“Được rồi, lên đi.”
Văn Tê Hạc nói xong, lại ngồi xổm xuống, nhưng không giống lần trước, anh đưa lưng về phía Thời Huỳnh.
Thấy thế, cả người Thời Huỳnh cứng đờ trên ghế, ngơ ngác liếc nhìn xung quanh, cõng nhau giữa chốn đông người như này thật ngại chết, ấp úng nói:
“Không cần cõng đâu, tổng giám đốc Văn, xe của anh đỗ ở đâu? Tôi nhảy bằng một chân qua là được.”
“Nhảy bằng một chân?”
Văn Tê Hạc nghiêng đầu, xương quai hàm thanh thoát mịn màng như được phủ một lớp sáng màu dưới ánh sáng từ mặt trời:
“Cô nhảy bằng một chân xong, mắt cá chân lại bị trật sẽ lại nặng thêm, thời gian dưỡng thương vốn dĩ từ một tuần sẽ bị kéo dài tới hai ba tuần, có lời không?”
Anh thấy đôi mắt Thời Huỳnh vẫn đỏ hoe, giống hệt một một con thỏ con đang bị dọa cho sợ hãi, khóe môi hơi cong lên, trái tim như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, cảm giác mềm mại lạ kỳ.
“Cõng hay bế công chúa đều được, nhưng nhảy bằng một chân thì không được.” Văn Tê Hạc nói xong, bày ra bộ dạng tiểu bối ngoan ngoãn nhìn về phía bà Trịnh trưng cầu ý kiến: “Bà cảm thấy có nên để cô ấy nhảy bằng một chân không?”
“Không được, làm vậy thì cổ chân lại nặng thêm, Huỳnh Huỳnh ở một mình sẽ không tiện! Huỳnh Huỳnh mau để bạn cõng con đi bệnh viện đi, đừng lãng phí thời gian. Hơn nữa hai người các con đều là bạn bè, cậu thanh niên này cũng sẽ không để ý đâu.”
Tuy rằng bà Trịnh thấy Văn Tê Hạc tướng mạo tuấn tú, ánh mắt ngay thẳng, cũng có tâm tác hợp cho hai người, nhưng bà cũng không muốn tình trạng ở mắt cá chân của Huỳnh Huỳnh trở nên trầm trọng hơn, dù sao cõng cũng tốt hơn nhiều so với nhảy bằng một chân.
Huỳnh Huỳnh bởi vì cứu mình nên mới bị trật chân, nếu không có cô đỡ lấy, bà ngã xuống ba tầng cầu thang xong, rất có thể mạng cũng chẳng còn.
Văn Tê Hạc cũng rất có tự giác diễn nốt vở kịch kẻ xướng người hoạ này, quả quyết gật đầu:
“Con đương nhiên không ngại.” Nói xong, giọng điệu trầm xuống, tăng thêm một chút cô đơn: “Tổ trưởng Thời, cô không coi tôi là bạn bè sao?”
Thời Huỳnh: “...”
Có kẻ nào lại không muốn làm việc với sếp lớn kia chứ!
Dưới ánh mắt nóng bỏng cửa Văn Tê Hạc cùng bà Trịnh, Thời Huỳnh khẽ thở dài, xách đôi giày cao gót của mình lên, leo lên lưng Văn Tê Hạc, vừa leo lên đã không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Văn Tê Hạc nhìn qua có chút thon gầy, tưởng như không biết đánh nhau cũng chẳng biết chạy nhảy, nhưng khi anh cõng cô đứng dậy, vậy mà lại rất có sức bật.
Thời Huỳnh để ý thấy, suốt dọc đường, đi hai tay Văn Tê Hạc vẫn luôn giữ nhẹ, tay để tránh chạm vào làn da ở đùi cô. Lại nhớ tới vừa nãy, lúc anh kiểm tra tình trạng trật chân cho cô, anh cũng ngồi xổm xuống, hơn nữa hoàn toàn chưa từng ngẩng đầu lên xem.
Văn Tê Hạc rất biết điều tiết không khí, thỉnh thoảng anh sẽ nói vài câu, để Thời Huỳnh không cảm thấy lúng túng giữa khoảng không gian chỉ có hai người. Sau khi tới bệnh viện, hai người theo chỉ dẫn của bác sĩ, đi chụp X-quang, nhận được kết luận chính thức: Không gãy xương.
Lúc bước ra khỏi bệnh viện, mắt cá chân của Thời Huỳnh đã vinh dự được kèm thêm một chiếc nẹp màu xanh lam, Văn Tê Hạc vốn dĩ muốn cô dùng cả xe lăn hoặc nạng, nhưng bị Thời Huỳnh kiên quyết cự tuyệt.
Cô lười biếng dựa vào ghế, rũ mắt nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mình một lúc, chớp chớp đôi mắt, ký ức lại quay về một buổi chiều nào đó.
Ngôi trường mà Thời Huỳnh theo học là trường liên cấp từ tiểu học lên đến trung học cơ sở. Lúc đó đang là buổi trưa, đại hội thể thao do trường tiểu học tổ chức khá náo nhiệt, bởi vì lớp có quá ít bạn báo danh, nên Thời Huỳnh đang làm lớp trưởng bị lớp phó văn thể mỹ lôi kéo đăng ký đủ ba hạng mục, mà hạng mục đầu tiên trong buổi chiều là chạy tiếp sức nữ 4x400.
Thời Huỳnh chạy lượt cuối, đứng thứ 4 trong nhóm nhỏ. Vốn dĩ, cô rất chắc chắn mình sẽ lọt vào top 3, nhưng vừa mới chạy được nửa chặng đường thì cô bạn đứng thứ 3 bị trượt chân, bất ngờ ngã xuống, Thời Huỳnh đang chuẩn bị lướt qua cô bạn kia nhất thời không kịp phản ứng, trốn tránh không kịp cũng bị vấp ngã, té mạnh xuống sân thể dục.
Đầu gối và khuỷu tay đau đớn tột cùng khiến sắc mặt Thời Huỳnh tái nhợt, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“A, Thời Huỳnh!”
“Thầy ơi thầy ơi, có một bạn bị ngã.”
“Thời Huỳnh, cậu không sao chứ?”
Các bạn học vốn dĩ đến cổ vũ bắt đầu xúm lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng, lại nhìn thấy đầu gối đang chảy máu của Thời Huỳnh, một vài bạn nữ không khỏi bị dọa sợ.
Đầu gối vốn mềm mại trắng trẻo, nay máu tươi đầm đìa, nhìn rất kinh khủng.
Đau chết đi được!
Thời Huỳnh sắp khóc tới nơi, nhưng lại thấy các bạn học đang đứng xung quanh, chết vì sĩ diện, cố mím chặt môi, chỉ lắc lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không đau.”
Sau khi nghe cô bảo không đau, bạn nữ cùng lớp vốn đang sợ hãi mới thở phào nhẹ nhõm, may là chỉ trông đáng sợ mà thôi.
“Bạn học nhỏ, thầy dẫn em tới phòng y tế nhé.” Bạn học đứng thứ 3 vấp ngã đầu tiên đã được giáo viên bế đi, mà Thời Huỳnh bị các bạn học khác quây ở giữa, lúc thì đưa nước, lúc thì đưa kẹo, khiến thầy giáo không khỏi bị chọc cười.
“Thầy ơi, để em đưa em gái tới phòng y tế ạ.” Ôn Tiêu vốn đang ngồi xem trên khán đài, vừa nhìn thấy Thời Huỳnh ngã xuống, lập tức chạy như bay tới, tóc mái ướt đẫm mồ hôi rũ xuống trước trán, vừa nói vừa ngồi xổm xuống trước mặt Thời Huỳnh: “Em gái, lên đi, anh cõng em.”
Thời Huỳnh vốn đã kìm được nước mắt, trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Tiêu thì nhịn không được nữa, leo lên lưng anh xong lập tức vùi mặt vào cổ Ôn Tiêu, hương bạc hà cùng hương thơm từ đồng phục nhẹ nhàng vương vấn nơi chóp mũi, tủi thân thấp giọng nức nở:
“Anh trai nhỏ, đau quá hu hu hu, có lưu lại sẹo không vậy, có sẹo khó coi lắm.”
“Anh trai nhỏ sẽ chăm sóc em thật cẩn thận, sẽ không lưu lại sẹo đâu.”
Ôn Tiêu đang học trung học cơ sở, vóc dáng nổi bật so với các bạn cùng trang lứa, mặt mày sạch sẽ tuấn tú, tay chân thon dài. Cùng là bộ đồng phục màu xanh trắng, mặc trên người cậu lại trông sáng chói như mặt trăng. Khi cõng một bạn học nhỏ đi trên đường, hai người lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người khác, nhưng ánh mắt Ôn Tiêu vẫn nhìn thẳng về phía trước, chỉ tập trung an ủi Thời Huỳnh.
Ôn Tiêu cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên cổ mình, không khỏi đau lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Không khóc không khóc, đến phòng y tế bôi thuốc sẽ không đau nữa.” Nói xong, trong đôi mắt cậu hiện lên ý cười: “Trong túi áo của anh trai nhỏ có kẹo cam, em tự lấy đi, nếm chút vị ngọt thì sẽ không đau nữa.”
“Ai, ai khóc!” Thời Huỳnh cố gắng phản bác, ngay sau đó nấc lên một tiếng, nhất thời đỏ mặt, kiêu ngạo vỗ bả vai Ôn Tiêu: “Làm gì có ai khóc chứ, hic…”
Thời Huỳnh: “…”
Ôn Tiêu: “Ha ha ha ha.”
Em gái mình dễ thương chết mất thôi
Vì chuyện này mà khi đến tận khi bước vào phòng y tế, Thời Huỳnh cũng không chịu nhìn Ôn Tiêu, bĩu môi hờn dỗi, cũng tự giận dỗi chính mình, không phải chỉ bị ngã thôi sao, khóc cái gì chứ!
“A, đau đau đau.” Thời Huỳnh được bác sĩ bôi thuốc mà suýt nữa nhảy dựng lên trên giường, hốc mắt nhịn không được lại ch ảy nước mắt, đáng thương nhìn bác sĩ, nũng nịu: “Chị gái xinh đẹp, có loại thuốc nào khác bôi lên thì lập tức không đau nữa không.”
“Em làm như chị có thuốc tiên của Thái Thượng Lão Quân vậy, để chị nhẹ tay hơn nhé.”
“Chị, để em đi.” Ôn Tiêu xoa đầu Thời Huỳnh, lấy từ trong túi áo ra mấy viên kẹo cam, bóc vỏ, nhét vào trong miệng Thời Huỳnh: “Em gái em sợ đau, em sẽ bôi thuốc cho em ấy nhẹ một chút. À, để đảm bảo không lưu lại sẹo, ăn uống có cần phải chú ý gì không?”
Vừa nói, cậu vừa nhận thuốc nước và bông tăm từ tay bác sĩ, cẩn thận bôi thuốc lên đầu gối Thời Huỳnh, thỉnh thoảng lại thổi nhẹ vào vết thương.
“Đúng lúc chị cũng đang rảnh rỗi, để chị viết cho em một số việc cần chú ý.” Bác sĩ cụp mắt đút tay vào túi áo, nhìn chằm chằm hai đứa nhóc một lớn một nhỏ, trên mặt mang theo ý cười: “Em gái nhỏ, em có người anh trai tốt thật đấy.”
Thời Huỳnh nghe được có người khen Ôn Tiêu, quả thực còn vui hơn cả khi mình được khen, kiêu ngạo hất hất cằm, không kiềm chế được cảm xúc khoe khoang với bác sĩ:
“Anh trai nhỏ tốt nhất thế giới! Ai cũng không so được!”
Sau một lúc lâu, Thời Huỳnh chờ rồi lại chờ, thấy Ôn Tiêu vẫn cúi đầu bôi thuốc như cũ, hơi há miệng, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào má Ôn Tiêu, nũng nịu gọi:
“Anh trai nhỏ…”
Ôn Tiêu không nói nên lời, ngước mắt nhìn vào đôi mắt còn đang đỏ hoe của Thời Huỳnh, kiên nhẫn mỉm cười phụ hoạ:
“Em gái anh tốt nhất thế giới!”
Một câu, lập tức khiến Thời Huỳnh mặt mày hớn hở, thậm chí không thèm quan tâm tới cảm giác đau đớn ở đầu gối.
Thời Huỳnh nhớ lại sự ngây thơ lúc đó, không khỏi nở nụ cười, sau đó lục lọi trong túi xách, bên trong chỉ còn hai viên kẹo cam, nghiêng đầu nhìn Văn Tê Hạc đang lái xe, rồi lại nhìn hai viên kẹo trong lòng bàn tay, bỗng nhiên thấy do dự.
Thấy chỉ còn hai viên, cô đã định lấy ra, nhưng nghĩ kỹ lại thì mình và Văn Tê Hạc cũng chưa thân đến mức có thể chia kẹo. Hơn nữa để nói cảm ơn anh đã đưa mình đi bệnh viện, một viên kẹo tạ lễ thì cũng quá sơ sài.
Không đợi Thời Huỳnh cân nhắc xong, một bàn tay thon dài đã mở ra bên cạnh cô, mà xe trùng hợp cũng gặp phải đèn đỏ, tạm dừng.
Văn Tê Hạc khẽ nhướng mày, đuôi mắt hơi cong lên hiện rõ nụ cười, ánh mắt trong veo mà sâu thẳm:
“Tuy rằng một viên kẹo làm quà cảm ơn có hơi sơ sài, nhưng nhìn qua cũng không tệ.”
Được rồi, Thời Huỳnh hiểu cô không cần do dự nữa, cầm một viên kẹo đặt vào lòng bàn tay đang ngửa ra của Văn Tê Hạc, ánh mắt chân thành nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn anh vì chuyện tối nay.”
“Chỉ là việc nhỏ thôi.” Văn Tê Hạc tháo vỏ kẹo nhanh chóng, nhét vào miệng, vị chua ngọt lan toả ngập tràn trong miệng, anh khởi động xe: “Hơn nữa, hai chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường.”
Hàng xóm?
Thời Huỳnh cười khẽ, hàng xóm bên cạnh nhà cô ngoại trừ giới tính, còn lại đều không biết, huống chi là giống như bọn họ bây giờ, không chỉ là quan hệ đối tác mà còn đang ngồi cùng một chiếc xe.
Cô nhai nhai kẹo trong miệng, sắp xếp lại những ký ức lộn xộn kia rồi cẩn thận cất chúng vào lòng.
Chiếc xe đang đỗ của Thời Huỳnh đã được lái về chung cư, Văn Tê Hạc đưa cô đi thẳng xuống gara dưới lòng đất, quả nhiên đã thấy được xe của Thời Huỳnh vẫn đang ở chỗ cũ.
“Ăn ít đồ cay và đồ chiên rán.” Văn Tê Hạc mở cửa xe, cánh tay che ở phía trên, đợi Thời Huỳnh xuống xe xong mới thu tay lại, đưa túi nhựa trong tay ra: “Bên trong có cháo gạo kê và rau xà lách luộc còn đang nóng, những thứ cô mua trước đó đều bị vứt ở trong tiệm rồi.”
Lúc Thời Huỳnh ngã xuống bậc thang, bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm cô đang xách cũng bị rơi xuống. Văn Tê Hạc chỉ thấy cháo gạo kê rơi ra ngoài nên trong lúc xếp hàng chờ tới lượt ở bệnh viện đã đặt một phần cháo gạo kê cùng rau xà lách luộc.
“Cảm ơn anh.”
Buổi tối Thời Huỳnh thường sẽ đi mua cháo gạo kê cùng xíu mại, nguyên nhân cũng bởi buổi chiều ở văn phòng có nhìn ảnh gia đình, nghĩ tới bà nội. Hơn nữa buổi tối lúc tăng ca ở công ty, cô chỉ uống chút cà phê nên hơi đói, nhưng cô không ngờ Văn Tê Hạc lại sẽ chu đáo giúp mình đặt đồ ăn.
“Nếu đã nẹp chân rồi, chắc cô cũng không cần tôi cõng nữa, để tôi đỡ cô vào thang máy?”
“À, được, cám ơn.” Thời Huỳnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Trước khi xuống xe, cô thật sự có chút lo sợ Văn Tê Hạc sẽ lại cõng mình.
Sau khi gật đầu đồng ý, một tay cô đặt lên cánh tay đang hơi nâng lên của Văn Tê Hạc, tay kia xách theo chiếc giày cao gót nhỏ còn lại của mình, rất có tiết tấu nhảy từng bước từng bước về phía thang máy. Ở trước mặt người ngoài, Thời Huỳnh sĩ diện sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc, chẳng hạn như việc nhảy bằng chân trần.
Văn Tê Hạc rũ mắt nhìn chiếc giày cao gót nhỏ nhắn trên chân Thời Huỳnh một lúc, bội phục gật đầu, chợt nói đùa một câu:
“Tổ trưởng Thời, cô nói cảm ơn ba lần trong một đêm, nhưng lại chỉ cho một viên kẹo, tôi thấy có hơi thua thiệt.”
Hơn nữa, một viên kẹo kia cũng là tự anh chủ động đưa tay lấy.
Thời Huỳnh: “…”
“Tổng giám đốc Văn, nếu có thời gian, có thể để tôi mời anh ăn một bữa nữa không?”
“Mời một lần là được.” Văn Tê Hạc đỡ Thời Huỳnh vào thang máy, lông mày dài hơi nhướng lên, trong mắt mang theo ý cười: “Về phần lời cảm ơn còn lại, sau này trừ khi ở công ty, những lúc còn lại hãy gọi tôi anh Văn, được không?”
Gọi một tiếng anh Văn là đủ để cảm ơn?
Hơn nữa, hai chữ “anh Văn” ngoại trừ ít hơn “tổng giám đốc Văn” hai chữ, dường như cũng không có gì khác biệt, Thời Huỳnh không suy nghĩ thêm nữa, cũng không hiểu lắm ý đồ của anh, vui vẻ gọi một câu anh Văn.
“Thời Huỳnh.”
Giọng Văn Tê Hạc trầm khàn, từng chữ từng chữ phát âm tên Thời Huỳnh, một cảm xúc kỳ lạ đột nhiên hiện lên rồi lại biến mất trên khuôn mặt với ngũ quan tuấn tú góc cạnh của anh. Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, nhưng lúc vừa mới kêu lên, lại có loại ảo giác rằng anh đã sớm diễn luyện không biết bao nhiêu lần.
Thầm cười trong lòng, anh nhẹ giọng giải thích:
“Tuổi cô chắc cũng tầm em gái tôi, gọi cô Thời thì quá xa cách, gọi Thời Huỳnh có vẻ là ổn nhất.”
Thời Huỳnh ngẩng đầu lên, mấp máy môi mấy lần, muốn nói gì đó rồi lại im lặng, nhoẻn miệng cười, đồng ý cách xưng hô này.
Ánh sáng từ ngọn đèn trên đỉnh thang máy quá trắng sáng, Văn Tê Hạc dường như nhìn thấy một lớp sương mù mỏng lấp đầy trong đôi mắt sáng ngời trước mặt. Anh đỡ Thời Huỳnh đến cửa, chờ đèn trong phòng sáng lên, lại đưa túi đựng đồ ăn khuya cho cô:
“Mắt cá chân cô bị trật, có việc gì không tiện, có thể báo cho tôi biết qua Wechat.”
Thời Huỳnh chỉ cho rằng Văn Tê Hạc đang lịch sự, hơn nữa mình bị trật chân cũng không nặng, sẽ không có chuyện gì bất tiện, nhưng cô vẫn nhận lòng tốt của anh:
“Được, đã khuya lắm rồi, anh Văn, anh mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Meo!”
Sandwich liếc mắt một cái đã thấy được chiếc nẹp ở mắt cá chân Thời Huỳnh, meo meo vòng quanh dưới chân cô, thỉnh thoảng lại hếch cái mũi nhỏ phấn nộn lên khẽ ngửi một chút, trong đôi mắt xanh lam to tròn ướt sũng như hiện lên sự quan tâm lo lắng.
“Không có việc gì, không cần lo lắng.”
Văn Tê Hạc nhìn thấy sự tương tác giữa Thời Huỳnh với mèo con, đáy mắt anh cũng trở nên mềm mại, dịu dàng hơn:
“Tôi về đây, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lúc Văn Tê Hạc rời đi còn thuận tay giúp Thời Huỳnh đóng cửa lại. Cửa vừa đóng, bên trong bỗng truyền đến một tiếng quát khẽ:
“A, Sandwich con ở nhà ăn vụng thức ăn cho mèo! Chứng cứ đều bị đổ ra hết rồi!”
Nghe giọng nói đầy ảo não của Thời Huỳnh, Văn Tê Hạc cười khẽ một tiếng, nhưng vừa cười đã giật mình, chú mèo của Thời Huỳnh tên là Sandwich?
Sandwich, Sandwich, tôi có một người bạn.
Trong đầu Văn Tê Hạc sắp xếp lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người đêm đó, trong nháy mắt, trên mặt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, làm sao lại trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức trong trò chơi cũng có thể gặp được, phỏng chừng bọn họ không phải bây giờ mới có cơ hội quen biết.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hạc Hạc: Sau này, he he.