Chương 142:
Chương 142:Chương 142:
Có lẽ lúc trước chúng ta đã từng thích nhau nên mới ở bên nhau, nhưng tương lai thì sao? Giữa hai chúng ta chỉ có tình yêu thôi sao? Tôi chỉ mong rằng sau này nửa kia của tôi cũng là người sẽ tiến bộ cùng với tôi và theo kịp tôi!"
"Phùng Như, chúng ta không còn phù hợp nữa...'
Hiện trường đều im lặng.
Còn tưởng Phùng Như sẽ tát vào mặt của Phó Tinh Hàn, không ngờ rằng người bị tát lại là Phùng Như?
Trong thực tế, đúng là như thế. Nếu một bên phát triển, thì ít nhiều gì cũng sẽ không thích bên kia, hoặc bên kia có thể cảm thấy mất cân bằng. Mặc dù từ "môn đăng hộ đối này" nghe có vẻ phân biết giai cấp rõ ràng, nhưng...
Nhưng lại có hàm nghĩa ở đằng sau.
Hầu hết những người có mặt, đặc biệt là người Lục gia và Tôn gia đều sinh ra trong những gia đình giàu có, bọn họ hiểu rất rõ chỉ có sự bình đẳng về vật chất mới quyết định được sự bình đẳng về tinh thần, vở kịch Lọ Lem gặp tổng tài là một câu chuyện cổ tích
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vì chủ nghĩa vật chất và bỏ rơi người yêu nên ít nhiều cậu ta cũng hơi cặn bã, nhưng không thể đề cao được đạo đức và pháp luật, cũng không cặn bã như Triệu Khoan hay Bùi Hồng Vân mà thôi.
[Thì ra sự thật là như thế này. ]
Giọng nói của Lâm Trà đột nhiên vang lên...
[Nhưng lúc trước khi Phó Tinh Hàn đi học diễn xuất, không phải để cậu ta có thể tham gia thi nghệ thuật, thậm chí tất cả chi phí ở trường học đều do Phùng Như cung cấp sao?]
[A! Vừa giàu có thì đá bạn gái cũ, cho dù không thật sự vi phạm vấn đề đạo đức nào, chẳng phải cũng là cặn bã sao?!]
Mọi người:!!I
Cuối cùng tiếng lòng của Lâm Trà cũng xuất hiện! Bọn họ đã nói Lâm Trà cầm hệ thống trong tay, sao có thể phạm sai lầm chứ!
Cái gì?
Lúc trước cậu ta từng tiêu tiền của bạn gái rồi bỏ rơi cô ấy sao?
Nếu thật sự như vậy thì... Phó Tinh Hàn không có mặt mũi để chỉ trích Phùng Như chứ!
[Nói đàng hoàng rằng không thể cùng nhau tiến lên, không thể theo kịp nhau, nhưng chuyện này có khác gì những kẻ cặn bã bỏ rơi người vợ vô dụng của mình khi giàu có chứ?]
[A, không đúng, vẫn còn coi trọng Phó Tinh Hàn! Những gã đàn ông cặn bã kia chưa chắc đã tiêu tiền của vợ mình, nhưng quả thật Phó Tinh Hàn đã tiêu tiền của Phùng Như để có được như ngày hôm nay nhal]
[Cậu ta còn thề non hẹn biển khi mình nổi tiếng, cậu ta sẽ chính thức công khai, sẽ mua nhà, xe hơi, kết hôn, tuần trăng mật và sinh con, sống đến đầu bạc răng long, nhưng hóa ra khi vừa nổi tiếng, cậu ta đã đá cô ấy đi!]
Ánh mắt mọi người lấp lánh nhìn chằm chằm Phó Tinh Hàn.
Nhất là Lục Yên Yên và Tôn Thiên Thiên.
Hầu như cả hai đều xung đột với nhau vì là đối thủ cạnh tranh kinh doanh nhưng lúc ăn dưa, bọn họ lại có sự thấu hiểu ngầm khác thường và cùng đứng chung mặt trận.
Bọn họ tựa vào nhau trên chiếc bàn dài trong phòng họp, vừa ăn dưa vừa cắn hạt trong túi của Liễu Minh Khiêm, cười lạnh châm chọc.
Lục Yên Yên: "Đồ đàn ông cặn bã gian xảo! Đây không phải cặn bã thì thế nào mới được gọi là cặn bã chứt"
Tôn Thiên Thiên: "Cho nên mới nói đàn ông chỉ có thể chơi đùa, cho thận cũng được, nhưng chân thành thì thôi xongl"
Lục Yên Yên: "Dù sao cả đời này tôi cũng chưa từng gặp qua đàn ông nào tốt cả, đàn ông không phải thứ tốt gì cả!"
Liễu Minh Khiêm, Lục Ngôn Triệt: "..."
Có vẻ như bọn họ không nên xuất hiện ở đây...
Liễu Linh Nhi là đương sự, không thể tham gia hàng ngũ châm chọc của Lục Yên Yên và Tôn Thiên Thiên, nên cô ấy chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng. Không chỉ bởi vì Phó Tinh Hàn là một tên cặn bã, mà còn bởi vì sao mình lại gặp phải tên cặn bã này? Rốt cuộc là vì đàn ông tốt trên đời này quá ít hay do cô ấy quá kém may mắn!
Liễu Linh Nhi nhìn Phó Tinh Hàn, lạnh lùng hỏi: "Nhưng không phải học phí và sinh hoạt phí khi thi nghệ thuật của anh đều do Phùng Như cung cấp sao? Anh cũng đã hứa sau khi nổi tiếng sẽ chính thức công khai quan hệ của hai người không phải sao?"
Đôi mắt của Phó Tinh Hàn lập tức mở to.
Làm sao Liễu Linh Nhi có thể biết chuyện này? Chỉ có cậu ta và Phùng Như mới biết chuyện này thôi!
Chẳng lẽ là Phùng Như nói?!