Một ngày trước cuối tuần, Thời Huỳnh kết thúc thời gian tịnh dưỡng, quay lại làm việc. Buổi sáng cùng ngày, cô đã hoàn thành tất cả các yêu cầu liên tiếp về vật tư của Châu báu Bách Đốn và Kim Á, đồng thời chú ý đến một thanh niên lạ mặt phía sau Kim Á.
“Ellison, người phụ trách của Cao Triển, từ nay về sau các yêu cầu sẽ được Ellison bàn giao cho tổ trưởng Thời.” Kim Á giới thiệu hai người với nhau.
“Tổ trưởng Thời, hợp tác vui vẻ.”
Ellison không cao so với những người cùng giới, đứng cùng với Thời Huỳnh, người có chiều cao 1m70 đang đi đôi giày cao gót cũng chỉ cao ngang tầm, khuôn mặt khá điển trai, giọng nói có mang khẩu âm Giang Nam.
“Hợp tác vui vẻ.” Thời Huỳnh mỉm cười gật đầu, đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn một chút, tuy rằng có Văn Tê Hạc ra mặt, việc lên kế hoạch và thảo luận cũng bớt việc, nhưng người phụ trách cũ của Cao Triển là Vu Giai Đan, trước nay chưa từng hợp ý với cô.
Vu Giai Đan luôn nhắm vào Thời Huỳnh trong quá trình thiết kế của Cao Triển, hận không thể khiến Thời Huỳnh rời khỏi cương vị người phụ trách, vài ngày sau, khi Hành Không thay thế một thành viên của tổ ba, Vu Giai Đan đặc biệt vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể lấn lướt Thời Huỳnh.
“Đã gần 12 giờ rồi, đi ăn trưa thôi?” Kim Á đã sớm được nghe về việc Văn Tê Hạc mời Thời Huỳnh ăn trưa sau cuộc họp lần trước, muốn tìm cơ hội để thăm dò, nhưng vẫn luôn không tìm ra được lý do hợp lý.
Văn Tê Hạc vừa nhậm chức nửa tháng, dù chỉ có mặt ở công ty được một tuần, nhưng nhưng việc kiểm soát và nắm bắt công việc vô cùng chính xác, khiến đám người Kim Á nơm nớp lo sợ, sợ sẽ bước theo vết xe đổ của Lý Bình An.
Lý Bình An, sau khi bị phát hiện hành vi tiết lộ ý tưởng của công ty, danh tiếng của ông ta trong ngành đã bị hủy hoại hoàn toàn, nghe nói đang bị các chủ nợ và bọn cho vay nặng lãi truy đuổi, chật vật chạy trốn khỏi thành phố Nam.
“Vừa mới tĩnh dưỡng ở nhà một tuần, công việc tồn đọng nhiều, chờ lát nữa tôi phải đi gặp một khách hàng, lần sau tôi mời hai người vậy.”
“Được rồi, hẹn lần sau nhé.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Đến giờ nghỉ trưa, phần lớn nhân viên đã ăn xong và trở về văn phòng để nghỉ ngơi, khi Thời Huỳnh rời khỏi toà nhà Bách Đốn, cô bất ngờ chạm mặt Vu Giai Đan cũng vừa mới quay lại công ty.
Vu Giai Đan trông có phần lôi thôi, lớp trang điểm tinh tế trên mặt đã bị mồ hôi làm lem luốc, chiếc áo sơ mi chiffon đắt tiền cũng bị thấm ướt một mảnh ở phần cổ áo, cô ta cầm trong tay một quyển sách giới thiệu sản phẩm của cửa hàng, dùng nó để quạt.
Vừa nhìn thấy Thời Huỳnh, đôi mắt của Vu Giai Đan lập tức đỏ ngầu, tức giận chặn đường cô, nghiến răng nghiến lợi:
“Thời Huỳnh, cô thật quá tâm cơ, dựa vào quan hệ với tổng giám đốc Văn mà phá hoại dự án Flower Diamonds, cơ hội thăng tiến tuyệt vời của tôi đều bị cô hủy hoại!”
Vu Giai Đan khác với Thời Huỳnh, cô ta vừa tốt nghiệp đã dựa vào mối quan hệ của gia đình còn sót lại để trở thành tổ trưởng nhỏ tại Châu báu Bách Đốn, nếu dự án Flower Diamonds kết thúc tốt đẹp, cô ta sẽ có cơ hội thăng chức lên phó giám đốc trong vòng một năm, ai ngờ đâu, con vịt đã nấu chín lại đột nhiên bay mất.
Hơn nữa, Vu Giai Đan luôn có ý định tiếp cận Văn Kỳ Sâm, nếu trở thành phó giám đốc, cô ta có thể được điều đến tập đoàn Bách Đốn trong hai năm tới, nhưng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, công ty đã thay đổi ông chủ, và điều quan trọng nhất, ông chủ mới lại có sự ưu ái đặc biệt đối với Thời Huỳnh!
Nghe vậy, Thời Huỳnh không chút hoang mang, thong thả đeo kính râm lên mũi để che đi ánh nắng chói chang, mỉm cười lạnh lùng:
“Nói đến phá hoại, ai có thể so được với kinh nghiệm của cô?”
Khi còn học trung học, bởi vì người thân duy nhất qua đời, Thời Huỳnh luôn có cảm xúc tiêu cực, thường xuyên chán đời. Cô sống rất khác biệt với những người khác trong trường, nhưng thành tích luôn duy trì ở vị trí số một, điều này đã thu hút sự chú ý của Vu Giai Đan, khiến cô ta không ít lần dẫn theo vài người để gây sự.
Nhưng Thời Huỳnh bị anh trai nhỏ lôi kéo học hai năm Karate, khiến Vu Giai Đan chưa bao giờ chiếm được lợi từ cô. Một ngày nọ, Vu Giai Đan định dạy dỗ Khúc Thanh Trú, học sinh mới chuyển trường, nhưng lại bị Thời Huỳnh bắt gặp.
Vu Giai Đan dạy dỗ không thành còn bị dạy dỗ ngược lại, sau sự việc, ỷ vào gia thế mà Vu Giai Đan được miễn trừng phạt, trong khi Thời Huỳnh bị lôi lên trước bục giảng để phê bình, đọc kiểm điểm 800 từ, nhưng Thời Huỳnh đọc kiểm điểm như thể đang diễn thuyết cá nhân, từ đó biệt danh anh Thời cũng được ra đời.
Năm lớp 11, có một giáo viên hóa học mới đến, vì gia thế của Thời Huỳnh mà cô luôn được giáo viên này chú ý. Một thời gian sau, trong trường bắt đầu lan truyền những tin đồn không hay về mối quan hệ giữa họ.
Thời Huỳnh không sợ, nhưng khi thấy giáo viên hóa học bị ảnh hưởng, cô đã gọi điện cho ông nội Tần vào tối hôm đó, ngày hôm sau, ban giám hiệu đã tiến hành điều tra một cách nhanh chóng, và Vu Giai Đan, kẻ khởi xướng bị cảnh cáo phê bình.
Vận rủi ập đến, cùng năm đó, công ty của nhà họ Vu bị phát hiện trốn thuế, người phụ trách bị mang đi điều tra, ngay sau đó, do vấn đề dự án, chuỗi tài chính bị đứt đoạn, công ty tuyên bố phá sản, Vu Giai Đan buộc phải rời khỏi trường học có học phí đắt đỏ, mà Thời Huỳnh cuối cùng cũng có một năm cuối cấp yên bình.
“Cô còn mặt mũi mà nhắc đến chuyện trung học sao? Công ty nhà tôi gặp chuyện, cô dám nói là không liên quan đến cô không?” Vu Giai Đan tức giận đến mức ngực phập phồng, mặt đỏ bừng: “Ba tôi thậm chí còn nói tôi nên làm bạn với cô? Một đứa mồ côi ngay cả mẹ ruột cũng không cần như cô có tư cách gì? Không phải chỉ nhờ vào khuôn mặt xinh đẹp để lấy lòng người khác, giáo viên trung học không phải là cũng coi trọng…
Ánh mắt Thời Huỳnh lạnh xuống, không vội vàng, cô từ từ xoa xoa cổ tay, rồi đột nhiên tát mạnh vào mặt Vu Giai Đan.
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, đầu của Vu Giai Đan bị tát đến nghiêng sang một bên, đầu óc ong ong, trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ta hiện rõ dấu tay đỏ tươi.
Vu Giai Đan sững sờ, cảm thấy mặt nóng rát, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Thời Huỳnh từ từ chỉnh lại kính râm, cười khẩy:
“Cô đã kiểm tra kế hoạch cả nửa tháng, vậy mà lại đưa cái thứ đồ chơi đó cho Kim Á, không sa thải cô thì sa thải ai? Chuyện trung học, nếu cô nhớ rõ đến thế, vậy... cái tát này cũng không lạ lẫm chứ? Hơn nữa…”
Nói được một nửa, Thời Huỳnh dừng lại một chút, rồi cười lạnh:
“Dung mạo là bẩm sinh đấy, cảm ơn đã khen.”
Dứt lời, Thời Huỳnh đẩy Vu Giai Đan ra, đi về phía xe của mình, trên đường cô thậm chí còn lấy khăn ướt trong túi ra, lau bàn tay vừa mới đánh người một cách cẩn thận, rồi ném chiếc khăn vào thùng rác.
Đánh xong, tâm trạng của Thời Huỳnh lập tức sáng sủa hẳn lên, hồi trung học, có lần Vu Giai Đan muốn tát vào mặt cô, nhưng giữa chừng lại bị cô bẻ trật khớp tay, thường ngày Thời Huỳnh tính tình cũng không tồi, nhưng nếu ai động đến gia đình cô, cô chắc chắn sẽ không nhân nhượng.
Vu Giai Đan kinh hãi, không thể không nhớ lại những lần cô ta bị Thời Huỳnh dạy dỗ ngược lại hồi trung học, mặc dù trước khi nói cô ta đã quan sát thấy xung quanh chỉ toàn xe, không có người, nhưng Vu Giai Đan vẫn cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, cắn chặt môi rồi ôm mặt rời khỏi tòa nhà Châu báu Bách Đốn.
Trong một chiếc Bentley màu đen, trợ lý đặc biệt Cao Sầm mới vừa đi đón người, đã chứng kiến toàn bộ sự việc, nuốt khan, cứng đờ quay đầu nhìn Văn Tê Hạc đang ngồi ở ghế sau.
Mặc dù họ ngồi ở trong xe, không thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Thời Huỳnh và Vu Giai Đan, nhưng nhìn vào sắc mặt hai người, một người tức muốn hộc máu, một người bình tĩnh vững vàng, rõ ràng Vu Giai Đan là người khiêu khích trước.
Văn Tê Hạc vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này đã mở bừng mắt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dõi theo Thời Huỳnh, từ lúc cô bước ra khỏi công ty, đến khi cô tát Vu Giai Đan, rồi lại nhìn cô lau sạch tay mình một cách sạch sẽ.
Lúc Thời Huỳnh lái xe rời đi, Văn Tê Hạc đưa tay nhéo nhéo mũi, giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi:
“Bảo phòng nhân sự lập quy tắc, kiểm tra lại tư cách đạo đức của nhân viên, không đạt yêu cầu thì sa thải hết đi.”
Thấy vẻ mặt của Văn Tê Hạc chìm trong u ám, Cao Sầm yên lặng thắp một nén nhang cho Vu Giai Đan trong lòng, cô ta chắc chắn sẽ nằm trong danh sách bị kiểm tra trọng điểm.
Văn Tê Hạc nói xong, khẽ nhấc mí mắt, nhìn về phía người tài xế mà anh chỉ mới gặp vài lần:
“Chú Thẩm, tám giờ tối đến chung cư Thương Minh.”
“Nhớ rõ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nhà họ Văn có một buổi tiệc tối vào cuối tuần, Văn Tê Hạc mang danh là con thứ hai của nhà họ Văn, dù vì lý do gì đi nữa, việc xuất hiện vào tối đó là rất cần thiết.
Còn về việc phải đến sớm vào tối thứ Sáu, tất cả là bởi vị kia của nhà họ Văn yêu cầu, dù sao đó cũng là cha ruột của anh, hơn nữa vào sáng thứ Bảy, họ còn phải đến nghĩa trang.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu rọi khắp các góc của thành phố.
Thời Huỳnh vì buổi chiều đã tham dự một triển lãm, cho nên đợi triển lãm kết thúc vào lúc bốn giờ xong, cô không cần phải quay lại công ty nữa, trên đường trở về chung cư, cô lại chất thêm một thùng bia vào cốp xe.
Dù tâm trạng lúc đó đã tốt hơn, nhưng lời nói của Vu Giai Đan vẫn khiến Thời Huỳnh có chút khó chịu khi nhớ lại, sau khi về nhà, cô cho Sandwich ăn rồi lấy vài lon bia, ngồi cuộn tròn trên ghế ngoài ban công, vừa uống bia vừa xem video ghi lại những khoảnh khắc từ khi cô sinh ra đến năm ba tuổi do chính tay ba cô quay.
Bia có độ cồn thấp, tửu lượng của Thời Huỳnh khá tốt, dù uống bốn, năm lon thì ánh mắt cô vẫn tỉnh táo như cũ, chỉ là hốc mắt đỏ hoe, chiếc laptop được đặt trên bàn tròn liên tục phát lại video, biểu tượng pin đã chuyển sang màu đỏ.
[Ong…]
Màn hình điện thoại bị ném trên chiếc ghế trống sáng lên, Thời Huỳnh tuy có nghe thấy, nhưng lười không muốn lấy, dù sao nếu có chuyện quan trọng, người ta sẽ trực tiếp gọi điện thoại.
Sandwich đang chơi với cuộn len, nghe thấy tiếng động, đôi tai nhỏ dựng lên, nhẹ nhàng nhảy từ dưới bàn lên chiếc ghế trống, bàn chân mềm mại màu hồng đè nhẹ lên điện thoại, nghiêng đầu nhìn Thời Huỳnh:
“Meo.”
Em mèo cưng Ragdoll đáng yêu dịu dàng, ngoan ngoãn mở to đôi mắt tròn xoe màu xanh lam, khi nhìn cô như thế, Thời Huỳnh không biết người khác thế nào, nhưng bản thân cô không thể cưỡng lại được, quá đáng yêu.
“Con nha, đã biết xem điện thoại rồi đấy, tối nay tắm cho con không được nghịch ngợm đâu nhé.” Thời Huỳnh vừa nói vừa nhẹ nhàng gãi gãi cái cằm nhỏ xinh của Sandwich, sau đó với tay lấy điện thoại, mở khóa.
Một tin nhắn.
[Văn Tê Hạc: Chú Thẩm, trên đường mang theo một hộp thuốc hạ sốt.]
Thời Huỳnh đọc xong, hơi sững lại, lập tức nhận ra rằng Văn Tê Hạc đã gửi nhầm người, Thẩm và Thời, âm đầu đều là S, nhưng Thời Huỳnh nghĩ nếu cô trả lời để giải thích cho anh thì cũng quá bạc tình.
“Bị bệnh?” Thời Huỳnh vừa đoán trong lòng, vừa đi từ ban công vào trong nhà tìm hộp thuốc, may mắn là thuốc trong hộp vừa được mua mới trước chuyến công tác, Thời Huỳnh chọn hai hộp thuốc, trước khi đóng hộp lại, cô còn lấy thêm nhiệt kế.
“Con trai à.” Trước khi ra ngoài, Thời Huỳnh cúi xuống nhìn Sandwich đang quấn quanh chân mình, vuốt đầu nó: “Con về biệt thự nhỏ của con chơi đi, bố đi thăm anh Văn, chú Văn của con đây.”
Vì trong lòng lo lắng, Thời Huỳnh trực tiếp để mặt mộc, xõa tóc xong lập tức bước ra cửa, chuông cửa vang lên ba lần, cánh cửa đóng kín cuối cùng cũng được mở ra từ bên trong.
Văn Tê Hạc tay kéo cổ áo, tay kia mở cửa, vì bị sốt cao nên làn da trắng xanh trở nên đỏ hồng, đôi môi khô nứt, anh định nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt với Thời Huỳnh, bộ não vốn đã mệt mỏi của anh lập tức ngưng trệ, yết hầu khẽ động:
“Thời Huỳnh?”
[Đinh…]
Thời Huỳnh kiễng chân, giơ nhiệt kế điện tử chạm vào tai của Văn Tê Hạc, sau khi thấy rõ nhiệt độ, cô cau mày, không nói hai lời, đẩy Văn Tê Hạc vào trong nhà: “Anh Văn, anh sốt đến 38,7 độ.”
Bởi vì tuần trước đã đến nhà Văn Tê Hạc ăn cua nên Thời Huỳnh quen cửa quen nẻo đi vào bếp rót một cốc nước ấm:
“Anh Văn, anh không quen với khí hậu sau khi ra nước ngoài à? Vừa về đã sốt cao thế này.”
Văn Tê Hạc đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Thời Huỳnh một lúc, rồi cúi đầu liếc qua khung chat, đột nhiên cười khẽ:
“Cảm ơn.”
Vì mấy ngày đi công tác anh chỉ ngủ được chưa đầy ba tiếng, nên khi vừa về nhà, anh đã nằm nghỉ ngơi trên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, đưa tay lên trán thì thấy nóng rực.
Văn Tê Hạc nhắn tin cho chú Thẩm mang thuốc đến, định uống xong rồi mới về nhà họ Văn, đến lúc đó mặt ngoài cũng không ai nhìn ra, nhưng ai ngờ trong một khoảnh khắc nhầm lẫn, anh lại bấm nhầm vào số của Thời Huỳnh, nằm ngay dưới số của chú Thẩm.
“Không cần cảm ơn, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.”
Thời Huỳnh nói xong, bị ánh mắt nóng rực của Văn Tê Hạc nhìn chăm chăm khiến cô không được tự nhiên, cô vội nhét viên thuốc trắng và cốc nước vào tay anh, khảy vài lọn tóc trước trán để chuyển sự chú ý:
“Anh Văn, anh đã ăn tối chưa?”
“Tôi định ra ngoài ăn, nhưng giờ bị sốt rồi, nên không đi nữa.” Văn Tê Hạc uống thuốc xong, tay cầm cốc nước, nhẹ nhàng vuốt v e, rũ mắt xuống, giọng nói không rõ cảm xúc: “Cô uống rượu sao, có tâm sự?” Mặc dù ánh mắt của Thời Huỳnh vẫn tỉnh táo, không có dấu hiệu say rượu, nhưng khi nói chuyện, mùi rượu thoang thoảng khiến người ta có thể dễ dàng nhận ra.
“Có uống, nhưng yên tâm, tôi sẽ không vì say rượu mà thấy sắc nảy lòng tham đâu.”
Văn Tê Hạc bình thường luôn dịu dàng, lịch sự, nhưng khi anh nghiêm túc nhìn người khác, lại khiến họ vô thức cảm thấy chột dạ, Thời Huỳnh nhanh chóng lảng sang chủ đề khác, không để anh kịp từ chối đã đẩy Văn Tê Hạc về phía phòng ngủ:
“Tôi nấu ăn không giỏi, nhưng nấu cháo thì không tồi, anh vào phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cháo xong ngủ đi, chắc nửa đêm sẽ hạ sốt.”
Nhận thấy Thời Huỳnh không muốn nói nhiều, Văn Tê Hạc cũng không làm khó cô, anh ngoan ngoãn về phòng ngủ, nhưng trước khi đóng cửa, anh nhìn về phía Thời Huỳnh đang bận rộn trong bếp, đôi mắt đen thẳm bất chợt tối lại.
Một lúc lâu sau, khóe môi anh khẽ cong lên, giọng khàn nhẹ:
“Sau này để tôi làm anh trai nhỏ của em được không?”
Văn Tê Hạc khi nhận ra Thời Huỳnh và Sandwich là cùng một người, đã ngạc nhiên trước duyên phận giữa hai người, cảm thấy như ông trời cũng đang giúp mình, nhưng rồi khi nhìn lại tin nhắn giữa Blank và Sandwich...
Hai chữ người cũ cực kỳ chói mắt.
Văn Tê Hạc dựa lưng vào giường, mí mắt nặng nề hạ xuống, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nỗi niềm u ám, ngón tay anh gõ nhẹ vào khung chat giữa hai người, cố kìm nén cơn bực bội đột ngột dâng lên, sau một lúc lâu, anh ném điện thoại lên đầu giường.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen như mực vẫn ẩn chứa sự cố chấp không rõ, anh nói từng chữ từng chữ, rất nhẹ:
“Thời Huỳnh, người đó là người cũ, anh sẽ là đương nhiệm của em.”
Kết cục của người cũ, tất nhiên phải chết ở quá khứ, không còn cơ hội quay lại.
--------------------
Lời tác giả muốn nói:
Hạc Hạc: Tôi dữ lên rồi, ngay cả bản thân cũng mắng.