Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 9

Phía đông đã trắng xóa, từng lớp ánh sáng rực rỡ của buổi sáng đang nhuộm màu lên bầu trời trong xanh. Bởi vì đang là cuối tuần nên toàn bộ thành phố Nam đều thức dậy chậm hơn bình thường một chút.

Khu dân cư đối diện nhà trọ Thương Minh có một công viên được bố trí không tồi, trong đây thường có các cụ già tập Thái Cực quyền và cả những người trẻ tuổi chạy bộ vào mỗi buổi sáng.

“Chàng trai trẻ, đang chạy bộ sao?”

Cụ ông đang tập Thái Cực quyền dừng lại, cười tủm tỉm nhìn chàng trai đang ngồi uống nước trên ghế dài gần đó, dáng cao chân dài, vẻ ngoài tuấn tú, hơn nữa còn kiên trì tập thể dục vào sáng sớm cuối tuần, rất có tính tự giác, ông cũng vừa mới đếm, cậu thanh niên này đã chạy suốt hai vòng lớn, thể chất đúng là không tồi:

“Đúng rồi, chàng trai trẻ, cậu có bạn gái chưa?”

Trước khi Văn Tê Hạc về nước, anh đã quen với việc chạy bộ vào buổi sáng, nhưng trước đây xung quanh biệt thự gần như đều là đất đai trên danh nghĩa của nhà họ Văn, trên đường hầu hết cũng không gặp được người lạ. Sau khi về nước, mặc dù chung cư có máy chạy bộ, nhưng sau khi nhìn thấy khu dân cư ở đằng xa từ ban công nhà mình, Văn Tê Hạc bỗng nhiên cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.

Chạy ở đây được ba ngày, Văn Tê Hạc đã bị năm ông bà hỏi thăm về việc anh có bạn gái hay chưa, lại thấy ông cụ tiếp tục hỏi nữa, nhất thời buồn cười, ánh mắt anh chân thành:

“Có bạn gái, cô ấy... đang ngủ, lát nữa cháu phải mang bữa sáng về cho cô ấy.”

“A, có rồi sao." Nghe vậy, trên mặt cụ ông lộ ra vẻ thất vọng, cặp lông mày thưa thớt rũ xuống: “Có bạn gái rồi, cậu nên đối xử tốt với cô bé, lần sau nhớ mang theo bạn gái đến tập thể dục buổi sáng cùng, người trẻ tuổi bây giờ, hơn phân nửa đều không được khỏe mạnh, như vậy là không tốt.”

Văn Tê Hạc vặn chai nước, vui vẻ đồng ý:

“Ông, cháu về trước, hẹn gặp lại.”

“Được rồi, gặp lại sau.” Ông cụ chắp tay sau lưng đứng nhìn theo bóng dáng Văn Tê Hạc rời đi, sau một lúc lâu, nhíu mày vỗ vỗ đầu mình, cậu thanh niên này nhìn rất quen a, nhưng thật sự không nhớ ra đã gặp ở đâu, quả nhiên người già rồi, trí nhớ sẽ giảm xuống.

Trên đường Văn Tê Hạc trở về chung cư, đúng lúc bị bà Trịnh ở tiệm bánh bao nhìn thấy. Bà Trịnh vội vàng chào hỏi, trong đôi mắt hiền lành toát ra sự quan tâm:

“Huỳnh Huỳnh bị trật chân có nặng không? Mấy ngày rồi không thấy người đâu.”

“Không nặng, đã đeo nẹp bảo vệ cổ chân rồi, bác sĩ nói nghỉ ngơi một tuần là sẽ ổn thôi.”

Vừa nói xong, Văn Tê Hạc đã bị nhét hai túi nhựa vào tay, thậm chí còn không kịp từ chối.

“Cho con và Huỳnh Huỳnh, đem về ăn sáng đi! Huỳnh Huỳnh thích nhất là xíu mại bà gói đấy.” Bà Trịnh vừa xoa xoa đôi mắt, vừa thở dài một tiếng: “Năm ngoái con trai bà gặp chuyện, bà và ông nhà lúc đó đang hoang mang không biết làm gì, may nhờ có Huỳnh Huỳnh giúp liên hệ luật sư và bệnh viện, thậm chí còn giúp chúng ta tìm một cửa hàng mới.”

“Huỳnh Huỳnh bình thường đều sống một mình, bà thì mong có thể chăm sóc được con bé chút nào hay chút ấy.” Nói đến đây, bà Trịnh cười áy náy: “Nhưng thường ngày đều là Huỳnh Huỳnh chăm lo cho chúng ta, đi làm sớm còn mua mấy phần đồ ăn sáng cho đồng nghiệp, bà thấy hết, con bé cũng thật tốt bụng.”

Văn Tê Hạc nghe xong lời bà Trịnh nói, thu hồi cánh tay đang định trả tiền qua điện thoại, dù sao cũng là tấm lòng của người già:

“Cảm ơn bà Trịnh, lát nữa con sẽ mang đồ ăn sáng cho Thời... cho Huỳnh Huỳnh.”

Ban đầu trong mắt anh, Thời Huỳnh là một cô gái xinh đẹp và sắc sảo, thích nắm quyền chủ động trong công việc, nhưng sau khi nghe những lời này của bà Trịnh, anh đột nhiên nhận ra, ẩn dưới vẻ bề ngoài độc lập, nổi bật ấy là một trái tim mềm mại luôn được che giấu cẩn thận.

“Được rồi, về đi thôi, về đi.”

Văn Tê Hạc cúi đầu nhìn hai túi đồ ăn đầy ắp trong tay, không khỏi bật cười. Vừa mới nói sẽ mang bữa sáng cho bạn gái, ai ngờ ngay sau đó lại xách luôn hai túi bữa sáng đầy ắp thế này.

---

“Anh Thời, anh thảm quá đi ha ha ha ha.”

Vừa bật video lên, tiếng cười sảng khoái của Hà Lam đã vang khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng.

Thời Huỳnh đang nằm dài uể oải trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, cái chân đeo nẹp chói lọi buông thõng xuống. Cô liếc mắt nhìn lên màn hình TV đang chiếu hình ảnh của Hà Lam đang cười ngả nghiêng.

Một tay cô túm lấy Sandwich vừa ngã xuống, ôm vào lòng mình, vừa vuốt v e nhẹ nhàng vừa nói:

“Lam Lam, cậu làm ơn bớt ồn ào chút đi, làm Sandwich của nhà mình suýt nữa rơi xuống đất rồi.”

Không chỉ có Hà Lam, trên màn hình còn hiện ba người khác, Thời Huỳnh đều quen biết họ. Trong số đó có hai người từng uống rượu với cô ở Mojo lần trước, cả hai đều có anh trai thừa kế gia nghiệp, sống nhàn hạ với tiền hoa hồng là được, ngày thường chỉ quản lý studio riêng của mình, cũng không cần phải sáng đi chiều về.

Tối thứ Sáu, cả bốn người bọn họ bàn bạc, xách vali đi du lịch nước ngoài, bảo là sẽ đi tắm bùn núi lửa. Sáng sớm cuối tuần, Hà Lam gọi video đến, bảo là muốn cho Thời Huỳnh phải ghen tị.

Thời Huỳnh bình thường thích ngủ nướng, nhưng kể từ khi bị thương ở nhà nghỉ ngơi từ thứ Tư, nghỉ đến cuối tuần, cô đã sớm chán, sáng sớm nhận được video của Hà Lam vào lúc sáu giờ, cô vốn đang buồn chán nên quyết định trò chuyện một chút.

Trong video, bốn người với những bộ đồ ngủ khác nhau đang ngồi cười nói rôm rả trong phòng khách. Khi biết Thời Huỳnh bị trẹo chân, Khúc Thanh Trú liếc nhìn một cái, còn Hà Lam thì sau khi gọi điện cười nhạo cô, giờ lại nâng cấp lên cười nhạo qua video.

“Sandwich không rơi xuống đất chứ? Mình đã đặt ba thùng thức ăn và đồ hộp cho mèo rồi, chắc là sẽ đến nhà cậu vào ngày kia.”

Thời Huỳnh ngáp một cái, tay ôm Sandwich, tay còn lại vân vê móng vuốt mềm mại của nó, hướng về phía màn hình TV và vẫy tay:

“Con trai, nói lời cảm ơn dì Lam Lam đi nào.”

“Cảm-ơ-ơn.”

“Meo.”

Tiếng “meo” non nớt của Sandwich ngay lập tức làm Hà Lam vui vẻ ra mặt, nhưng cô ấy vẫn không quên cằn nhằn như thường lệ: “Gọi chị chứ, gọi dì cái gì.”

"Gọi chị á?" Thời Huỳnh vốn thường phớt lờ những câu này, nhưng lần này lại nghe theo, khẽ gập ngón tay lại và ngoắc: "Nếu cậu và Sandwich cùng thế hệ, tớ cho phép cậu có cơ hội gọi tớ là bố đấy."

“Ha ha ha ha.” Những người bạn còn lại lập tức cười phá lên.

“Chết tiệt.” Hà Lam buột miệng chửi thề, ném đồ ăn vặt trong tay đi, lao cả người về phía màn hình, tức tối chất vấn: “Thời Huỳnh, cậu đã bẫy tớ từ trước rồi đúng không!”

“Suỵt.”

Thời Huỳnh đặt ngón trỏ lên môi, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt màu trà khiến đôi mắt càng thêm long lanh. Cô nhẹ giọng nói:

“Sáng sớm, nhà bên có hàng xóm đấy, cậu nh ỏ giọng chút, đừng làm phiền người ta.”

"Thôi đi." Hà Lam trợn trắng mắt, nhìn cô với ánh mắt như đã thấu tỏ tất cả: "Cam đoan là trước khi cậu video call với mình, phòng khách nhà cậu đã rộn ràng tiếng phim kinh dị, thế là ai làm phiền ai hả?”

"Anh Thời, hàng xóm là trai đẹp hả?"

[Cộc. Cộc. Cộc.]

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thời Huỳnh giật mình tỉnh táo:

“À, cua hoàng đế mà tớ đặt tới rồi. Chờ chút nhé, lát nữa tớ sẽ phát trực tiếp cho các cậu xem màn hấp cua hoàng đế.”

Cửa ra vào nằm ở ngay bên cạnh TV, nên Hà Lam và mấy người bạn không thấy ai đến, nhưng họ nghe rõ từ “cua hoàng đế.”

“Sáng sớm mà đã ăn cua hoàng đế, cậu đúng là phung phí!”

“Ê? Anh Thời, cậu nói xem hàng xóm là trai đẹp hay gái xinh?”

Vừa nghe đến có trai đẹp, ánh mắt bạn bè không khỏi bừng sáng:

“Anh Thời anh Thời, chủ nhật tuần sau nhà họ Văn có tổ chức tiệc tối, cậu đi với bọn tớ đi! Cậu hai nhà họ Văn thật sự đẹp trai đó, không đùa đâu, nhìn một cái cũng không lỗ, mà ngay cả khi không nhìn trai đẹp, cậu cũng có thể kiếm thêm vài mối quan hệ, cơ hội quảng cáo công ty cũng không ít đâu, mỗi người là một tài nguyên đó.”

“Thôi đi, anh Thời nhìn ảnh chụp xong đã nói rồi, có đẹp trai đến mấy mà không hợp mắt cũng vô ích.”

Bốn người Hà Lam nói chuyện cũng không lớn, vừa đủ nghe, nhưng ngay khi Thời Huỳnh mở cửa và chạm mắt với Văn Tê Hạc, ánh nhìn trêu chọc trong mắt anh làm cô sặc đến mức ho khan, chỉ muốn che mặt và tắt video ngay lập tức!

Đúng là tình chị em plastic!

Văn Tê Hạc vừa đi chạy bộ về nên chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần dài màu đen, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, bên tóc mai của anh thấm đẫm mồ hôi, vài giọt lăn dọc theo quai hàm, từ từ trôi xuống cổ và thấm vào cổ áo.

Anh rũ mắt nhìn Thời Huỳnh, giọng nói lúc nào cũng ôn hòa lịch thiệp nay lại pha thêm chút trêu chọc:

“Chào buổi sáng, Thời Huỳnh.”

Thời Huỳnh cứng ngắc giơ tay lên, vẫy nhẹ:

“Chào buổi sáng, anh Văn.”

Bốn người Hà Lam: “…”

Tình chị em dù có là plastic đi nữa, thì qua cách Thời Huỳnh xưng hô với giọng điệu lạ thường, không nghe ra người vừa gõ cửa là ai thì mới lạ! Hà Lam lập tức tắt video, thậm chí còn không kịp hỏi Thời Huỳnh quen Văn Tê Hạc từ khi nào.

Chuyện là, Thời Huỳnh thỉnh thoảng sẽ dậy sớm tưới hoa trên ban công, Văn Tê Hạc tình cờ thấy một lần khi đi chạy bộ. Sáng nay, anh định ghé qua thử xem cô đã dậy chưa, ai ngờ lại vô tình bắt gặp một hiện trường tin tức sốt dẻo thế này.

“Trên đường về, bà Trịnh nhờ tôi mang cho cô, bảo là bên trong có xíu mại cô thích.”

Văn Tê Hạc vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, nhưng khi anh nhìn thấy chiếc băng đô thỏ hồng xinh xắn Thời Huỳnh đang đeo, khóe mắt anh ánh lên nụ cười, thái độ ấy lại khiến Thời Huỳnh cảm thấy hơi hoang mang hốt hoảng.

Tức giận?

Không tức giận?

“Cảm ơn.”

Thời Huỳnh khóc không ra nước mắt, bữa sáng trong tay nặng trĩu, trong lòng vô cùng hối hận, cô không nên nghe lời Hà Lam mà kết nối video lên TV, đeo tai nghe gọi video có phải tốt hơn không?!

“Hôm đó tôi uống say, hơn nữa…” Thấy Văn Tê Hạc không nói gì, Thời Huỳnh đành cắn răng nói tiếp: “Hơn nữa hôm đó bạn tôi chỉ đưa cho tôi một tấm ảnh chụp sau lưng, căn bản nhìn không thấy mặt, những lời tôi nói lúc đó chỉ là vô tình thôi, tôi thề!”

Đừng vì một câu nói [Nhận cái rắm] của tôi mà làm ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai bên nha, ông chủ lớn! Trước mặt khách hàng quan trọng như Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh không thể nói năng lỗ m ãng như khi thành ma men được, chỉ đành cố ý bỏ qua ba chữ “nhận cái rắm” rất thô thiển kia.

“Không thấy mặt à?”

“Hoàn toàn không thấy.” Đôi mắt của Thời Huỳnh tràn đầy sự chân thành, cô ôm chặt lấy Sandwich, giữa làn gió lạnh vào buổi sáng, chỉ có Sandwich mới có chút ấm áp.

“Không thấy thật sao…” Văn Tê Hạc kéo dài âm cuối, một tay tựa vào khung cửa, vì động tác này mà cánh tay dưới lớp áo lộ ra cơ bắp săn chắc, một tay khác chỉ vào mặt mình: “Nếu hôm đó nhìn thấy gương mặt này, cô sẽ đánh giá thế nào?”

Văn Tê Hạc không đeo đồng hồ vào buổi sáng, cổ tay trống trơn, nhưng Thời Huỳnh lại nhìn thấy một vết sẹo mờ trên xương cổ tay anh, nhìn vào màu sắc của vết sẹo, có vẻ đã nhiều năm.

Thời Huỳnh nhớ rõ anh trai nhỏ của cô có một nốt ruồi nhỏ màu nâu trên cổ tay. Một mùa hè nào đó, cô nhàn rỗi không có việc gì, quấn lấy anh trai nhỏ, nghịch ngợm vẽ một chú Xì Trum lên đó, anh trai nhỏ của cô rất dễ tính, cứ để mặc vài ngày cho đến khi phai màu mới tẩy đi.

“Đánh giá…”

Thời Huỳnh cụp mắt, khóe môi nở một nụ cười nhẹ:

“Chắc là sẽ nói đẹp trai đến phát khóc.”

Nghe vậy, biểu cảm nhẹ nhàng trên mặt Văn Tê Hạc thoáng thu lại, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào Thời Huỳnh, một lúc lâu sau, dùng giọng nói trầm khàn, mang theo cảm xúc khó diễn tả hỏi:

“Tôi với người mà cô gọi là anh trai nhỏ, thực sự rất giống nhau sao?”

“Thoạt nhìn thì rất giống.” Thời Huỳnh trả lời xong, lại lắc đầu: “Giống với hình ảnh anh trai nhỏ khi lớn lên mà tôi tưởng tượng, nhưng sau khi gặp anh vài lần, thì không còn giống lắm, hai người có một vài thói quen khác nhau.”

… Cũng có một số thói quen giống nhau, điều đó khiến cô không ít lần nảy sinh những suy đoán phi thực tế.

Cô không nói ra phần còn lại, vì cô biết dù là ai nghe thấy cũng sẽ không vui.

Văn Tê Hạc mấp máy môi mỏng, định nói gì đó, nhưng quan hệ giữa hai người không đủ thân thiết để tiếp tục câu chuyện này, ngay sau đó, anh duỗi tay chỉ vào con mèo mà Thời Huỳnh đang ôm:

“Tối qua tôi có nghe cô gọi nó là Sandwich, bình thường cô chơi game…”

“Xin lỗi, có phải là cô Nguyên Tiêu không ạ? Hàng tươi sống của cô đã đến, vui lòng kiểm tra và ký nhận.”

“Có đây.”

Khi mua đồ trên mạng, Thời Huỳnh luôn dùng tên Nguyên Tiêu làm biệt danh. Mà Văn Tê Hạc bị ngắt lời xong, thuận tay giúp cô xách hộp hàng tươi sống khá nặng từ nhân viên giao hàng, cúi xuống nhìn Thời Huỳnh ký nhận.

Sau khi người giao hàng rời đi, Thời Huỳnh vẫn mang trong lòng cảm giác tội lỗi vì bị chính người trong cuộc bắt gặp khi nói xấu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tê Hạc, nửa muốn bồi tội nửa muốn thử mời:

“Anh Văn, dù sao cũng là cuối tuần, trưa nay để tôi mời anh ăn cua hoàng đế nhé?”

Văn Tê Hạc không đáp ngay, ánh mắt lướt qua cái chân còn đang đeo nẹp của Thời Huỳnh, trong mấy ngày sống cạnh nhà cô, anh biết cô vẫn luôn gọi đồ ăn bên ngoài, dù sao đi đi lại lại trong bếp cũng rất dễ bị thương đến chân.

Thời Huỳnh ngượng ngùng nói:

“Sắp khỏi rồi.”

“Để tôi mang về nhà nấu cho, tiện thể, bản kế hoạch thứ hai mà cô gửi tối qua có hai chỗ cần chỉnh sửa, bàn trực tiếp sẽ dễ hơn.” Văn Tê Hạc nói xong, cúi đầu nhìn Thời Huỳnh, rõ ràng đang đợi cô đồng ý.

Thời Huỳnh nhìn thẳng vào mắt anh, nuốt nước bọt, khó khăn gật đầu:

“... Được thôi.”

… Anh Văn, cua hoàng đế đáng yêu thế này mà không biến nó thành Hồng Môn Yến thì thật uổng phí quá QAQ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hạc Hạc: Anh trai nhỏ của em có thể làm cua hoàng đế cho em ăn không? Anh có thể!

Bình Luận (0)
Comment