Thời Huỳnh đã sống tự lập từ thời cấp ba, nên cô nấu cháo, nấu mì khá ổn, trong khi đó, tủ lạnh của Văn Tê Hạc thì đầy đủ rau củ thịt cá. Hiển nhiên, so với cô thường xuyên gọi đồ ăn ngoài, thì việc Văn Tê Hạc rèn luyện buổi sáng và tự nấu ăn hằng ngày quả thực là một hình mẫu lý tưởng mà giới trẻ hiện nay nên học tập.
Nửa tiếng sau, một nồi cháo bách hợp nấm tuyết đã được nấu xong, trong khi chờ cháo chín, không có việc gì làm, Thời Huỳnh đã làm thêm một đ ĩa rau trộn chay theo công thức đơn giản. Cô bày tất cả lên bàn, rồi đi đến trước cửa phòng ngủ, gõ nhẹ vài cái:
"Anh Văn?"
Thời Huỳnh thấy cửa phòng ngủ khép hờ, ánh sáng dịu nhẹ từ trong phòng hắt qua khe cửa, tạo thành một vệt sáng nhỏ trên sàn phòng khách, cô gọi khẽ hai tiếng nhưng không thấy phản hồi, nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ hé nửa người ra nhìn vào.
Bố cục trong phòng ngủ và phòng khách khá giống nhau, tường và sàn nhà màu xám, sàn nhà, giường và nội thất đều màu trắng, Thời Huỳnh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Văn Tê Hạc đang nằm trên giường.
Lông mày anh thanh tú, hơi nhíu lại, nhìn qua có vẻ ngủ không được yên giấc, đôi môi vốn đã nhợt nhạt nay lại khô khốc, có lẽ là bởi sốt cao, nhiệt độ cơ thể nóng bừng, ba chiếc cúc áo từ trên xuống dưới đều bị cởi ra, cả người chìm sâu vào trong giường, xương quai xanh và yết hầu hơi nhô ra.
"Ngủ rồi à." Thời Huỳnh rón rén tiến lại gần, đưa tay chạm vào trán Văn Tê Hạc, sau nửa tiếng uống thuốc, nhiệt độ đã hạ xuống một chút.
Cô hơi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, Thời Huỳnh cẩn thận quan sát gương mặt của Văn Tê Hạc, sau một lúc lâu, khẽ thì thầm, mang theo chút cô đơn khó nhận ra:
"Anh và anh trai nhỏ..."
…Thật sự rất giống nhau.
Nói đến một nửa, Thời Huỳnh lắc lắc đầu, kéo chăn đắp lên người Văn Tê Hạc, nhẹ nhàng nói:
"Ngủ một giấc, sáng dậy sẽ tốt hơn..."
Cô vừa đứng thẳng người, đột nhiên khựng lại, đôi mắt trong veo ngạc nhiên nhìn bức tranh sơn dầu được treo trên tường, cơ thể như bị đông cứng tại chỗ, mí mắt khẽ run, vài lần định mở miệng lại không thể thốt nên lời.
Trên tường treo hai bức tranh sơn dầu, khi bước vào phòng, Thời Huỳnh chỉ tập trung vào Văn Tê Hạc, nên không chú ý đến chúng, nhưng bây giờ, phố cổ Bạch Quả trong tranh với tông màu trầm đột ngột tiến vào tầm mắt cô.
Mũi Thời Huỳnh cay xè, tầm nhìn nhòe đi, một lúc lâu sau, cô từ từ đưa tay lên, như đang nâng niu một báu vật vốn đã mất đi nay vừa tìm lại được, chậm rãi vuốt v e qua lớp kính của khung tranh, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Văn Tê Hạc đang ngủ say, đôi mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.
Trước đây, Thời Huỳnh có một bài tập mỹ thuật, đề bài là vẽ cảnh đẹp mà mình yêu thích nhất, cô đã chọn ngay phố cổ Bạch Quả gần khu nhà mình, khi ấy, mùa đang vào thu, cây bạch quả xanh ngát, nhưng bản thân cô lại đặc biệt thích sắc vàng của nó. Tối hôm đó, khi về nhà, anh trai nhỏ đã mang đến một bức tranh sơn dầu mới toanh vẽ về phố cổ Bạch Quả.
Màu sắc tươi sáng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu vui sướng, từ trước ra sau, màu của những cây bạch quả chuyển dần từ xanh sang vàng, biến đổi theo từng mùa trong năm, tất cả bốn mùa của bạch quả đều hiện hữu trong bức tranh.
Trong phòng ngủ của Văn Tê Hạc, bức tranh sơn dầu cũng có bốn mùa của bạch quả, chỉ là màu sắc trầm hơn, nhưng thậm chí cả góc độ ánh nắng chiếu rọi cũng tương đồng đến lạ.
Thời Huỳnh không thể thuyết phục bản thân rằng Văn Tê Hạc và anh trai nhỏ là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn người đang say ngủ, cô lại trầm mặc trong giây lát.
Rời khỏi phòng ngủ, hâm nóng cháo bách hợp nấm tuyết, rồi trở về nhà mình, rồi sau đó, cô lặng lẽ ngồi trên tấm thảm trước cửa sổ lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời lúc nửa đêm, Thời Huỳnh rất chán ghét chính mình – người luôn né tránh, thu mình, đến mức không rõ bản thân đang sợ điều gì.
Có lẽ là sợ anh trai nhỏ thật sự không còn nhớ mình nữa, không nhớ gương mặt, không nhớ cả tên.
Hoặc có lẽ, cô sợ rằng dù anh trai nhỏ có nhớ rõ mình, nhưng những ký ức xưa cũ ấy lại không muốn nhắc lại, những chuyện mà bản thân cô đã cất giấu và trân trọng trong lòng bao lâu nay.
---
Chủ nhật.
Màn đêm dần buông xuống, trăng sáng treo cao.
Tại khách sạn Tây Đảo huy hoàng tráng lệ, từng chiếc siêu xe trị giá hàng triệu nhân dân tệ lần lượt đỗ trước cửa, được nhân viên phục vụ giúp đỗ xe, các bồi bàn trong đồng phục chỉnh tề với nụ cười lịch thiệp, đi lại giữa đại sảnh tràn ngập hương nước hoa, tiếng ly rượu chạm khẽ vào nhau vang lên trong bữa tiệc sang trọng.
Buổi tiệc tối ở sảnh có ba mục đích chính.
Một, ký kết hợp tác giữa Tập đoàn Bách Đốn và Tập đoàn Vinh Thăng, cả hai đều có vị thế độc quyền trong lĩnh vực của mình, một khi hợp tác, có thể nói là cường cường liên hợp.
Hai, tổ chức sinh nhật lần thứ 50 của CEO tập đoàn – Văn Thư Dương.
Còn mục đích thứ ba.
Văn Tê Hạc, con trai thứ hai của Văn Thư Dương, hiện là tổng giám đốc Châu báu Bách Đốn, đã trở về nước sau một thời gian dài ở nước ngoài, Văn Thư Dương hy vọng nhân dịp này giới thiệu con trai mình với bạn bè trong nước, giúp ích cho sự nghiệp tương lai của Văn Tê Hạc.
Nhưng trên thực tế có hơn một nửa khách mời đến đây là vì Văn Tê Hạc, nói là vì đến chúc sinh nhật Văn Thư Dương, không bằng nói bọn họ ngay từ đầu đã vì Văn Tê Hạc mà đến, người được biết đến là có tài năng xuất chúng trên thương trường, được đích thân ông cụ Văn nuôi dạy, không thể xem thường.
Những người có giai cấp thấp, chưa có cơ hội hợp tác với Châu báu Bách Đốn nhận thấy một hiện tượng kỳ lạ, một số nhân vật tầm cỡ trong ngành, khi gặp Văn Tê Hạc, còn niềm nở hơn khi gặp chính Văn Thư Dương, mà xung quanh Văn Tê Hạc, cũng có không ít người vây quanh.
Một vài thanh niên còn thì thầm với nhau dự đoán liệu các nhân vật lớn kia có phải vì khuôn mặt của Văn Tê Hạc mà nhiệt tình như vậy không, dù sao anh đúng chuẩn kiểu con nhà người ta mà ai cũng hay nhắc đến.
"Văn Tê Hạc, đây là tiểu thư của Tập đoàn Vinh Thăng, Xán Xán, hai con học chung trường đại học đấy, làm quen đi." Văn Thư Dương dáng vẻ chính trực, khuôn mặt vẫn lộ rõ nét anh tuấn thời còn trẻ, đứng giữa Xán Xán và con trai lớn Văn Kỳ Sâm, ân cần giới thiệu.
Văn Tê Hạc khẽ gật đầu chào mấy người bạn đang vẫy tay về phía mình, rồi quay sang Xán Xán, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng xa cách:
"Diệp tiểu thư, xin chào."
"Chào đàn anh." Diệp Xán, tên nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng tính cách và vẻ ngoài lại rất dịu dàng, khi thấy Văn Tê Hạc, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ, thưởng thức.
"Tê Hạc, hai con học chung trường, hẳn sẽ có nhiều chuyện để nói, chờ lát nữa vũ hội…"
"Không cần." Văn Tê Hạc khẽ lắc nhẹ ly rượu sâm panh trong tay, cười như không cười nhìn thoáng qua Văn Thư Dương: "Thời gian tôi thực sự ở đại học chỉ có một năm thôi, hơn nữa mấy năm qua cũng không có mối liên hệ nào, e là tiểu thư Diệp và tôi sẽ không có gì để nói."
Nói xong, Văn Tê Hạc gật nhẹ đầu,
"Xin lỗi tiểu thư Diệp, tôi phải rời đi rồi."
Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, Diệp Xán bị một người đàn ông xa lạ từ chối thẳng thừng như vậy, gương mặt dịu dàng khựng lại trong chốc lát.
Văn Kỳ Sâm, người từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, thấy Văn Tê Hạc đồng thời làm phật lòng cả cha lẫn Diệp Xán, không khỏi mừng thầm, quay sang nhìn Văn Thư Dương với vẻ tôn kính:
"Cha, nếu em trai còn có bạn bè đang đợi, để con đưa Diệp tiểu thư đi làm quen với mọi người?"
"Xán Xán có đồng ý không?" Văn Thư Dương đã lớn tuổi, nhưng không dại gì mà để lộ sự không hài lòng ra mặt, vẫn điềm đạm lịch sự hỏi lại Diệp Xán.
Cha của Diệp Xán từ lâu đã nhắm tới việc liên hôn với nhà họ Văn, ban đầu muốn mai mối với Văn Kỳ Sâm, nhưng Diệp Xán không phải người ngốc, dù là liên hôn thương nghiệp, cô cũng không muốn lấy một người đàn ông đầy rẫy các tin đồn tình ái, vì thế thuyết phục cha mình, muốn làm quen tìm hiểu Văn Tê Hạc một chút, ai ngờ lại bị Văn Tê Hạc làm bẽ mặt trước đám đông.
Sau một thoáng suy nghĩ, Diệp Xán cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Làm phiền anh Văn Kỳ Sâm rồi."
"Không phiền, đó là vinh dự của tôi."
Văn Thư Dương nhìn Diệp Xán khoác tay Văn Kỳ Sâm rời đi, nụ cười trên gương mặt nhạt dần, cuộc liên hôn với nhà họ Diệp rất có lợi, có thể giúp tăng cường vị thế của Văn Tê Hạc trong gia tộc, đáng tiếc thật.
Diệp Xán liếc nhìn Văn Tê Hạc đang uống rượu với bạn bè, ánh mắt thoáng chút tối tăm, một người đàn ông nhìn như giữ mình trong sạch mà thôi, sau này không sợ không có cơ hội, đương nhiên, trước khi tóm được người này, suy xét về mặt lợi ích, bản thân cô ta vẫn cần phải giữ chân Văn Kỳ Sâm.
"Diệp Xán này nhan sắc cùng gia thế không tồi nha, nghe nói tính cách còn dịu dàng hiểu chuyện, Tê Hạc, xu hướng tính dục của cậu…" Giang Sái khoa trương nhìn Văn Tê Hạc.
"Cút."
Văn Tê Hạc lườm cậu ta một cái, khẽ mắng, rồi uống một ngụm sâm panh, không mặn không nhạt bổ sung:
“Không thích cậu đâu, đừng làm mấy hành động khiến người khác phát tởm. Nếu cậu thấy cô ta tốt, tự mình đi mà tiếp cận.”
"Không được không được, tôi không thích kiểu dịu dàng đâu, với lại, tôi cần cậu nhìn trúng làm gì chứ?" Giang Sái cười, nâng ly với Văn Tê Hạc: "Nhưng nếu cậu thích ai thì phải chủ động chút, chứ suốt ngày giữ cái vẻ lịch thiệp thế này thì không ổn đâu, phải mặt dày như lúc cậu đối phó với anh em bọn tôi ấy."
Nghe vậy, Tần Vân Thăng bật cười, mỉa mai tung ra tin sốt dẻo cậu ta vừa hóng được:
"Lịch thiệp? Có người nào mới quen một tuần đã mời con gái nhà người ta về nhà không? Cậu ấy đã bao giờ chủ động mời bọn mình đến nhà chưa?” Đúng là tiêu chuẩn kép!
"Hơn nữa! Lần trước tôi phá vỡ chuyện tốt của cậu ta, bị cậu ta chặn luôn đến giờ! Đồ trọng sắc khinh bạn!"
"Thật hay giả? Không phải cậu vẫn luôn ghét có người x@m phạm lãnh thổ của mình à?" Giang Sái không rảnh quan tâm đ ến Tần Vân Thăng bị chặn, tỏ vẻ ngạc nhiên mà hóng hớt tò mò hỏi: "Tê Hạc, nói thật xem, tiến triển tới đâu rồi? Nếu cậu thiếu kinh nghiệm, bọn này có kinh nghiệm sẽ giúp tham mưu."
Văn Tê Hạc không có ý định cho bạn bè biết quá sớm về mối quan hệ với Thời Huỳnh trước khi hai người chưa chính thức xác nhận quan hệ, nhưng khi bạn bè hỏi, anh không khỏi nhớ đến nồi cháo bách hợp nấm tuyết và món rau trộn trong tủ lạnh mà anh thấy sau khi tỉnh dậy vào sáng sớm thứ Bảy.
Vẻ mặt luôn ôn hoà xa cách của Văn Tê Hạc nay lại thêm vài phần ấm áp, những người anh em có kinh nghiệm vừa nhìn thấy, làm mặt quỷ với nhau, hiểu ngay rằng, anh em mình có vấn đề, hơn nữa, còn để tâm con gái nhà người ta rất nhiều.
"Tôi đoán chắc là mới mời người ta ăn cua do chính tay mình làm thôi, có người có năng lực tự học không tồi, nắm chắc quy tắc bắt đầu từ dạ dày để chinh phục trái tim." Tần Vân Thăng vẫn tiếp tục mỉa mai.
"Đừng giở cái giọng âm dương quái khí đó, bằng không tôi sẽ nghĩ cậu đang có ý đồ gì với tôi, chúng ta chỉ có thể tuyệt giao."
"Tôi có ý đồ với cậu cái gì! Tôi chẳng qua là không cam tâm, nếu tôi không đi tiệc với ngôi sao nhỏ kia, có khi đã sớm quen em gái nhà người ta rồi, cậu còn cơ hội chắc?" Tần Vân Thăng vẫn luôn không biết Thời Huỳnh sống ngay cạnh Văn Tê Hạc, rốt cuộc anh em tốt đã có cảm tình với Thời Huỳnh, anh ấy sẽ không nhờ người giúp đỡ hỏi thăm nữa, nhưng không hỏi thăm nữa, không có nghĩa là anh ấy cam tâm.
Anh ấy vừa đau lòng vừa tự thấy an ủi, đau lòng vì một món ăn đơn giản và một bữa tiệc thịnh soạn đã vuột mất, nhưng cảm thấy được an ủi vì cuối cùng anh em mình cũng có cơ hội thoát khỏi kiếp độc thân.
“Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc là thiên kim nhà nào mà xuất sắc đến mức khiến cả hai người các cậu đều để ý? Các cậu đừng có mà làm ra kịch bản anh em tốt tranh giành một cô gái nhé, đến lúc đó không ai đứng về phía Tần Vân Thăng, sẽ lúng túng chết mất.”
“Tôi khinh!”
Văn Tê Hạc cười khẽ, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên chút khoe khoang không dễ nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn nhóm bạn mình một vòng, nói chậm từng câu từng chữ, như đang hồi tưởng lại dư vị:
“Mối quan hệ của chúng tôi ở mức nào ấy à, chính là mức độ cô ấy đã đặc biệt đến thăm tôi khi tôi sốt cao, chăm chú nhìn tôi uống thuốc.”
“Ồ.”
Có những người không khoe thì thôi, một khi đã khoe thì rất dễ dàng bị nghiện, Văn Tê Hạc dừng lại một chút, uống cạn ly champagne trong tay, trong ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng:
“Tiện thể giúp tôi nấu cháo, làm đồ ăn, thấy tôi ngủ thiếp đi, cô ấy bèn để lại trong bếp giữ ấm, rõ ràng nhìn bên ngoài thì trông cô ấy có vẻ không câu nệ tiểu tiết, thẳng thắn phóng khoáng, nhưng nội tâm lại ấm áp, dịu dàng ngoài dự đoán.”
Một lát sau, Văn Tê Hạc với vẻ mặt như đang chìm đắm trong tình yêu kết luận:
“Thật sự khiến người ta không thể không thích.”
Tần Vân Thăng và những người khác ngạc nhiên đến trố mắt:
“Ồ ồ ồ!!!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng tôi tưởng anh chỉ là rank đồng thôi, ai ngờ anh lại là cao thủ hả?! Đồ phản bội!