Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 24

Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ ảo cùng những ngôi sao sáng trôi lơ lửng trên bầu trời đêm.

Ánh đèn dịu nhẹ từ biệt thự tỏa ra, chiếu lên lối đi bằng đá xanh trong sân, ánh lên trên những chiếc xe sang đậu dọc theo lối đi.

Ba ngày sau, buổi triển lãm trang sức đầu tiên của Châu báu Bách Đốn tại thành phố Nam sẽ diễn ra tại hội trường của Tinh Quang, toàn bộ các tầng trên cao đã được bao trọn để phục vụ triển lãm, khiến những người trong giới không khỏi trầm trồ trước độ mạnh tay của Châu báu Bách Đốn.

Trong số những trang sức được trưng bày, có đến hàng chục tác phẩm của các nghệ nhân nổi tiếng quốc tế, hầu hết chưa từng xuất hiện trên thị trường, với nhiều loại đá quý và kim cương được giới sành chơi vô cùng yêu thích.

Triển lãm châu báu lần này không được tổ chức công khai, chỉ những ai có thiệp mời mới có cơ hội chiêm ngưỡng, Châu báu Bách Đốn có vị trí nhất định trên thị trường quốc tế, cho nên thiệp mời cũng được phát ra rộng rãi ở cả thị trường trong và ngoài nước.

“Dịp triển lãm trang sức ba ngày sau, tổ chức một bữa tiệc vào buổi tối, tiện để giới thượng lưu có thể giao lưu làm quen, giao lưu hợp tác, Châu báu Bách Đốn đúng là rất biết cách mở rộng mối quan hệ đấy nhỉ.”

Hà Lam dựa vào bồn rửa tay, đáp lời Thời Huỳnh.

“Cũng đúng thôi, dù sao thì trụ sở chính của Châu báu Bách Đốn cũng ở nước ngoài, căn cơ ở trong nước vẫn còn chưa vững, một thương hiệu cao cấp ngoài phong cách thiết kế và chất liệu sang trọng ra, còn cần có bề dày lịch sử.” Thời Huỳnh chọn một thỏi son TF07 trong chiếc túi xách màu bạch kim dặm nhẹ lên môi, tôn lên độ bóng mượt đầy quyến rũ của đôi môi: “Nói chứ, không phải vừa rồi cậu xã giao vui vẻ lắm à?”

Hà Lam vốn rất thích đi dự tiệc rượu, dạ tiệc, đấu giá, với địa vị của nhà họ Hà, đa số các buổi tiệc đều gửi thiệp mời đến cho cô ấy, Hà Lam có thể được xem là bộ mặt của nhà họ Hà trong những buổi xã giao.

“Khoan đã, Thời Tiểu Huỳnh, cậu dừng tay ngay!”

Hà Lam đang định nói rằng mình hứng thú với buổi triển lãm ba ngày sau hơn, ai ngờ nhìn vào gương một cái, đã thấy Thời Huỳnh đang dặm lại kem nền lên cổ, nhìn kỹ hơn, đệch mợ, là một dấu hôn bị che lấp phân nửa!

“Cậu làm gì mà ngạc nhiên thế?” Trên mặt Thời Huỳnh không hề lộ vẻ mất tự nhiên, nhẹ nhàng xoa thêm lớp phấn nền để che đi, trong lòng không khỏi thở dài, ai bảo sáng nay cô lại bám riết lấy A Hạc làm gì chứ.

Thời Huỳnh mặc một chiếc váy dạ hội dài màu bạc, thiết kế xếp nếp chéo ở eo làm nổi bật vòng eo thon nhỏ quyến rũ của cô, lớp vải ngoài được phủ một lớp voan mỏng màu vàng nhạt, được đính vô số những viên kim cương vụn và những hạt nhũ nhỏ, vừa tao nhã vừa quyến rũ.

Nhưng vì là kiểu váy hở vai, nên bờ vai mịn màng và xương quai xanh hoàn toàn bị lộ ra, dấu hôn ở bên cổ tự nhiên cũng hiện lên rõ ràng.

“Anh Thời…”

Hà Lam há hốc miệng, cho đến khi cả hai ra khỏi nhà vệ sinh, cô ấy vẫn còn cảm thấy ngơ ngác:

“Anh Thời, mình nhớ cậu vừa hỏi chúng mình cách tỏ tình cách đây hai hôm, cậu…”

Nói đến một nửa, Hà Lam hạ giọng:

“Chỉ mới hai ngày mà cậu đã cách mạng thành công, đến bước cuối rồi sao?” Mặc dù trong giới không hiếm những trường hợp như thế, nhất là khi bản thân Hà Lam thuộc mẫu người điển hình trong đó, nhưng khi đặt vào trên người Thời Huỳnh, nhìn thế nào cũng thấy quái quái.

“Haiz.” Thời Huỳnh cầm hai ly nước trái cây từ khay của người phục vụ, đưa một ly cho Hà Lam, còn mình cầm một ly uống: “Mình thì rất muốn đó, nhưng mà A Hạc nhà mình nói sợ đến buổi dạ tiệc lại mệt, nên phải đợi thêm.”

Nếu không phải nửa đêm, lúc cô đang mơ mơ màng màng, nhìn thấy ai đó rón rén xuống giường tự mình giải quyết, Thời Huỳnh suýt nữa đã cảm thấy mình không có chút sức quyến rũ nào trong chuyện này.

“Hai cậu sống chung rồi mà sao vẫn tách ra tham dự tiệc?” Hà Lam vừa nói xong, ngẩng lên đã thấy Văn Tê Hạc đang trò chuyện với mấy thương nhân phía trước đang nhìn về phía này vài lần, nhìn thấy Thời Huỳnh thì nét mặt lập tức dịu dàng hẳn.

Hà Lam: “…”

“Dù gì thì công ty của hai chúng mình cũng là đối tác bên A bên B, phải biết cách tránh thị phi."

Khuôn mặt Hà Lam đờ đẫn:

“Nói tiếng người đi.”

Nghe vậy, Thời Huỳnh nhấp một ngụm nước trái cây, đôi môi đánh son kem màu đỏ của cô bị nước trái cây thấm vào, khiến nó càng thêm quyến rũ tột độ, nhếch môi cười khẽ:

“Mình sợ sau này Châu báu Bách Đốn hợp tác lần nữa, cấp dưới của A Hạc lại đến Hành Không đòi giá gia đình.”

Hà Lam: “…”

Ai mà ngờ được, trong nhóm bạn thân của họ, cách đây không lâu vừa phát hiện ra Thời Huỳnh vậy mà lại có cổ phần ở công ty Quảng cáo Hành Không, lặng lẽ trở thành cổ đông lớn thứ ba của Hành Không!

Một cổ đông lớn, vậy mà lại cố tình chọn làm trưởng nhóm nhỏ, chẳng lẽ lại thích trải nghiệm cuộc sống nhân gian?

Trong lúc Thời Huỳnh trò chuyện với Hà Lam, cả hai đã đến chỗ mà hội chị em đang ngồi, sáu bảy người đẹp có khí chất nổi bật ngồi quanh, rất dễ dàng thu hút những ánh nhìn chăm chú như có như không.

Ngồi bên ngoài là Khúc Thanh Trú, người vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm đã bị Thời Huỳnh gọi cháy máy đến, chờ Thời Huỳnh đến gần, Khúc Thanh Trú ngửi ngửi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng giọng nói lại có chút kinh ngạc:

“Hương nước hoa trên người cậu là ai tặng vậy?”

“Quà của Châu báu Bách Đốn tặng cho Hành Không, cả tổ một tổ hai đều có.” Thời Huỳnh nhớ rõ cảm giác bất mãn lúc đó, không được, tối nay về phải bắt A Hạc tặng mình một cái đặc biệt hơn, không thể giống người khác được: “Hương đầu là bưởi nho, hương giữa là hoa hồng, quả đào, hương cuối hơi có chút mùi trầm hương, mỗi lần dùng đều thấy mình như đang ở trong vườn hoa hồng vào ban đêm.”

Khúc Thanh Trú là nhà điều chế nước hoa nổi tiếng trong ngành, thường xuyên phân tích nước hoa cho hội chị em, Thời Huỳnh thường xuyên nói chuyện phiếm cùng Khúc Thanh Trú, nhờ đó mà cũng học được ít nhiều kiến thức, khả năng phân biệt hương thơm cũng trội hơn người bình thường.

“Cả tổ một tổ hai đều có? Cậu có ngửi thử nước hoa của họ chưa?”

“Hả?” Thời Huỳnh chớp chớp mắt, nhìn Khúc Thanh Trú một lúc, đôi mắt cô bỗng sáng lấp lánh, giọng nói không nén nổi hào hứng: “Thanh Trú, chai nước hoa của mình hiếm lắm sao?”

Lúc nghe nói tổ một và tổ hai đều có, lại thấy đây là nhãn hiệu mà mình cũng biết, nên về nhà Thời Huỳnh cũng không tìm hiểu thêm, nhưng nhìn biểu cảm của Thanh Trú, cô cảm thấy mình có thể thật sự là được nhận cái đặc biệt nhất!

“Bộ sưu tập phiên bản kim cương của ngài Eric, tên gọi là Tình Yêu Tự Do Cuồng Nhiệt, nghe nói là làm cho một người bạn của ngài ấy, không chỉ không bán ra mà còn chỉ có duy nhất một chai.” Thanh Trú lại ngửi thêm một chút, gương mặt hiện rõ sự yêu thích đối với nước hoa: “Nếu không phải năm ngoái mình có chuyện nhờ đến ngài Eric, may mắn được ngửi thử mẫu thử, hôm nay chắc mình cũng chẳng nhận ra thành phẩm hoàn chỉnh này đâu.”

“Tình Yêu Tự Do Cuồng Nhiệt.”

Rất phù hợp với tình trạng của cô và A Hạc bây giờ.

Thời Huỳnh nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc:

“Nhưng nếu không bán, thì làm sao A Hạc mua được?”

“Có lẽ anh Văn quen biết người bạn mà ngài Eric nhắc đến, quá trình chế tạo nước hoa của ngài Eric thường kéo dài từ một đến ba năm, lần trước khi mình thấy, ngài ấy có nói, nước hoa ở chỗ ngài đã được lưu trữ qua nhiều năm, mỗi năm đều phải chế lại một lọ mới bằng nguyên liệu hoàn toàn tươi mới.”

Nghe được lời giải thích của Khúc Thanh Trú, Thời Huỳnh vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Văn Tê Hạc, xung quanh anh có vài người đang đứng,một số người Thời Huỳnh có quen mặt, như Tần Vân Thăng và Giang Sái, một vài người khác thì cô không quen, nhưng có vẻ là bạn bè khá thân thiết của Văn Tê Hạc, dù sao thì vẻ mặt anh lúc này cũng rất thoải mái nhẹ nhàng.

Nghĩ tới lúc đến đây, Văn Tê Hạc thấy cô không đi xe của anh, còn nhíu mày khó chịu, Thời Huỳnh bất giác mỉm cười, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi, dưới ánh mắt thắc mắc của Văn Tê Hạc, làm động tác nháy mắt bắn tim, môi đỏ khẽ mở, không tiếng động tỏ tình:

“Yêu anh.”

Văn Tê Hạc bị hành động của Thời Huỳnh làm cho sững sờ, dưới ánh đèn sáng rực, làn da trắng như tuyết và chiếc cổ thanh mảnh của Thời Huỳnh càng thêm nổi bật.

Ánh mắt anh đột ngột dừng lại trên chiếc cổ thon thả của Thời Huỳnh, trong chốc lát, yết hầu đột nhiên cảm thấy có chút ngứa ngáy, cổ họng Văn Tê Hạc nghẹn lại, khi nhìn về phía Thời Huỳnh lần nữa, khoé môi nở một nụ cười lười biếng đầy quyến rũ.

Còn bên này, tuy có Văn Kỳ Sâm đi cùng, nhưng ánh mắt của Diệp Xán thỉnh thoảng vẫn lén lút hướng về phía Văn Tê Hạc, cũng là người đầu tiên nhận ra sự mập mờ giữa Văn Tê Hạc và Thời Huỳnh, khiến ánh mắt cô ta bỗng tối sầm lại.

“Hai người các cậu tha cho mấy đứa cô đơn như tôi đi có được không?” Hà Lam mới vừa bàn tán xong chuyện Thời Huỳnh đã chiếm được trái tim cậu hai nhà họ Văn với hội chị em xong, quay đầu lại đã ngay lập tức bị hành động thả thính giữa tiệc tối của hai người này loé mù đôi mắt.

Thời Huỳnh chống một tay lên cằm, liếc mắt nhìn Hà Lam đang nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu khiêu khích:

“Cậu độc thân à, mình thấy đôi mắt Tần Vân Thăng sắp dán chặt vào người cậu tới nơi rồi đấy, hai người có gì mờ ám đúng không?”

Mấy cô bạn còn đang ngạc nhiên trước quan hệ giữa Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc đồng loạt nhìn về phía Hà Lam, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, Hà Lam và Tần Vân Thăng, hai kẻ có vô số người yêu cũ, hóa ra lại đang lén lút tán tỉnh nhau sao?!

“Bản tiểu thư xinh đẹp mỹ miều, anh ta lại không mù, bị mình thu hút cũng là bình thường thôi mà?” Hà Lam ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo, rồi chỉ về phía ngoài cửa, đè thấp giọng: “Bọn mình đi ra ngoài dạo một vòng không? Thiết kế sân vườn ở biệt thự Sơn Cư luôn được người khác khen ngợi, Châu báu Bách Đốn làm sao thuyết phục được chủ nhân nơi này nhỉ? Tiệc tối năm ngoái của Tập đoàn Bách Đốn còn không thuê được.”

“Hôm qua mình có hỏi rồi, A Hạc nói biệt thự Sơn Cư là tài sản của ông ngoại anh ấy, sau đó đã để lại cho anh ấy.” Dù Thời Huỳnh đã giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, mọi người cũng nhìn ra được cô không muốn để hội chị em tiếp tục bàn tán, Hà Lam cùng mấy người bạn hiểu ý, nhanh chóng chuyển đề tài.

Thực ra, Thời Huỳnh cũng không biết rõ nội tình, dù sao cô và Văn Tê Hạc chỉ vừa mới bước vào mối quan hệ, hỏi chuyện riêng của gia đình đối phương cũng không tiện lắm, hơn nữa, việc cô thích Văn Tê Hạc, cũng chẳng liên quan đến gia đình anh.

Văn Tê Hạc thấy Thời Huỳnh vừa mới nháy mắt bắn tim với mình, lập tức đã đi cùng bạn bè ra ngoài, trong lòng không khỏi ấm ức, vừa buồn cười vừa có chút tức giận, cô gái nhỏ này thực sự diễn vai người xa lạ đã nói tối qua rất tốt.

“Dù sao thì chuyện hợp tác thương nghiệp giữa mọi người cũng đã xã giao xong rồi, ra vườn ngắm cảnh một chút đi? Bầu không khí bên ngoài có lẽ sẽ thoải mái hơn.” Với tư cách là chủ nhà, nếu Văn Tê Hạc đi một mình sẽ rất nổi bật, nhưng dẫn theo mấy người bạn cùng lứa đi cùng với lý do bàn chuyện công việc sẽ rất tự nhiên.

Tần Vân Thăng nghe vậy lập tức hưởng ứng: “Đi đi đi, phải đi chứ.” Nói xong, thấy mình quá vội vàng, khiến mọi người xung quanh ngơ ngác, anh ấy ngượng ngùng bổ sung thêm: “Tôi chỉ thấy trong này nóng quá, ra ngoài hít thở không khí cho mát.”

Mọi người: “...” Cậu đang coi thường hệ thống điều hòa nhiệt độ tích hợp trong biệt thự này đấy à?

Hai nhóm người một trước một sau lần lượt bước ra khỏi đại sảnh, chưa nói đến những thiên kim tiểu thư trong nhóm đầu tiên, chỉ riêng mấy chàng trai trong nhóm thứ hai cũng đều là người rất có tiếng nói trong công ty, những người còn lại liếc nhìn nhau rồi cũng đồng loạt đi theo.

Sân vườn của biệt thự Sơn Cư mang đậm phong cách tinh tế của vùng đất Giang Nam với kiến trúc được chạm trổ cầu kỳ, và vì biệt thự Sơn Cư nằm phía trên cao nên đứng từ sân là đã có thể ngắm nhìn cảnh núi non trùng điệp với một màu xanh mướt sống động, ánh trăng đổ bóng, phủ lên khu rừng xanh thẫm một vẻ huyền ảo, khiến người khác nhìn mà cảm giác như mình đang ở trong chốn bồng lai tiên cảnh.

“Anh Thời, cậu nói thật đi, Văn Tê Hạc có phải định dùng biệt thự Sơn Cư làm nhà cưới của hai người không? Cậu nhìn xem xung quanh hồ bơi toàn là hoa hồng kìa, sau này hai người định tắm uyên ương ở đây hả?”

Hà Lam chỉ tay về phía hồ bơi, nơi chiếm một diện tích rộng lớn, bờ hồ và cây cầu nhỏ xinh bắt ngang đều được làm từ gỗ tếch đắt đỏ, toát lên vẻ đẹp thăng trầm từ hàng trăm năm lịch sử lại không mất đi vẻ hoa lệ.

Bao quanh hồ bơi là hàng loạt bụi hoa hồng đỏ, từng đóa từng đóa đều như những bông hoa lửa, diễm lệ như ánh bình minh, tầng tầng lớp lớp đan xen nhau nở rộ, tạo thành một cảnh sắc lộng lẫy, vô cùng tráng lệ.

Bởi vì Khúc Thanh Trú là nhà điều chế nước hoa, thường xuyên tiếp xúc với các hương liệu, nên chỉ cần nhìn thoáng qua đã xác định chính xác được giống hoa hồng và thời gian chuyển hoa.

Nghe xong, Thời Huỳnh hơi ngẩn ra một lúc, khẽ lẩm bẩm: “Thảo nào hôm đó ăn đồ ngọt xong, A Hạc hỏi mình thích hoa gì.”

Hôm hai người họ tình cờ gặp nhau ở trung tâm tâm lý, sau khi kết thúc, Thời Huỳnh thấy Văn Tê Hạc đang đợi ngoài cửa, hai người đến tiệm bánh ngọt yêu thích hồi bé.

Thời Huỳnh vẫn luôn nghĩ thu hoạch lớn nhất ngày hôm ấy là được chia sẻ một phần đồ ngọt của mình với A Hạc, nhưng hóa ra anh đã âm thầm chuẩn bị bất ngờ này cho cô từ trước sao?

“Lam Lam?” Một chàng trai mặc bộ tây trang cùng đôi giày da với vẻ ngoài trông có vẻ thành đạt ưu tú nhìn thấy nhóm Hà Lam xong, trong mắt lộ ra vẻ đấu tranh tâm lý: “Lam Lam, lâu rồi không gặp.”

Vừa nhìn thấy người đến, không chỉ Thời Huỳnh mà sắc mặt mọi người cũng đột ngột trầm xuống.

Tiểu Úc gần như viết to hai chữ khinh thường lên trên mặt:

“Thẩm Trạch, anh còn mặt mũi mà gọi Lam Lam à? Lúc trước chính anh là người theo đuổi Lam Lam, sau đó người dây dưa với Từ Băng cũng là anh, có tự thấy ghê tởm không vậy?”

Thời Huỳnh nhớ rõ lần mình ở quán bar Mojo khi vừa trở về nước, có nhắc đến Từ Băng khiến Hà Lam uống say, Hà Lam thích Thẩm Trạch sao? Đã từng thích, thậm chí còn cùng hội Thời Huỳnh nói xong về chuyện làm một người vợ đảm mẹ hiền, kết quả là tấm chân tình ấy lại bị vứt cho chó ăn.

Nhưng điều khiến Hà Lam đau khổ hơn lại là Từ Băng, chỉ vì một người đàn ông mà đã cắt đứt tình nghĩa bạn bè thân thiết mười mấy năm.

Hà Lam bị gọi vẫn luôn cau mày, bình thường nhìn thấy Thẩm Trạch cô ấy đều giả vờ như không thấy, không ngờ hôm nay lại gặp phải trong bữa tiệc.

“Anh và Từ Băng lúc đó đều uống say!” Khi nhắc đến Từ Băng, vẻ mặt Thẩm Trạch lộ rõ vẻ bực bội và chán ghét, nhưng khi đối diện Hà Lam lại có chút chột dạ không thể nói rõ: “Từ Băng cả ngày cứ như bị chứng rối loạn lưỡng cực, hết khóc lóc phát điên thì lại đòi tự tử, anh thực sự chịu hết nổi rồi, Lam Lam, chúng ta làm bạn lại nhé?”

“Thôi đi, anh và Lam Lam làm bạn lại, Từ Băng không phải sẽ phát điên luôn sao?” Thời Huỳnh kéo tay Hà Lam tránh xa tay của Thẩm Trạch, không khỏi cảm thấy ghê tởm, việc xấu của bản thân còn chưa dọn sạch đã muốn đeo bám Hà Lam.

Ai ngờ vừa nói xong, Thời Huỳnh đã thấy Từ Băng với vẻ giận dữ đang lao đến, không khỏi sửng sốt, đệch, miệng mình có căn à? Sao mà giống miệng quạ đen thật chứ ?!

“Đôi nam nữ chó má!” Từ Băng vừa tới đã nhìn thấy Thẩm Trạch và Hà Lam, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Mới kết hôn chưa đầy nửa tháng, Từ Băng đã nghi ngờ Thẩm Trạch có người bên ngoài, thuê thám tử điều tra mãi, nhưng khi phát hiện người mà Thẩm Trạch ngoại tình không phải là Hà Lam, trong lòng cô ta vừa thấy bẽ mặt vừa thêm buồn phiền khó chịu.

Vậy mà giờ đây, khi thấy Thẩm Trạch với vẻ mặt hối hận đứng trước mặt Hà Lam, Từ Băng lập tức nổi điên:

“Hà Lam, mày không biết xấu hổ, cướp đàn ông của bạn mình, đồ không biết xấu hổ!”

Thời Huỳnh vừa nghe Thẩm Trạch nói Từ Băng mắc chứng rối loạn lưỡng cực, chỉ nghĩ là Thẩm Trạch bịa chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ không màng tất cả bây giờ của Từ Băng thì cũng tin được phần nào.

“Từ Băng, cô điên rồi à, ai cướp người đàn ông của bạn, trong lòng cô không tự hiểu sao?!” Tiểu Úc nóng tính chẳng kém Hà Lam, vừa nghe Từ Băng chỉ trích bạn mình, trực tiếp xông lên nói lại.

Thẩm Trạch nhìn thấy xung quanh có vài người tới, xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống, túm lấy cánh tay Từ Băng giật mạnh, khiến Từ Băng loạng choạng:

“Từ Băng, cô náo loạn ở ngoài làm gì, ở nhà phát điên còn chưa đủ sao? Đi về mau lên, đừng có làm mất mặt!”

“Tôi làm mất mặt? Anh nói tôi làm mất mặt? Lúc anh dùng tài nguyên nhà họ Từ chúng tôi sao không thấy nói mất mặt xấu hổ đi?!” Từ Băng ôm bụng cười to đầy điên dại, nói rồi, cô ta chậm rãi ngước mắt, oán hận trừng mắt nhìn Hà Lam: “Từ nhỏ đến lớn, cô lúc nào cũng đè ép tôi một bậc, cô nói chúng ta là bạn thân sao? Cô đối xử với Thời Huỳnh còn tốt hơn với tôi!”

“Thời Huỳnh, cái đồ mồ côi không cha không mẹ, cô dựa vào đâu mà sống tự tại như thế?! Cô có tư cách gì mà sống phóng khoáng như vậy?! Cô vốn không thuộc về vòng tròn của chúng tôi!”

Từ Băng ghen tị với Hà Lam, lại vừa ghen tị với Thời Huỳnh, ở nhà họ Từ, vì mang thân phận con hoang, cô ta chưa bao giờ được xem trọng, ngay cả khi trong hội chị em của Hà Lam, cô ta cũng luôn cảm thấy mình bị tách biệt, nhưng Thời Huỳnh, chỉ vài năm ngắn ngủi, đã hòa nhập thân thiết với mọi người, dựa vào cái gì?!

“Chuyện gì vậy, con mẹ nó ai thả kẻ điên này vào đây?” Tần Vân Thăng trố mắt kinh ngạc.

Ở giữa đám đông, gương mặt Văn Tê Hạc đã sớm trầm xuống, ánh mắt đen tối sâu thẳm, khi họ đi ra thì gặp phải mấy vị trưởng bối, chậm trễ một chút, vừa ra ngoài, anh đã thấy một người phụ nữ lạ mặt điên điên cuồng cuồng chỉ thẳng vào Thời Huỳnh mắng chửi.

Văn Tê Hạc không chần chừ nữa, sải bước nhanh chóng tiến lên.

Biến cố bất ngờ xảy ra!

Ác ý trong lòng Từ Băng bùng lên như cỏ dại trên núi hoang, nhanh chóng sinh trưởng, thiêu rụi toàn bộ lý trí, cô ta lôi con dao nhỏ giấu trong túi xách ra, lao thẳng về phía Thời Huỳnh và Hà Lam, trong mắt tràn đầy thù hận và cuồng loạn:

“Hai người các ngươi đi chết đi!”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng la hét hoảng loạn.

Hai tay Từ Băng nắm chặt cán dao, cách hội Thời Huỳnh chưa đầy một cánh tay, dùng hết sức nhắm thẳng Thời Huỳnh và Hà Lam mà đâm.

Thời Huỳnh dù đã học qua vài thế võ nhưng chưa từng đối mặt trực tiếp với lưỡi dao sắc bén ở khoảng cách gần như thế, mà Hà Lam thì đã bị doạ đến choáng váng sững sờ, còn Thẩm Trạch người luôn miệng nói muốn làm bạn đã lập tức né tránh đầu tiên, thậm chí còn va phải Khúc Thanh Trúc và Tiểu Úc khiến họ lảo đảo.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thời Huỳnh kịp kéo Hà Lam tránh khỏi con dao, nhưng vừa né được thì lại đụng trúng Tiểu Úc đang loạng choạng, khiến Thời Huỳnh ngã ra sau, còn Từ Băng sau khi đâm không trúng ai thì một lần nữa cầm dao lao tới.

“Chết tiệt!” Thời Huỳnh mất thăng bằng, không khỏi chửi thầm trong lòng một câu, tối nay e là cô phải hy sinh một cánh tay rồi.

Nhưng cơn đau như dự đoán lại không đến, Thời Huỳnh trơ mắt nhìn Văn Tê Hạc che chắn chặt chẽ trước người mình, một cảm giác an toàn chỉ có thời thơ ấu, khi có bà nội, có anh trai nhỏ bên cạnh lập tức tràn ngập tâm trí cô, thấm sâu vào tận xương tuỷ, bao phủ cơn đau nhức nhối như bị châm kim.

Lúc Từ Băng suýt đâm trúng Thời Huỳnh, Văn Tê Hạc vì nôn nóng mà xảy ra sai sót, trong lúc giành dao, phần giữa ngón trỏ và ngón cái bị Từ Băng đang cuồng loạn mất hết lý trí đâm vào, miệng vết thương trông cực kì ghê tợn, da thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa, từng giọt từng giọt nhỏ trên sàn gỗ tếch.

Máu lan ra trên nền gỗ tếch, Thời Huỳnh nhìn chằm chằm vào vũng máu đỏ thẫm, bàn tay buông thõng run rẩy không ngừng, như thể nhìn thấy cảnh tượng của 20 năm trước, vũng máu đỏ tươi bị cơn mưa lớn năm xưa cuốn đi trên mặt đất.

Sau khi Văn Tê Hạc giật lấy con dao, Tần Vân Thăng và mấy người khác vừa kịp phản ứng lại đã ngay lập tức ba chân bốn cẳng chế ngự Từ Băng, mà Từ Băng tựa như một bà điên, không ngừng giãy giụa chửi rủa Hà Lam, Thẩm Trạch, thậm chí còn lôi cả Thời Huỳnh vào.

Mấy người đàn ông nhìn nhau, nếu là đàn ông, họ sẽ đánh chẳng chút nương tay, nhưng với một người phụ nữ, tuy rằng bị điên, họ cũng thực sự không xuống tay được.

Văn Tê Hạc lập tức đến bên Thời Huỳnh xem xét, thấy hai tay cô run rẩy, tưởng cô bị dọa cho sợ hãi, anh vội nắm lấy tay Thời Huỳnh bằng bàn tay không bị thương, nhẹ giọng an ủi:

“Huỳnh Huỳnh, có bị thương hay không? Đã ổn rồi, không sao cả, mọi chuyện đều qua rồi.”

Nghe giọng Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh từ từ ngước lên, ánh mắt trong trẻo ngày xưa giờ bỗng trống rỗng khiến trái tim Văn Tê Hạc nhói đau:

“A Hạc, tay anh có đau không?”

“Không đau.” Trực giác của Văn Tê Hạc cảm nhận được trạng thái bất thường của Thời Huỳnh, anh nhẹ nhàng nói: “Thật sự không đau, chỉ là một vết xước nhỏ thôi.”

Thời Huỳnh dường như không nghe thấy, giống như đang nói chuyện với Văn Tê Hạc, lại giống như đang tự lẩm bẩm:

“Nhất định rất đau, chảy nhiều máu như vậy, phải đau đến nhường nào chứ, biết rõ là sẽ rất đau, sao lại còn nhảy xuống nữa chứ.”

“Ha ha ha, Thời Huỳnh mày ngày nào cũng chơi với Hà Lam, rõ ràng là định dựa vào Hà Lam để tìm đàn ông phải không?! Cậu hai nhà họ Văn, mày cũng được đấy, mày là cái đứa không cha không mẹ, nhà họ Văn sẽ coi trọng mày chắc? Văn Tê Hạc có biết mày coi anh ta là kẻ thế thân không?!”

Nghe lời của Từ Băng, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, đặc biệt là Văn Tê Hạc, hai mươi mấy năm cuộc đời lần đầu tiên anh muốn đánh phụ nữ, nhưng anh càng lo lắng cho tình trạng khác thường của Thời Huỳnh.

Thời Huỳnh lẩm bẩm lầu bầu một hồi lâu, sắc mặt đột ngột lạnh băng, cô đẩy Văn Tê Hạc ra, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tay tóm lấy cái cổ yếu ớt của Từ Băng một cách hung dữ, Từ Băng đang la hét kêu gào trong nháy mắt đã biến thành người câm.

Khuôn mặt Thời Huỳnh lạnh như băng, không chút cảm xúc, giữ chặt cổ của Từ Băng, cứng rắn ấn cô ta xuống bể bơi, đè mạnh đầu Từ Băng xuống nước, nghiến răng ấn đầu Từ Băng vào trong nước.

Giọng nói của Thời Huỳnh lạnh buốt như thể đóng băng, âm u và đáng sợ:

“Tay trái hay tay phải, mày tự chọn đi, tao sẽ đích thân, cắt, cho, mày.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người: Ôi đệch, thật là đáng sợ.

Hạc Hạc: Huỳnh Huỳnh đang ra mặt giúp tôi.

Bình Luận (0)
Comment