Chương 443:
Chương 443:Chương 443:
Bước ra khỏi phòng khám, một bà lão tóc bạc dưới sự hộ tống của cảnh sát chạy tới, bà lão nhìn thấy An Niệm Niệm, nước mắt lập tức trào ra: "Niệm Niệm!"
Nói xong, bà ta kiểm tra trên dưới cả người An Niệm Niệm, nhìn thấy thạch cao trên cánh tay An Niệm Niệm, hốc mắt lại đỏ lên: "Bé ngoan, có đau không?"
An Niệm Niệm hiểu chuyện an ủi bà nội: "Không sao đâu, bà nội, bác sĩ nói con sẽ khỏi nhanh thôi, không đau đâu."
Toàn bộ quá trình, Thiệu Hưng Bang đều đứng ở một bên, quan sát bà An, nhưng ông ta lại không thể nhớ ra bà lão này rốt cuộc là ai.
Về phần Thiệu Vũ Khiêm, An Niệm Niệm vì không muốn gặp Thiệu Vũ Khiêm, vì vậy anh ta chỉ có thể ở trong xe cảnh sát, không thể đi vào bệnh viện.
Bà An lau nước mắt, mới nhớ tới một chuyện khác mà cảnh sát nói với bà: "Cảnh sát nói ở trường học có người bắt nạt con, là ai, Niệm Niệm của chúng ta là đứa trẻ tốt như vậy, là ai bắt nạt con ở trường!"
Bà lão tuổi đã rất lớn lưng giờ đã còng, lại nhất định phải cho An Niệm Niệm một lời giải thích. Ánh mắt bà ta đảo quanh bốn phía, nhìn thấy đều là những người xa lạ, không có ấn tượng gì.
Cuối cùng, tâm mắt của bà ta dừng lại trên người Thiệu Hưng Bang.
"Thiệu tiên sinh?"
Thiệu Hưng Bang hơi kinh ngạc: "Bà biết tôi sao?"
Đây là chuyện gì vậy?
Quả thật ông ta không nhớ rõ bà lão này! Tại sao Lâm Trà lại nói, khi nhìn thấy bà lão này, sẽ lập tức biết sự thật Vũ Khiêm không phải con ruột của ông ta?
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói kích động của Lâm Trà.
[Hai vị phụ huynh cuối cùng cũng gặp mặt rồi!]
[Bà An chính là mẹ chồng của người bảo mẫu đã qua đời mười tám năm trước nhà ông ta
[Bảo mẫu. ]
Trong đám tang, hai người đã từng gặp nhau, Thiệu Hưng Bang hẳn phải nhớ ra rồi chứ!
Trong chớp mắt, rốt cục trong đầu Thiệu Hưng Bang cũng hiện ra một chút ký ức.
Trước đó trong nhà quả thật có một bảo mẫu đã qua đời.
Bảo mẫu kia ham đánh bạc, thiếu nợ vay nặng lãi rất nhiều tiền, khi bị bọn người vay nặng lãi đòi nợ mới trượt chân rơi xuống nước bỏ mạng.
Lúc ấy Thiệu Vũ Khiêm mới được sinh ra, Thiệu Hưng Bang nghĩ tốt xấu gì cũng là một mạng người, cũng muốn tích chút phúc đức cho Thiệu Vũ Khiêm, vì thế tham gia tang lễ của vị bảo mẫu kia, cho bà An một khoản tiền coi như an ủi.
Bà An, chính là mẹ chồng của người bảo mẫu kia.
Nhưng chuyện này có quan hệ gì với Thiệu Vũ Khiêm?
Thiệu Hưng Bang càng khó hiểu.
[Chậc chậc, nhìn dáng vẻ mờ mịt của Thiệu Hưng Bang, sẽ không quên người ta thật chứ?]
Lâm Trà nhìn thoáng qua Thiệu Hưng Bang, thấy ông ta không có quá nhiều ấn tượng với bà An, thì bĩu môi đầy khinh miệt.
[Phải biết rằng, bảo mẫu đó làm ra loại chuyện này, Thiệu Hưng Bang cũng không thoát khỏi có liên quan đâu|]
Đối với người nhà của mình nghiêm khắc cũng coi như thôi, nhưng đối với một bảo mẫu lại quá soi mói, còn rất hay khinh thường người bảo mẫu này, cảm thấy mình là chủ thuê thì lập tức trở thành bề trên, còn bảo mẫu chính là một nô bộc!
[Đại Thanh đã kết thúc mà vẫn còn giữ loại chế độ đẳng cấp này!]
Trùng hợp thay, lúc đó bà ta và Thiệu phu nhân cùng mang thai, vì vậy bà ta mới nghĩ một chiêu ly miêu đổi thái tử!
Vậy tương lai Thiệu Hưng Bang cũng sẽ nuôi nấng đứa nhỏ do người luôn bị khinh thường như bà ta sinh ra! Thật sự không biết, đứa nhỏ này chính là cốt nhục của ông taI [Không chỉ có thế, để con trai của mình bên cạnh Thiệu Hưng Bang hưởng phúc, tương lai không chừng còn có thể lấy được nhiều tài sản từ Thiệu gia!]
Chỉ là không ai ngờ đến, không đến hai ngày sau khi trộm đứa bé, bà ta và chồng cũng vì trốn bọn cho vay nặng lãi mà chết đuối, từ đó chuyện này cũng không còn ai biết!
[Cũng không biết Thiệu Hưng Bang phải mất bao lâu, có thể phát hiện bí mật này... Ha ha ha. ]
Thiệu Hưng Bang hoàn toàn mờ mịt.