Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 26

Vào tháng sáu tháng bảy, đúng mùa mưa.

Cả thành phố Nam bị bao phủ bởi màn mưa lất phất, mây đen cuồn cuộn phía chân trời, từng hạt mưa gõ vào cửa kính, để lại những vệt nước ngoằn ngoèo uốn lượn chảy chậm xuống.

Thời Huỳnh cầm cốc trà trái cây, cả người chìm trong ghế sofa mềm mại, ngẩn ngơ nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng chốc trở nên ảm đạm:

“Năm đó, mưa còn lớn hơn bây giờ, rất lớn rất lớn, có sấm sét và chớp nữa, khi còn nhỏ em rất sợ sấm, thường bị tiếng sấm dọa cho tỉnh giấc.”

“Sau đó em thấy...” Nói được nửa chừng, Thời Huỳnh dừng lại, hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt dần ngấn nước, bình tĩnh lại một lúc, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Điền Mộc vẫn luôn yên lặng lắng nghe mình, rồi nhếch môi cười: “Thấy mẹ vừa cùng em thổi nến lúc tối, nhảy xuống.”

Lúc ấy bởi vì cô còn quá nhỏ, không nhớ được nhiều ký ức, chỉ có vũng máu dưới lầu và gương mặt trắng bệch của mẹ là khắc sâu trong trí nhớ, vô số lần hiện lên trước mắt, khiến Thời Huỳnh hết lần này đến lần khác nhìn thấy mẹ mình nhảy xuống nhưng không thể ngăn cản.

“Lần trước em đến, có nói là đã có người mình thích, không mong giữa hai người tồn tại những yếu tố gây trở ngại, chị đoán là hai người đã có tình ý với nhau rồi.” Giọng của Điền Mộc ôn hòa như nước, khiến người ta vô cùng dễ chịu: “Hai năm qua, ngoài việc tâm trạng không vui ra, em cũng không còn bị mưa lớn làm cho hoảng loạn nữa, điều này có liên quan đến người kia không?”

Thời Huỳnh khẽ gật đầu, uống vài ngụm trà hoa cho dịu giọng:

“Tối hôm kia, bởi vì bảo vệ em mà anh ấy bị dao cắt vào tay, sau khi nhìn thấy máu chảy ra, lúc đó em như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy luẩn quẩn, không nhận ra ai cả, đến mức chính bản thân mình cũng thấy sợ hãi.”

“Chuyện của em, anh ta…”

“Anh ấy không biết.” Lần đầu tiên Thời Huỳnh ngắt lời Điền Mộc trong quá trình trị liệu, trong đôi mắt màu trà ngập tràn sự kiên quyết: “Em không muốn đem phiên bản không bình thường của bản thân tr@n trụi đứng trước mặt anh ấy, như vậy sẽ tạo áp lực cho anh ấy, khiến anh ấy phải cẩn thận từng chút một.”

Dù sao, lần trước sau khi cô có biểu hiện khác thường, Văn Tê Hạc đã tỏ ra quá mức thận trọng, sợ nhắc đến chuyện gì đó k1ch thích cô.

“Thực ra trước đây em đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, vì xung quanh có người thân bầu bạn, cảm giác an toàn của em được nâng lên, em có sự gắn bó rõ ràng đối với thực tại, em cũng đã có điều vướng bận trong cuộc sống.” Điền Mộc nói xong, nhìn thẳng vào mắt Thời Huỳnh, nhoẻn miệng cười: “Sau này em lại trở về sống một mình, lại quay lại điểm xuất phát ban đầu, nhưng bây giờ, một lần nữa em đã có một người để vướng bận.”

“Giống như em từng nói trước kia, đã có một tia sáng phá tan màn đêm lần nữa.” Nói xong, Dụ Mộc gấp quyển sách lại, ra hiệu cho Thời Huỳnh nhắm mắt nằm xuống, ánh mắt ngập tràn sự động viên và an ủi: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Thời Huỳnh suy nghĩ về những lời nói của Dụ Mộc trong lòng, khép mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào quá trình trị liệu mới.

---

Hoàng hôn buông xuống, nhưng làn mưa bụi ở thành phố Nam vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, bữa tiệc do nhà họ Tần tổ chức lại không bị ảnh hưởng, bên trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, chén rượu giao thoa tạo nên những âm thanh lảnh lót.

Tần Vân Thăng uống vài ly, đầu óc đã không còn tỉnh táo như trước, ngẩng đầu nhìn thấy Văn Tê Hạc đang cầm ly rượu đứng cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, nhớ lại tin tức moi được từ Hà Lam hôm qua, bỗng thấy không đáng cho người anh em của mình.

“Tê Hạc, Thời Huỳnh coi cậu như thế thân, cậu sâu đậm với cô ấy như vậy, cần gì phải khổ như thế chứ? Nếu một ngày nào đó chính chủ trở về…”

“Chính chủ?” Văn Tê Hạc lười biếng duỗi thẳng lưng, khẽ nhướng mắt nhìn Tần Vân Thăng, nhấp môi cười nhạt: “Sớm không thể trở về nữa rồi.”

Một người mà vẫn luôn bị Thời Huỳnh coi như anh trai, nếu thật sự quay trở lại, thì đến khi nào anh mới được lên cấp xưng hô là chồng đây?

Giang Sái đang cúi đầu nhắn tin, nghe được câu nói của Văn Tê Hạc thì sững lại, nuốt khan, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nổi:

“Người anh em, cậu phạm pháp?”

“Phạm pháp?” Tần Vân Thăng nghịch nghịch cái búi tóc được buộc nhỏ sau gáy, có chút hoang mang: “Phạm tội gì?”

“Nếu không phạm tội, sao cậu ấy có thể chắc chắn nói người đó không quay lại? Tê Hạc, cậu thành thật khai báo đi, có phải đã nhốt người đó ở hòn đảo nhỏ nào rồi không?”

Văn Tê Hạc cười khẽ, nhìn Giang Sái với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc:

“Sái Sái, xã hội pháp trị rồi, hồi nhỏ cậu còn chưa chơi đủ trò đóng giả à? Đầu óc cậu mà không đi làm biên kịch thì thật là uổng phí tài năng.”

“Vậy câu của cậu là ý gì chứ?” Giang Sái đẩy gọng kính không viền trên mũi, đôi mắt sau lớp kính trợn trắng: “Rõ ràng chúng tôi đang lo lắng cho hạnh phúc tương lai của cậu, trừ khi người đó đã chết rồi, nếu không sau này chắc chắn vẫn có cơ hội quay trở về.”

Một người bạn khác tiếp lời:

“Nếu chính chủ không có ở đây, thì đúng là rất khó, dù sao người đã mất, khẳng định sẽ luôn để lại ấn tượng tốt đẹp nhất trong ký ức, Tê Hạc, có thể cậu không thắng nổi đâu.”

Văn Tê Hạc: "..." Thật đúng là cảm ơn mấy cậu.

[Ầm — Ầm — Ầm]

Một tia chớp bạc xé toạc đám mây đen, mở ra một khoảng trống lớn trên bầu trời, tiếng sấm vang lên như muốn xé tan màng nhĩ, át đi chút ồn ào giữa cảnh rượu thịt đầy ắp trong sảnh.

“Có sấm sét à, tối nay có khi mưa lớn đấy.” Giang Sái liếc nhìn bầu trời, định nói thêm gì đó thì thấy Văn Tê Hạc đặt ly rượu xuống, chỉnh lại cổ áo và tay áo, trông như sắp rời đi, không khỏi kinh ngạc: “Không đến mức thế chứ, tiệc rượu mới bắt đầu được nửa tiếng, còn chưa đến bảy giờ, cậu thoát cảnh độc thân rồi nên bị thiết lập giờ giới nghiêm à?”

“Nói đến giờ giới nghiêm.”

Văn Tê Hạc đã chỉnh trang xong bộ vest, giơ tay vỗ vai Giang Sái:

“Cảm ơn đã góp ý, sau khi về tôi sẽ nói với Huỳnh Huỳnh về chuyện giới nghiêm này.”

Dù sao thì cả hai đều đã từng tăng ca, không kể lần đầu tiên gặp mặt là ở quán bar trông thấy ấy cô gái nhỏ đã uống đến say khướt. Giờ anh phải bàn với Thời Huỳnh chuyện ký thỏa thuận, để cả hai cùng thiết lập giờ giới nghiêm, tránh việc qua đêm bên ngoài.

Giang Sái: “???”

Cho đến khi Văn Tê Hạc rời khỏi, mấy người còn lại đều chưa hoàn hồn, một lúc lâu sau, Tần Vân Thăng cầm sợi dây chun vừa cột búi tóc nhỏ lại vừa hỏi những người khác:

“Lời vừa rồi của Tê Hạc là có ý gì? Tôi thấy hình như cậu ấy đang định đặt giờ giới nghiêm cho Thời Huỳnh ấy nhỉ?”

Giang Túy nãy giờ vẫn luôn im lặng ngồi trong góc, liếc nhìn Tần Vân Thăng:

“Cậu không phải có quan hệ tốt với Hà Lam sao? Thời Huỳnh và Hà Lam ngày nào cũng chơi với nhau, nói không chừng có ngày Thời Huỳnh sẽ chướng mắt anh Tê Hạc.”

Nói xong, anh ấy lại cúi đầu chăm chú nhìn khung trò chuyện trên WeChat với Khúc Thanh Trú, không chỉ Thời Huỳnh, ngay cả đàn chị Khúc cũng thế, không biết có bị Hà Lam ảnh hưởng, gặp một người là thích một người không nhỉ?

Tần Vân Thăng tự nhiên bị cue: "…?"

Văn Tê Hạc vừa đến cổng lớn, tài xế đã cầm ô đứng chờ ở cửa, dù hơi ngạc nhiên vì ông chủ vốn thường ở lại bữa tiệc đến lúc cuối nay lại rời đi chỉ sau nửa tiếng, nhưng cũng không hỏi gì, là tài xế thì điều quan trọng nhất là phải có mắt nhìn.

Lên xe, Văn Tê Hạc chăm chú nhìn tin nhắn chưa được trả lời trên WeChat, khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, rồi bấm gọi điện thoại.

---

“Tình huống của em nhẹ hơn so với dự đoán của chị, đúng là rất đáng kinh ngạc, chứng tỏ người kia đã mang lại cho em cảm giác bình yên.” Điền Mộc có chút tò mò về người bạn trai của Thời Huỳnh, dù sao hiểu rõ về bệnh nhân cũng giúp ích cho quá trình điều trị sau này: “Có thể kể cho chị nghe về anh ấy được không?”

Thời Huỳnh mỉm cười nhẹ:

“Chị Mộc Mộc, chị quen anh ấy mà.”

“Chị quen?” Điền Mộc suy nghĩ một chút, ngay lập tức đoán ra điểm mấu chốt: “Văn Tê Hạc, là anh Văn sao? Hai người…”

Mặc dù lần trước cũng có cảm nhận được giữa hai người này có điều gì đó không bình thường, nhưng khi nghe chính miệng Thời Huỳnh xác nhận rằng họ đã thành đôi, Điền Mộc vẫn không khỏi ngạc nhiên, một bác sĩ tâm lý như cô lại vô tình trở thành bà mối sao?

Thời Huỳnh gật đầu, xác nhận suy đoán của Điền Mộc, tiếng mưa đã trở nên rất to, bùm bùm đập vào tai, khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Trước khi rời đi, Thời Huỳnh dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn về Điền Mộc, trong ánh mắt thoáng chút lo âu:

“Em biết với tư cách bác sĩ thì phải tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân, nhưng trước đây em từng có mặt trong cuộc sống của A Hạc vài năm, nếu thường xuyên dẫn anh ấy đến những nơi quen thuộc trước đây, liệu có hiệu quả không?”

“Đương nhiên là sẽ hiệu quả.” Điền Mộc vừa nghe Thời Huỳnh kể một vài chuyện giữa hai người, không khỏi cảm thán trước duyên phận của họ, mười năm xa cách, rồi lại có cơ hội tái ngộ, cô ấy cũng thật lòng hy vọng họ sẽ hạnh phúc.

“Nếu như là trước đây, chị có lẽ sẽ không tự tin lắm, nhưng những ngày gần đây, bạn trai em đã nhớ lại một số ký ức vụn vặt, điều này chứng tỏ sự đồng hành của em rất có ích, có lẽ chỉ cần thêm chút thời gian, anh Văn sẽ dần dần phục hồi ký ức.”

Thời Huỳnh nhẹ nhàng cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống che đi cảm xúc phức tạp trong mắt:

“Em hiểu rồi, cảm ơn chị, Mộc Mộc.”

“Khỏi cần cảm ơn, nếu sau này hai em kết hôn, nhớ gửi thiệp mời cho chị đấy nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Ra khỏi trung tâm tâm lý, Thời Huỳnh mới có thời gian nhìn vào điện thoại, liếc mắt một cái đã thấy ba cuộc gọi nhỡ, không ngoài dự đoán đều là của Văn Tê Hạc, vì phải làm trị liệu tâm lý nên cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng trước khi bắt đầu, thành ra không nghe được tiếng chuông trong suốt quá trình trị liệu.

Lời của bác sĩ Điền Mộc vang lên bên tai Thời Huỳnh, nếu anh trai nhỏ đã khôi phục ký ức, tại sao lại không nói gì với cô?

Khi nhận ra Văn Tê Hạc chính là anh trai nhỏ, Thời Huỳnh đã đặt ra hai mục tiêu, một là trước khi Văn Tê Hạc khôi phục trí nhớ phải cùng anh gạo nấu thành cơm trước, thứ hai là khiến anh sau khi đã khôi phục ký ức sẽ không coi cô là em gái nữa.

Nhưng bây giờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu, hai người ngay cả bước cuối cùng cũng chưa làm, anh trai nhỏ đã khôi phục ký ức rồi?

Thời Huỳnh: “…”

Cô đường đường là một thiếu nữ trong sáng xinh đẹp, đang đứng giữa đường mà suy nghĩ lung tung cái gì thế không biết?

Thời Huỳnh lắc đầu, định gọi điện cho Văn Tê Hạc để anh không phải lo lắng vì mãi không liên lạc được với cô.

“Em đứng ngẩn ngơ ngoài cửa đến mười phút mới nghĩ tới việc gọi lại? Anh thật sự có chút được yêu thương mà cảm thấy sợ hãi đấy.”

Giọng nói khàn khàn pha chút lười biếng truyền đến từ phía trước, Thời Huỳnh ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, dưới màn mưa đen kịt, cô thấy Văn Tê Hạc che một chiếc ô đen dài, khuỷu tay có vắt một chiếc áo vest màu xám nhạt.

Anh hơi nghiêng chiếc ô, để lộ gương mặt điển trai với đường nét rõ ràng, tuy trong lời nói có chút bông đùa, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, khiến Thời Huỳnh có chút chột dạ.

Thời Huỳnh rời ngón tay khỏi màn hình điện thoại, ngước lên nhìn Văn Tê Hạc đang đi đến trước mặt mình, ngập ngừng gọi:

“A Hạc.”

“Ai nói là công ty có việc nên phải tăng ca? Trung tâm tâm lý nổi tiếng toàn cầu ở thành phố Nam này cũng cần quảng cáo sao?”

Thực ra Văn Tê Hạc có chút tức giận, cả buổi chiều gọi cô không nghe máy, cũng không trả lời WeChat, anh sợ rằng Thời Huỳnh thật sự xảy ra chuyện gì, gọi cho công ty Hành Không thì lại được biết rằng cô chỉ ở đó một giờ rồi rời đi.

Bởi vì mưa to, vì thấy lo lắng cho Thời Huỳnh nên anh mới rời khỏi bữa tiệc, ra ngoài rồi thì sao, suýt nữa thì mất cả bạn gái, cũng may là dựa vào tâm trạng tối qua của Thời Huỳnh, anh đoán được cô có thể đến trung tâm tâm lý, lại gọi điện cho quầy lễ tân xác nhận, nếu không anh biết phải đợi cô ở đâu cơ chứ?

Văn Tê Hạc tức giận thì tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của Thời Huỳnh, lại không thể giận nổi nữa, sau khi đưa ô cho Thời Huỳnh, anh lấy áo vest vắt trên tay giũ ra rồi khoác lên vai cô.

“A Hạc, lần sau em đi đâu cũng sẽ nói trước với anh có được không?” Thời Huỳnh ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng trên áo vest, quanh quẩn khắp nơi, khiến cô dù không thích những ngày mưa bão vẫn không khỏi cảm thấy yên bình: “Anh đi tiệc rượu cũng đã nói trước với em, em làm như vậy thật sự là sai rồi, xin lỗi anh.”

Một người thường ngày xinh đẹp rạng rỡ, giờ đây lại tủi thân áy náy đến mức mắt đỏ hoe trước mặt mình, giọng nói ỉu xìu, trông cực kỳ đáng thương, ai mà chịu cho nổi đây?

Văn Tê Hạc tự nhận rằng mình không chịu nổi, đưa tay ra ôm Thời Huỳnh vào lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc thơm ngát của cô:

“Thấy em thành khẩn nhận lỗi đến vậy, anh tha thứ cho em, nhưng không có lần sau, giờ thì… Về nhà nhé?”

“A Hạc.”

Văn Tê Hạc đang mở cửa xe cho Thời Huỳnh, nghe tiếng cô gọi, hơi nghiêng đầu, nhướng mày, nhẹ giọng dò hỏi:

“Ừ?”

“Moa~” Thời Huỳnh sáp lại gần, kiễng chân ngọt ngào hôn lên môi Văn Tê Hạc, đôi mắt màu nâu trà trong veo tràn đầy những tia sáng lấp lánh: “Vừa rồi anh nói về nhà ai, xin hỏi em có vinh hạnh được dẫn anh về 2502, để Sandwich nhận người thân không?”

Ánh mắt Văn Tê Hạc đột nhiên tối sầm lại, sau một lúc lâu, cong môi cười khẽ: “Nghiêm túc?”

Là một người đàn ông trưởng thành, khi đứng trước người mình yêu, tất nhiên sẽ có những phản ứng bình thường, giấc mơ kiều diễm đêm qua đã minh chứng cho việc ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Nhưng Văn Tê Hạc lại lo rằng, nếu một ngày nào đó Thời Huỳnh biết anh chính là anh trai nhỏ mà cô từng coi như anh trai hồi bé, sẽ không chấp nhận nổi mối quan hệ hiện tại của hai người.

"Đương nhiên là nghiêm túc!"

Văn Tê Hạc nặng nề nhìn vào ánh mắt long lanh của Thời Huỳnh, ý chí vốn đã lung lay nay hoàn toàn sụp đổ, cảm xúc mãnh liệt giống như cơn sóng đang dâng trào, cuồn cuộn cuồn cuộn, tràn ngập trong lồ ng ngực.

Anh hơi cúi đầu, cố nén cảm xúc nóng rực đang dâng trào xuống, khàn giọng nói:

“Trước khi về chung cư, chúng ta đi mua chút đồ.”

Thời Huỳnh đang chìm đắm trong sự hào hứng vì sắp được gạo nấu thành cơm, nghe vậy, tò mò nhìn Văn Tê Hạc đang cài dây an toàn cho mình, ngơ ngác hỏi:

“Mua gì?”

Hai người gần như dính sát vào nhau, Văn Tê Hạc thậm chí còn ngửi được mùi hương ngọt ngào tươi mát chỉ có ở trà hoa quả, mùi hương ấy như một luồng khí ấm áp, len lỏi qua dòng máu, quấn quanh trái tim, khiến anh chẳng thể thoát ra, nhưng thực lòng anh cũng chẳng muốn thoát.

Văn Tê Hạc khẽ cười, ghé sát vào tai Thời Huỳnh, nhỏ giọng thì thầm, chậm rãi thốt ra ba chữ.

Thời Huỳnh đang hớn hở: "..."

Thời Huỳnh chỉ muốn giấu đầu mình vào trong chiếc áo vest rộng lớn, gương mặt thẹn thùng đỏ bừng, như một quả đào chín mọng ngọt ngào, khiến Văn Tê Hạc muốn cúi đầu cắn một cái.

Buổi tối hôm đó.

Văn Tê Hạc cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, hưởng trọn trái đào ngọt ngào ấy vào trong bụng.

Tấm rèm dày che chắn hết ánh sáng đêm từ ngọn đèn ngoài phố, trong căn phòng ngủ tối tăm, hơi thở ấm áp cùng những tiếng thở d ốc đầy ái muội quấn quýt lấy nhau, không thể tách rời.

Những xúc cảm của tình d*c nồng nàn bùng nổ, lan tỏa trong không khí, len lỏi vào chăn gối.

Giữa cơn sóng chinh phạt không ngừng nghỉ, Thời Huỳnh cuối cùng cũng chịu thua, đuôi mắt ửng đỏ, ánh mắt ngấn nước như bị phủ một lớp sương mù dày đặc, cả người giống như một chiếc thuyền đang nằm giữa cơn bão lớn, xóc nảy tột độ, chỉ biết ôm chặt lấy người trước mắt mới không bị lạc mất phương hướng.

Đột nhiên.

Ánh mắt Thời Huỳnh như nổ tung thành tia sáng trắng, bàn tay vốn đang ôm lấy cổ Văn Tê Hạc run lên, yếu ớt cất giọng xin thua:

“Thật sự không được, mình nghỉ một chút nhé?”

Nghe vậy, Văn Tê Hạc ngẩng đầu, khẽ hôn lên đôi mắt ướt đẫm của Thời Huỳnh, ánh mắt dịu dàng nhưng không cho phép từ chối:

“Không được.”

Sau đó, không nhanh không chậm bổ sung:

“Ai bảo trước khi bắt đầu trận chiến, có người lại chê chục tỷ binh tướng của quân địch cơ chứ?”

Chục tỷ?

Ngay giây tiếp theo, Thời Huỳnh hiểu ra cái gọi là chục tỷ, mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô thấy mình thật oan uổng, lúc đầu cả hai đều chưa có kinh nghiệm, không thoải mái là chuyện bình thường, cô chỉ lỡ miệng nói ra, ai mà ngờ, suốt cả đêm nay, Văn Tê Hạc lại để bụng nghiêm túc nghiên cứu đến mức khiến cô chịu thua liên tiếp, dù thoải mái nhưng cũng chẳng chịu nổi nữa rồi.

“Chúng ta nghỉ chút đi, con trai chắc đã đói rồi.”

Vừa nói, Thời Huỳnh vừa buông tay định xuống giường, nhưng vừa mới nhúc nhích đã bị cánh tay rắn chắc của Văn Tê Hạc ôm trở lại, quấn vào chiếc chăn mới thay, sau đó giọng nói trầm khàn còn ẩn chứa d*c vọng thì thầm bên tai cô:

“Không được.”

Thời Huỳnh: “…” Con trai, mau cứu bố con với!

Ngoài phòng khách, Sandwich vùi mình trong chiếc bát, ăn thức ăn mà người bố thứ hai đã chuẩn bị, vui sướng hớn hở.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Sandwich: Meo meo meo~

Bình Luận (0)
Comment