà thôi [cười mỉm.jpg]]

[Hà Lam: [Cậu đúng là đồ chó.jpg]]

Vì vừa trêu đùa với bạn thân một chút, cảm xúc lo lắng do lời mời đến nhà ăn cua hoàng đế giữa trưa của hàng xóm trong Thời Huỳnh đã tiêu tán một ít, lẩm bẩm hát bài ca Xì Trum, ôm Sandwich bước ra ban công, tận hưởng bữa sáng yêu thương của bà Trịnh dưới ánh nắng nhẹ nhàng.

“Cả hai phần cơ đấy.” Thời Huỳnh khảy bát cháo trong túi nhựa đen, nghiêng đầu suy nghĩ: “Liệu bà Trịnh có dặn anh Văn ăn sáng cùng mình không nhỉ?”

Nhưng có lẽ nếu ăn chung với một cô gái sẽ thấy rất ngại, nên anh ấy mới đưa hết đồ ăn cho mình?

Văn Tê Hạc: Không, vừa tập thể dục xong cần phải đi tắm.

Cả buổi sáng, Thời Huỳnh đều bận rộn với công việc, dù sao thì dự án của Châu báu Bách Đốn còn cần cô phải dẫn đội tới triển lãm của S&D. Ngoài ra, Quảng cáo Hành Không cũng đang có kế hoạch mở rộng hoạt động, nên cô còn phải chuẩn bị cho chuyến công tác để gặp gỡ khách hàng.

Tấm rèm mỏng được treo bên mép ban công, xung quanh là những chậu hoa cẩm tú cầu, những đoá nguyệt quý đang chờ được nở rộ đầy diễm lệ, hoặc đẹp đẽ quý giá, hoặc tươi mát trang nhã, đẹp không sao tả xiết. Những bông hoa này khiến ban công trông như một khu vườn nhỏ, lại nhìn đến sức sống mãnh liệt toả ra từ những loài thực vật này, chứng tỏ chủ nhân chăm sóc chúng rất tốt.

Ghế mây kiểu Bắc Âu xếp thành nửa vòng tròn, ở giữa là bàn tròn với bình trà còn đang tỏa hơi nóng, trong hộp pha lê đựng đầy kẹo trái cây, kẹo bông gòn được xếp ngay ngắn. Thời Huỳnh bưng ly trà xanh, đeo tai nghe KC07, chân đặt lên ghế có đệm mềm, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đang chiếu một đoạn quảng cáo.

Mái tóc xoăn màu nâu được buộc lỏng thành đuôi ngựa thấp bằng một dải ruy băng xanh đậm, vài lọn tóc nhỏ rủ xuống bên tai, khuôn mặt trắng nõn nổi bật dưới ánh nắng, đôi mắt sáng trong chứa đầy sự thuần khiết và chăm chú.

Văn Tê Hạc bước ra ban công, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy, chỉ cần liếc mắt một cái, ánh mắt anh đã không thể dịch chuyển, sau một lúc lâu, đuôi mắt hơi nhướn lên, nghiêm túc thưởng thức.

“Meo”

Sandwich đang cuộn tròn trên chiếc ghế trống nhai cá khô, nhìn thấy Văn Tê Hạc, nó lắc lắc cái đuôi, từ trên ghế nhẹ nhàng nhảy lên bàn đá cẩm thạch, chóp mũi màu hồng phấn nhẹ nhàng chạm vào cửa kính ban công, cách một cánh tay, chớp đôi mắt xanh to tròn long lanh tò mò quan sát Văn Tê Hạc.

Một người lạ, nhưng là người lạ quen biết với chủ nhân.

Do tai nghe có nhạc nên Thời Huỳnh không hề hay biết về sự hiện diện của Văn Tê Hạc, anh nhìn cô một lúc, rồi dịu dàng ra hiệu với Sandwich.

Sandwich không hiểu, lại nghiêng đầu “meo” một tiếng nữa, nhưng nhìn cả nửa ngày vẫn không nhìn ra điều gì khác thường, bèn quay về ghế mây tiếp tục ăn cá khô.

Văn Tê Hạc nghiêng người tựa vào ban công nhà mình, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm một hồi lâu, thỉnh thoảng nhìn thấy biểu cảm sinh động của Thời Huỳnh, không kìm chế được mà cong môi cười.

Một lúc sau, anh lắc đầu quay lại phòng bếp, chuẩn bị xử lý đám cua mà cô gái nhỏ nhận vào sáng nay. Anh đã sống hai mươi sáu năm, nhưng đây là lần đầu tiên mặt dày làm chuyện chặn đồ như vậy.

Đến gần 12 giờ, Thời Huỳnh dọn dẹp xong ban công, mặc một chiếc áo phông cotton kết hợp với quần dài màu xanh sẫm, trang điểm nhẹ rồi đi sang gõ cửa nhà bên cạnh.

Vừa mới gõ một cái, cửa đã được mở ra, Thời Huỳnh đang định nói chuyện, lại đột nhiên ngây người, dù đã cố giữ khuôn mặt bình tĩnh nhưng không thể che giấu được sự lúng túng.

Văn Tê Hạc cũng sững lại một chút.

Lúc Thời Huỳnh ở trên ban công, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài màu hồng phối với chiếc băng đô tai thỏ. Nhưng bây giờ, khi cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơ mi xanh sẫm mình vừa thay sau khi tắm, nhìn qua có chút giống như hai người đang mặc đồ đôi.

Văn Tê Hạc bật cười nhẹ:

“Chúng ta đúng là có gu rất giống nhau.” Anh nói xong thì nhanh chóng tránh sang một bên nhường đường, một tay mở rộng cửa, một tay đỡ Thời Huỳnh ngồi vào bàn ăn.

Tuy rằng hai người là hàng xóm, nhưng trong tình cảnh hiện tại, anh lo rằng Thời Huỳnh sẽ cảm thấy không thoải mái khi ở trong không gian riêng tư như vậy.

“Đúng vậy.”

Nghe thấy lời trêu chọc của Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh gượng gạo phụ hoạ một câu, lại lần nữa tự hỏi liệu giữa cô và anh có sự xung khắc về mặt nào không. Nếu không, tại sao một người luôn dày mặt như cô lại cứ gặp phải mấy tình huống oái ăm thế này:

“Hơn nữa còn kén ăn, không ăn được khổ qua.”

“Chờ chút, tôi vào bếp lấy cua ra.” Văn Tê Hạc cầm một chiếc cốc thủy tinh vừa rửa sạch, rót đầy nước lọc, đặt bên cạnh tay Thời Huỳnh.

Thời Huỳnh cũng không muốn khách sáo mà ra vẻ nói muốn hỗ trợ, dù gì chân cô cũng đang bị trật, có giúp cũng chỉ gây thêm rắc rối:

“Anh Văn, làm phiền anh rồi.”

Sau khi ngồi xuống cô cũng dần bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn cách bài trí xung quanh, toàn bộ chỉ có ba màu đen, trắng và xám, đơn giản sạch sẽ nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Một ngôi nhà giống như nhà, nhưng lại không hẳn là nhà.

Thời Huỳnh uống một ngụm nước, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e miệng cốc, căn phòng này giống với căn phòng mà anh trai nhỏ từng ở, hầu như không có bất kỳ đồ vật nào tạo cảm giác ấm cúng.

Khi Văn Tê Hạc bưng mấy đ ĩa đồ ăn ra bàn, Thời Huỳnh đã kịp thoát khỏi dòng hồi ức, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã mở to mắt kinh ngạc, ánh mắt cô từ từ lướt qua các món ăn trên bàn rồi nhanh chóng thu lại, chân thành khen ngợi:

“Anh Văn, bộ môn nấu ăn này, anh đúng là chân nhân bất lộ tướng.”

Thời Huỳnh ban đầu nghĩ rằng Văn Tê Hạc sẽ làm món cua hấp đơn giản giống như mình đã nói trước đó, vì món này không cần nhiều kỹ thuật, nhưng trước mắt cô là cua hấp, cua xào cay, cua nướng bơ, tất cả đều ngon mắt, thơm phức. Chúng khiến cô, người chỉ biết chiên trứng, nấu cháo và luộc mì không khỏi kinh ngạc cảm thán.

“Nếu tôi nói mình bẩm sinh đã biết nấu ăn, cô có tin không?”

“Tin chứ.”

Thời Huỳnh rất có thiên phú trong việc bóc cua, chỉ bằng một vài thao tác đã bóc được một chiếc càng cua nguyên vẹn. Bởi vì lần trước khi ăn ở quán Ngũ Cốc Tạp Lương, Văn Tê Hạc vẫn luôn không nói chuyện trong lúc ăn, vì thế trước khi cắn miếng thịt cua, cô nói tin anh, sợ làm phiền thói quen ăn không nói, ngủ không nói của anh.

Thịt cua trắng ngần, từng thớ từng thớ đều rõ ràng, cắn vào một miếng, miếng thịt chắc nịch, vị ngọt bùi hòa cùng vị nước cua tươi ngon bùng nổ trên đầu lưỡi, bổ béo và mềm mịn. Thời Huỳnh ngừng lại đôi chút, nhai thêm vài cái, đôi mắt hạnh phúc nheo lại, thịt cua quả nhiên là ngon nhất!

Tin chứ.

Văn Tê Hạc thoáng sững sờ, cúi đầu cười khẽ:

“Lừa cô thôi, tôi biết nấu ăn, nhưng món hải sản là học từ thời đại học.”

Anh vừa nói vừa dùng dụng cụ xử lý vỏ cua, thấy Thời Huỳnh híp mắt, khuôn mặt phúng phính lúc ăn, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác thành tựu, như thể việc học làm hải sản trong lúc ngẫu hứng ở đại học chỉ để có ngày ai đó trước mặt anh ăn uống hạnh phúc như vậy.

Thấy Văn Tê Hạc mở lời, Thời Huỳnh không ngại phá bỏ quy tắc ăn không nói, giơ ngón tay cái lên khen ngợi, ánh mắt chân thành tha thiết:

“Tôi thấy tay nghề của anh không thua gì quán Ngư Đình.”

Ngư Đình là quán hải sản nổi tiếng nhất thành phố Nam, đây cũng là một điểm đến mà bất kỳ du khách nào cũng phải ghé qua, chỗ ngồi tại quán luôn được đặt trước vài tháng, trong lòng Thời Huỳnh, món cua hấp của Ngư Đình luôn đứng no.1.

Hồi nhỏ, nhờ bà nội mà Thời Huỳnh đã có dịp gói vài con cua mang về từ Ngư Đình để chia sẻ với anh trai nhỏ, lúc đó trước khi ăn, anh trai nhỏ đã hứa sẽ học cách làm hải sản, nhưng đáng tiếc, trước khi cô kịp nếm thử, anh đã gặp chuyện.

“Anh có phụ trách chiến lược marketing cho Flower Diamonds không?” Thời Huỳnh vừa hút thịt từ chiếc vỏ cua vừa hỏi: “Lần này Hành Không sẽ không mắc lại sai lầm lần trước đâu.”

Cùng ngồi ăn thật sự giúp hai người dễ dàng xích lại gần nhau hơn. Sau khi ăn hết một con cua, cảm giác xa lạ của Thời Huỳnh đối với Văn Tê Hạc cũng biến mất.

Câu hỏi của cô cũng là điều mà Kim Á và Vu Giai Đan của Châu báu Bách Đốn tò mò, dù Văn Tê Hạc giữ chức danh người phụ trách, nhưng mỗi lần bên B sửa một bản kế hoạch, liền được yêu cầu phải gửi cho bên A xem một bản, mà làm gì có ông chủ nào dư thời gian tự mình xem xét từng bản như thế?

“Bản cô gửi đã là bản cuối cùng rồi.” Văn Tê Hạc nhẹ nhàng đặt miếng thịt cua đã bóc ra trước mặt Thời Huỳnh, quả nhiên là một người đàn ông lịch sự ga lăng: “Hơn nữa, chiến dịch Flower Diamonds nhằm thể hiện truyền thống thương hiệu của Châu báu Bách Đốn từ khi thành lập cho đến nay, công ty rất coi trọng điều này.”

“Với lại, thứ Hai tôi phải ra nước ngoài về tổng bộ, lúc đó sẽ khó trao đổi hơn so với ở trong nước.”

Văn Tê Hạc thừa nhận rằng anh có cảm tình với Thời Huỳnh và mong muốn có cơ hội tiếp xúc riêng để hiểu nhau hơn. Tuy nhiên, với mức độ hiện tại, quan hệ của hai người không đến mức đùa giỡn trong công việc, nội dung trong email của Thời Huỳnh đã hoàn toàn giải quyết được ba vấn đề mà anh đã nêu ra trong cuộc họp trước.

Trong hai năm qua, anh đã xem xét rất nhiều quảng cáo marketing của Châu báu Bách Đốn, lấy đó làm tiêu chuẩn thì kế hoạch mà Thời Huỳnh đưa ra hoàn toàn phù hợp với yêu cầu và mục tiêu.

“Ăn cua xong rồi hẵng nói chuyện về Flower Diamonds, kẻo phụ lòng mấy con cua đã được chế biến.”

“Ok.”

Ba đ ĩa cua lớn, hai người ăn suốt một tiếng, lúc dọn dẹp bàn ăn, Văn Tê Hạc kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của Thời Huỳnh. Cô giơ hai tay lên, bất lực nói:

“Tôi chỉ định đi rửa tay, tiện đường mang đ ĩa đi luôn, thật sự không phiền đâu.”

Ngón tay của Thời Huỳnh trắng muốt, nhỏ xinh, mặc dù cô đã đeo găng tay dùng một lần, nhưng sau khi tháo ra, trên đầu ngón tay vẫn dính chút nước sốt, không chỉ có đầu ngón tay, từ góc nhìn của Văn Tê Hạc, vừa vặn thấy đôi môi Thời Huỳnh cũng bị dính nước sốt, hơi bóng lên, yêu kiều mềm mại .

Cổ họng Văn Tê Hạc đột nhiên hơi ngứa, hơi thở hơi nghẹn lại, tim cũng bắt đầu đập nhanh một cách bất thường, anh nhanh chóng dời ánh mắt, trầm giọng bác bỏ:

“Cô nhảy lò cò thế này, nếu làm rơi đ ĩa rồi bị mảnh vỡ đâm vào thì sao?”

Nói xong, anh lập tức quay lại dọn dẹp vỏ cua và đ ĩa mà không nói thêm gì nữa.

Thời Huỳnh có chút ngượng ngùng, vô thức nhéo nhéo tai, lúc ở nhà cô vẫn luôn nhảy lò cò mà không gặp vấn đề gì, nhưng nhìn thái độ của Văn Tê Hạc, rõ ràng là anh không đồng ý. Cô thở dài, rồi nhảy lò cò đi rửa tay.

Chờ khi tiếng bước chân của cô xa dần, động tác dọn dẹp của Văn Tê Hạc khựng lại một lúc, ánh mắt trở nên phức tạp, phản ứng vừa rồi của bản thân…

“Người anh em, cậu đoán trước được tôi sẽ đến sao? Còn mở sẵn cửa!” Tần Vân Thăng, với kiểu tóc búi củ tỏi, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, ngông nghênh xuất hiện ở cửa phòng khách, nhanh chóng liếc thấy đống đồ ăn chưa dọn hết trên bàn, lập tức làm động tác ôm tim một cách phóng đại:

“Cậu dám lén ăn một mình! Cậu thật không có nghĩa khí!”

“Còn dư không? Mau đưa tôi đôi đũa, tôi phải…”

Tần Vân Thăng nói được một nửa bỗng sững sờ tại chỗ, Thời Huỳnh vừa rửa tay xong, bước ra từ bếp. Những gì anh ấy định nói bị nghẹn lại ở cổ họng, không thể nuốt trôi cũng chẳng thể nói tiếp, vừa nghẹn lời vừa dụi mắt liên tục.

Một lát sau.

Anh ấy run rẩy giơ tay chỉ vào Thời Huỳnh, sau đó quay sang nhìn Văn Tê Hạc với ánh mắt đầy ngỡ ngàng và kinh hoàng, như thể cả thế giới quan đã bị đảo lộn, giọng anh ấy the thé vang vọng khắp tầng lầu:

“Hai người sống... sống chung?!”

Thời Huỳnh: “...”

Văn Tê Hạc: “...”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Bảo: Tôi có tội, tôi đã làm ô uế danh dự trong sạch của anh Văn!

Bình Luận (0)
Comment