Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 25

Nước trong hồ bắn tung tóe.

Từ Băng đang điên cuồng bị Thời Huỳnh mạnh tay ấn xuống nước, bị ép uống liên tục mấy ngụm nước, tóc đen rối bời dính lên mặt, trông thảm hại vô cùng.

“Thời Huỳnh, mày điên rồi! Khụ khụ khụ!” Từ Băng ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, biểu cảm méo mó dữ tợn, hai tay ra sức vùng vẫy trong nước: “Mày xem Văn Tê Hạc là thế thân…ưm.”

Vẻ mặt Thời Huỳnh lạnh lùng, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, khiến hội Hà Lam và Khúc Thanh Trú đều ngạc nhiên, Khúc Thanh Trú lập tức nhìn về phía Văn Tê Hạc, sợ rằng lời của Từ Băng sẽ gây hiểu lầm giữa hai người.

“Tôi hỏi cô lần thứ hai, tay trái hay tay phải, chọn cái nào?” Thời Huỳnh nói xong, đưa tay chỉ vào Văn Tê Hạc, biểu cảm trên mặt vẫn không chút thay đổi: “A Hạc, cho em mượn con dao nhỏ anh đang cầm một lát.”

Từ Băng: “...”

Văn Tê Hạc hơi nhíu mày, nắm lấy cán dao, ngồi xổm xuống đối diện với Thời Huỳnh, đôi mắt đen nhánh tràn ngập tủi thân, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ làm ai hoảng sợ:

“Huỳnh Huỳnh, tay anh đau lắm, chúng ta đi gặp bác sĩ trước đi.”

Mọi người đang hóng hớt: “...”

Thời Huỳnh đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Văn Tê Hạc một lúc lâu, chợt hoàn hồn, lập tức buông tay khỏi cổ áo Từ Băng, ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng cẩn thận nắm lấy cổ tay Văn Tê Hạc, hốc mắt đỏ hoe, vừa hối hận vừa tự trách:

“A Hạc, em sai rồi, chúng ta mau đi gặp bác sĩ, tay anh vẫn đang chảy máu.”

Thấy Thời Huỳnh đã trở lại bình thường, Văn Tê Hạc khẽ thở phào trong lòng, ngoan ngoãn đáp lại:

“Trong biệt thự có bác sĩ, chúng ta lên tầng gặp bác sĩ.”

“Gặp bác sĩ, đi gặp bác sĩ thôi.” Thời Huỳnh dìu Văn Tê Hạc, cúi đầu thổi nhẹ vài cái: “Thổi một cái sẽ không đau nữa, sẽ hết đau ngay.”

Năm xưa, chính mình cũng đã thổi thật lâu thật lâu cho mẹ.

Một buổi tiệc tối vô cùng bình thường, vậy mà vào lúc sắp kết thúc lại bị phá hỏng, mà điều khiến mọi người kinh ngạc là, cậu hai nhà họ Văn, Văn Tê Hạc, người luôn được coi là quý ông độc thân, hóa ra đã có bạn gái từ lâu.

Hơn nữa bạn gái của anh, nhìn qua thôi đã khiến người khác chẳng dám có ý định chen chân vào.

Diệp Xán bởi vì chú ý đến Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc lần lượt vào khu vườn cố tình kiếm cớ đi theo, giờ đây sắc mặt tái nhợt đứng núp ở cửa ra vào.

Thời Huỳnh...

Dáng vẻ như là người có thể giết người nếu không hài lòng.

Từ Băng chật vật bò từ trong hồ ra, nằm dài trên bờ thở hổn hển, nếu đã mất mặt đến mức này, cô ta cũng không cần giữ thể diện nữa, cứ phát điên đi thôi, dù sao bản thân đã không sống tốt thì ai cũng đừng mong được yên ổn:

“Văn Tê Hạc, anh điếc à? Tôi nói Thời Huỳnh xem anh như kẻ thay thế, cô ta sớm đã có…”

“Ùm.”

Từ Băng đang nói lại bị người khác đá xuống hồ thêm lần nữa, ngay sau đó, mọi người thấy Hà Lam nhanh nhẹn bước tới, một tay giữ chặt Từ Băng, tay kia bóp chặt hai bên má Từ Băng.

Khúc Thanh Trú thong thả ung dung thu chân về, đôi giày cao gót màu bạc dưới ánh trăng càng trở nên lấp lánh, mỉm cười đầy tao nhã:

“Huỳnh Huỳnh, anh Văn, hai người mau lên lầu để bác sĩ băng bó vết thương đi.”

Diệp Xán: “...”

Bạn bè của Thời Huỳnh, hóa ra ai cũng hung dữ như nhau sao?

Cô ta lại nhìn về phía Văn Tê Hạc, những tâm tư nảy lên trong lòng lúc trước bị dội từng gáo nước lạnh, lạnh thấu tim.

Văn Tê Hạc cảm nhận được tay Thời Huỳnh hơi cứng lại, khẽ thở dài, đưa tay nắm lấy tay Thời Huỳnh, xoay người liếc nhìn Từ Băng đang vùng vẫy, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm:

“Cảm ơn đã quan tâm, nhưng chỉ cần Huỳnh Huỳnh ở bên tôi, tôi cam tâm tình nguyện làm người thay thế, ai bảo đời này tôi chỉ yêu một mình cô ấy thôi chứ.”

“Ôi vãi.”

Tần Vân Thăng buột miệng cảm thán, lập tức lấy tay che miệng lại, sau đó một lời khó nói hết nhìn sang Hà Lam đanh đá lạ kỳ, chắc mình điên rồi, vậy mà lại thấy Hà Lam như bây giờ có chút đáng yêu.

Những người cùng thốt lên mấy câu cảm thán như Tần Vân Thăng không hề ít, lập tức đều nhìn Văn Tê Hạc với cặp mắt khác, thật không ngờ, nhà họ Văn vậy mà lại sản xuất ra một kẻ si tình.

Nhưng lời còn chưa kịp nói của Từ Băng bị nghẹn lại, nhìn Văn Tê Hạc như đang nhìn quái vật, không thể tin nổi, quay đầu lại thấy Thẩm Trạch đang trừng mắt nhìn mình đầy chán ghét, đột nhiên cảm thấy trái tim như bị rạch ra một cái lỗ lớn, từng cơn gió lạnh thổi vào, khiến cả người cô ta bị đông lạnh đến cứng đờ.

---

Vì biệt thự tổ chức tiệc tối nên Văn Tê Hạc đã chuẩn bị bác sĩ tư nhân từ sớm để phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng không ngờ người đầu tiên cần tìm đến bác sĩ lại là anh.

Phong cách trang trí trong phòng ngủ chính cũng giống sân trong, mang đậm nét Trung Hoa, nhưng Thời Huỳnh không còn lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh sắc, tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay dính đầy máu tươi của Văn Tê Hạc.

“Bác sĩ, tay anh ấy có sao không? Sau này sinh hoạt có bị ảnh hưởng không?”

“Nhẹ thôi nhẹ thôi, bác sĩ, hay là để tôi bôi thuốc cho?”

Thời Huỳnh cực kỳ lo lắng, sợ chính mình sẽ làm ảnh hưởng tới việc chữa trị vết thương của Văn Tê Hạc:

“Anh có bị ngốc hay không hả, đã bị dao cứa vào mà còn đứng đó xem diễn.”

“Không đau, chỉ cần nhìn thấy em là không đau.”

Văn Tê Hạc nhẹ giọng an ủi, đưa bàn tay không bị thương dịu dàng xoa đầu Thời Huỳnh, cảm thấy có chút đau lòng, trạng thái lúc đó của Thời Huỳnh quá bất thường, anh có dự cảm rằng lần gặp cô ở trung tâm tâm lý kia, rất có thể cô đã đến đó vì nguyên nhân gây nên sự bất thường đó.

“Vết thương lớn như thế, sao có thể không đau cho được, để em thổi cho anh.”

“Xin đấy, hai người đừng như thế nữa được không, cứ băng bó bình thường là được, phát cẩu lương cho bác sĩ làm cái gì?” Bác sĩ vừa bôi thuốc xong, lấy băng gạc ra, trừng mắt nhìn hai người, vẻ mặt đầy sự bất lực, dứt lời, nhét cuộn băng gạc vào tay Thời Huỳnh: “Cô tự băng bó đi, đỡ để tôi băng rồi lại bảo là làm đau A Hạc nhà cô.”

Mặt Thời Huỳnh đỏ bừng vì ngại, nhưng cũng không buông băng gạc ra, ngồi xuống trước mặt Văn Tê Hạc, nhìn vào vết thương đã được bôi thuốc, có chút lúng túng, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đang cong lên của anh, gượng gạo nói:

“Đây là lần đầu tiên em băng bó vết thương, anh thấy chỗ nào không ổn thì phải bảo em, em sẽ băng lại.”

“Em băng như nào cũng đẹp, nếu thích, có thể buộc thêm cái nơ con bướm nữa.” Cả đêm hôm nay Văn Tê Hạc đều thuận theo Thời Huỳnh, phải thừa nhận rằng, dáng vẻ trước đó của Thời Huỳnh đã dọa đến anh, khiến anh sinh ra ảo giác như thể Thời Huỳnh sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Thời Huỳnh quấn băng gạc thành nhiều vòng, nghe vậy thì nhìn Văn Tê Hạc đầy thắc mắc:

“Anh không phải là muốn cái nơ con bướm thật đấy chứ? Oa, gu thẩm mỹ của anh thật là… ưm.”

Đôi môi ấm áp chạm nhẹ vào, vừa chạm đã vội vã rời đi.

Văn Tê Hạc vẫn ngồi trên mép giường, giữ nguyên tư thế khom lưng, khóe mắt khẽ cong, lộ ra sự dịu dàng quyến luyến:

“Nói linh tinh một lần, sẽ bị hôn một cái.”

Thời Huỳnh khẽ cắn môi, đôi môi cô dường như vẫn cảm nhận được dư vị của nụ hôn vừa rồi, nhẹ nhàng thắt nút băng gạc thành nơ con bướm xong, hơi mím môi, ngửa đầu, đôi mắt tràn đầy mong đợi:

“A Hạc, em vừa nói linh tinh trong lòng cả trăm lần đấy.”

Ánh sáng vàng dịu nhẹ của ánh đèn hắt xuống, chiếu vào tròng mắt màu trà của Văn Tê Hạc, khiến Thời Huỳnh dễ dàng nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu bóng dáng mình bên trong một cách rõ ràng.

Văn Tê Hạc bỗng cứng họng, cúi đầu khẽ hôn lên trán và khóe mắt của Thời Huỳnh, Thời Huỳnh bị hôn đến ngứa ngáy, cả người mềm nhũn ngả ra sau, ngay sau đó, cánh tay rắn chắc đã ôm trọn lấy eo cô, khiến cả người cô không thể không ngả về phía trước.

“Đừng nghịch nữa.” Thời Huỳnh sợ chạm vào vết thương của Văn Tê Hạc, hai tay đặt lên mép giường không dám động đậy: “Vết thương vừa mới được băng bó cẩn thận xong.”

Nói xong, thầm cảm thấy may mắn vì bác sĩ đã ra ngoài, vả lại còn… Rất tinh tế khép cửa lại, nếu bị nhìn thấy chắc mình sẽ xấu hổ chết mất thôi.

Văn Tê Hạc vẫn không dao động, kéo Thời Huỳnh vào lòng ng ực mình, ngả người ra sau, kéo Thời Huỳnh cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại, cả hai cùng chìm vào lớp chăn êm ái.

Anh cúi xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thời Huỳnh đang dựa trên ngực mình, trong lòng mềm mại đến tan chảy, cười khẽ:

“Em đã nói linh tinh trong lòng một trăm lần, anh phải hôn đủ một trăm lần mới được, đàn ông ấy mà, nói là phải giữ lời.”

Vừa dứt lời, anh lại hơi ngẩng đầu, khẽ cắn lấy vành tai của Thời Huỳnh, thậm chí còn nghịch ngợm m út nhẹ vài cái, quả nhiên ngay sau đó đã cảm nhận được rõ ràng cơ thể của người trong lòng mình bỗng cứng đờ, thực sự khiến anh thích tới mức không muốn buông tay, chỉ muốn hoà quyện cả người cô vào chính cơ thể mình.

Giọng Văn Tê Hạc trầm thấp lại vừa triền miên, dưới ánh sáng dịu dàng, sự gợi cảm quyến rũ càng trở nên nổi bật:

“Đặc biệt là như bây giờ, lời nói trên giường, không thể thất hứa.”

Cho đến khi cảnh tượng trước mắt bị đảo ngược, cả người bị đè lên trên giường, Thời Huỳnh vẫn thở gấp nhẹ mà chưa kịp hoàn hồn, không phải là băng bó vết thương thôi sao? Sao lại… băng bó đến tận trên giường thế này?

“Á, anh làm gì vậy, nhột quá.” Thời Huỳnh khẽ vặn eo, hờn dỗi lườm Văn Tê Hạc một cái, hõm eo bị anh mân mê đến mức tê dại, cả người như bị vô số chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, ngứa đến mức khiến trái tim cô không khỏi run rẩy, từng chút từng chút một, quá tra tấn, cô không chịu nổi nữa, vươn tay giữ chặt đôi tay đang làm loạn của Văn Tê Hạc, nhỏ giọng cầu xin: “A Hạc.”

Văn Tê Hạc cúi xuống lần nữa, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại kia, dịu dàng mà khắc chế, vừa thâm tình vừa si mê, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa những cảm xúc phức tạp mà Thời Huỳnh không thể hiểu.

“Tuy không ngại làm thế thân, nhưng anh hy vọng sẽ xóa sạch hình bóng của chính chủ trong lòng em.”

Sau khi buổi triển lãm của S&D kết thúc, Văn Tê Hạc đã dần nhớ lại được một vài ký ức lẻ tẻ, anh hiểu rõ rằng người mà anh làm thế thân chính là bản thân mình, nhưng dù là chính anh trước khi mất trí nhớ, thì một người mà chỉ có thể bị Thời Huỳnh coi là anh trai, cũng chẳng có lý do gì để xuất hiện, không phải sao?

Lời Văn Tê Hạc nói khi còn ở ngoài vườn cũng không phải là giả, khi chưa hiểu rõ mối liên hệ giữa chính chủ và mình, mục đích duy nhất của anh chỉ là gạt bỏ cái người chính chủ không hoàn hảo đó ra khỏi lòng Thời Huỳnh, không để lại chút dấu vết nào.

Nghe đến hai từ thế thân, trong lòng Thời Huỳnh chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, lảng tránh nụ hôn của Văn Tê Hạc, ấp úng nói:

“A Hạc, thật ra chuyện thế thân, em có thể giải thích, anh…”

“Hôn xong rồi nói.” Văn Tê Hạc nắm lấy cổ tay Thời Huỳnh, đè chặt lên đầu, giọng điệu lộ ra sự cương quyết không cho phép từ chối: “Ngoan, gọi thêm vài tiếng A Hạc nữa.”

“A Hạc…”

Đầu óc Thời Huỳnh dần trở nên ngây ngốc, mơ mơ màng màng, thanh âm ngọt ngào đầy quyến rũ khác xa với con người thường ngày của cô, ngọt ngào nũng nịu đến mức bản thân nghe xong cũng thấy xấu hổ muốn chết.

Nhưng Văn Tê Hạc lại rất thích, nghe thấy Thời Huỳnh gọi một tiếng xong, hơi thở ấm nóng phả nhẹ, khàn giọng dụ dỗ:

“Cục cưng, gọi thêm vài câu đi, nghe xong vết thương trên tay sẽ không còn đau nữa.”

“Thật không?”

“Không lừa em, cực kỳ thật.”

“A Hạc, A Hạc?”

“Ngoan.”

Văn Tê Hạc vừa nói vừa cúi xuống hôn, tham lam cướp lấy hơi thở chỉ thuộc về Thời Huỳnh, so với sự dịu dàng cọ xát lúc ban đầu, cảm xúc đong đầy khiến nụ hôn dần trở nên nồng nhiệt, gấp gáp và cháy bỏng.

Anh trai nhỏ trong lòng em, dẫu tốt đẹp nhưng đã dần trở nên hư vô, nhưng sau này, em có thể dựa vào dáng hình của tôi mà vẽ lại từng chi tiết nhỏ nhặt đã dần phai nhạt ấy từng ngày từng đêm.

“Anh vừa nghe thấy em lại nói lung tung trong lòng, có lẽ một trăm nụ hôn vẫn chưa đủ đâu.”

Thời Huỳnh: “…”

Ai có thể nói cho cô biết, lúc ở trong xe lần trước, người nào đó vẫn còn hơi vụng về, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, làm thế nào mà đã trở nên quen tay hay việc?! Hơn nữa còn là tự học thành tài, đã biết đòi hỏi không ngừng!

Nhiệt độ điều hòa trong nhà luôn được giữ ở mức 24 độ, nhưng khi không khí dần dần nhuốm lên từng đợt từng đợt sóng triều tình d*c, nhiệt độ lại chậm rãi tăng lên, nóng bỏng vô cùng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Bảo: Tôi nghi ngờ nếu tay người nào đó không bị thương, thì chắc không chỉ đơn giản dừng lại ở việc nói chuyện :)

Hạc Hạc: Hôn xong lại nói? Xin lỗi, không hôn xong được đâu.

Bình Luận (0)
Comment