Chương 141:
Chương 141:Chương 141:
"Linh nhi, đừng tin những người có hay không này, cứ trực tiếp gọi người lên, để tôi xem tên này còn gì để nói!"
Tôn Thiên Thiên kêu trợ lý xuống gọi người, không lâu sau cậu ta gọi cô gái đang tìm Phó Hành Hàn ở dưới lầu lên.
Nhìn thấy người tới, Phó Tinh Hàn kinh sợ.
Ở tầng dưới có rất nhiều cô gái vây quanh cậu ta, mỗi người bọn họ đều gọi cậu ta là chồng và nói rằng yêu mình, nhưng Phó Tinh Hàn thật sự không ngờ trợ lý của Tôn Thiên Thiên lại có thể chính xác tìm ra Phùng Như!
Phùng Như sợ hại, rụt rè nhìn mọi người, cúi đầu không dám nói.
"Tôi nghe bảo vệ nói cô ở dưới lầu nói muốn gặp Phó Tinh Hàn."
Liễu Minh Khiêm hỏi,'Cô và Phó Tinh Hàn có quan hệ gì?"
Phùng Như sợ hãi cúi đầu, không biết có nên nói thật hay không, ánh mắt còn lén liếc nhìn Phó Tinh Hàn.
Thấy vậy, Phó Tinh Hàn đi tới, không chút sợ hãi nói: 'Không ngờ cô gái mà Liễu lão sư nhắc đến lại là cô ta. Để tôi giới thiệu, cô ta tên là Phùng Như, là bạn gái cũ của tôi."
"Bạn gái cũ?" Liễu Minh Khiêm sửng sốt: "Cô ấy không phải là bạn gái bị cậu bỏ rơi sao?"
"Đương nhiên không phải rồi!"
Phó Tinh Hàn nghiêm túc nói: "Tôi và Phùng Như chỉ là không hợp quan điểm sống. Chúng tôi chia tay bình thường, không lừa dối hay ngoại tình gì cả. Sau khi chia tay cô ta, tôi mới gặp được Liễu Linh Nhi, tôi không thẹn với lương tâm chuyện này!"
Phó Tinh Hàn nói vô cùng chắc chắn. Phùng Như không vạch trần cậu ta, ngay cả Lâm Trà cũng không lên tiếng.
Liễu Minh Khiêm không khỏi lén nhìn Lâm Trà.
Tại sao người này lại im lặng? Không phải cô vừa tiết lộ Phó Tinh Hàn là một kẻ cặn bã sao? Nói thêm một chút đi! Nếu Phùng Như chỉ là bạn gái cũ của Phó Tinh Hàn thì cậu ta cặn bã gì chứ?
Cô nói xem rốt cuộc Phó Tinh Hàn cặn bã ở đâu chứt
Lâm Trà còn chưa xem hết hệ thống ăn dưa, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng "bùmï, mọi người nhìn theo tiếng đó, nhìn thấy Phùng Như đang quỳ trước mặt Liễu Linh Nhi, nắm chặt tay của Liễu Linh NhiI
"Cô Liễu! Tôi biết cô yêu Tỉnh Hàn, nhưng tôi thật sự rất thích anh ấy! Tôi đã thích anh ấy năm năm rồi! Cô có thể trả anh ấy lại cho tôi được không?"
Đôi mắt của Phùng Như đỏ hoe, từng giọt nước mắt nóng hổi như tấm màn hạt rơi xuống, đánh vào tay của Liễu Linh Nhi và cô ấy.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
Chờ, chờ đất!
Đây là quan hệ thần thánh gì vậy?
Chẳng lẽ vừa rồi Phùng Như gặp Phó Tinh Hàn ở tầng dưới thật sự vì muốn quay lại với anh ta sao?
"Đây là chuyện của hai người, liên quan gì đến tôi chứ?"
Liễu Linh Nhi sốt ruột hất tay của Phùng Như ra, nhưng lực tay của Phùng Như mạnh mẽ lạ thường, cô ấy không thể hất ra được.
Phùng Như bật khóc:
"Cô Liễu, cô xuất sắc như vậy, vừa xinh đẹp, gia đình cũng giàu có, sau này cô nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều lựa chọn! Nhưng tôi chỉ có Tinh Hàn! Tôi không thể sống thiếu anh ấy, không có anh ấy tôi sẽ chết mất!"
Liễu Linh Nhi không thể tin được.
Đây là cực phẩm yêu đương não tàn gì vậy chứ? Chia tay thì chia tay, còn muốn chết muốn sống vì một người đàn ông, còn sẵn sàng cầu xin trước mặt bạn gái hiện tại như vậy, có đáng không!
"Phùng Như, chúng ta thật sự không phù hợp đâu."
Vẻ mặt Phó Tinh Hàn lạnh lùng, không chút do dự giúp Liễu Linh Nhi kéo tay Phùng Như ra.
Lúc nhìn Phùng Như, giọng nói của cậu ta cực kỳ bình tĩnh: "Chúng ta đã là người của hai thế giới."
"Tại sao lại như vậy..."
Giọng nói của Phùng Như đầy bất lực và tuyệt vọng, cơ thể cô ấy như mất hết sức lực, đột nhiên ngã xuống đất:
"Tinh Hàn, em sẽ cố gắng mài! Sẽ làm việc chăm chỉ, làm nhiều hạng mục hơn. Em sẽ không như trước nữa, em cũng sẽ tiến bội!
Phó Tinh Hàn lắc đầu: "Đây không phải lần đầu tiên cô nói như vậy rồi, ngày nào tôi cũng làm việc, chỉ hận không thể làm việc 24 giờ một ngày!
Nhưng cô thì sao? Sau khi tan làm, không có việc gì làm, cũng không có chí tiến thủ! Chúng ta đều là người lớn.