Tính toán thời gian, chắc cũng hơn 20 phút, Vĩnh Phúc nhìn 7 người gồm nam lẫn nữ (2 thằng kia chạy xong rồi) rồi bắt đầu chỉ trỏ, người này đối chiến người kia (đơn nhiên có hạn chế khí lực phát ra) để hắn xem xét, chỉnh lại những động tác sao cho hợp lý, dễ hạ kẻ địch hoặc phòng thủ chặc chẽ,… Ổn thỏa tất cả cho việc điều tiết hành động tay chân của con cháu, hắn dặn dò tự luyện với nhau rồi quay về phía hơn trăm binh lính kia.
- Theo ta.
Ngang qua nơi Đan đang cố gắng thực hiện ba động tác hắn chỉ dạy từ hơn 1 tiếng trước, Vĩnh Phúc gọi hắn đi theo.
Nghe vậy, Đan lập tức ngừng động tác, mang theo cơ thể mỏi mệt thiếu sức lủi thủi theo sau Vĩnh Phúc, trong đầu hắn lúc này không biết đang suy diễn cái gì.
Dẫn Đan đến 10 tổ đội
- Ngươi ngồi đây vừa nghỉ mệt, khôi phục thể lực vừa nhìn xem những binh lính này luyện tập, lát sau khi khá hơn, ta liền để ngươi ứng chiến với một vài người.
Đôi lời với Đan, để Đan ngồi qua một bên, hắn phân phó cho tổ trưởng mỗi nhóm, từng người, từng người dần đối chiến với nhau, thắng bại chả mấy chốc liền phân định.
Thời gian chẳng mấy chốc lại trôi qua gần 30 phút,
- Tường nhi, ngươi lên đây.
Thấy Đan cơ thể đã bình ổn, mệt nhọc tựa không còn, tuy có chút nghi hoặc vì sao Đan khỏe nhanh vậy, Vĩnh Phúc cũng dựa theo quyết định ban đầu gọi Đan lên tiếp lấy vài trận chiến để thu gặt một ít kinh nghiệm. - Vâng, tứ thúc.
Mang theo gương mặt bình đạm, hắn bình tĩnh đi đến mà đứng vào trong một cái hình vuông có diện tích khá được vẽ lên đất cát, chắc hẳn đây chính là phạm vi của cuộc chiến, ra ngoài tự tính thua. - Tiến Đạt, ngươi lên đây. (thiếu tên quá, mượn đại tên bên ngoài)
- Vâng thưa thống lĩnh.
Một tên có khuôn mặt đầy những “rỗ” tầm 23 tuổi từ trong nhóm hai đi ra, tiến vào hình vuông đối diện với Đan, tên này ngoài việc cao hơn Đan một cái đầu thì hầu như vẻ bề ngoài của hắn giống như Đan, hết sức bình thường. - Tiến Đạt chỉ là một binh lính vừa được tuyển vào Lâm gia ta ở 2 tháng trước, trong khoảng thời gian tập luyện cực khổ vừa qua, hắn thân thể ít trở mã hơn người khác, khí lực chỉ đến 104 cân, nhưng ta nghĩ, bằng vào kinh nghiệm có được của hắn, chiến đấu với một người hơn bản thân 20 cân khí lực mà không hề có kinh nghiệm thực chiến, hắn sẽ làm được. - Tường nhi, đây sẽ là đối thủ đầu tiên của ngươi, hãy cố mà tiếp thu lấy kinh nghiệm.
Vĩnh Phúc nghiêm nghị nói với Đan, đây đã là đối thủ yếu nhất mà hắn có thể mang ra cho Đan.
- Tứ thúc, ta sẽ cố gắng hết sức có thể.
Không nhìn Vĩnh Phúc, bình tĩnh nhìn đối thủ, Đan nói, tiếp đến hắn chấp hai tay lại hướng về phía Tiến Đạt.
- Mong được đại ca chỉ giáo.
Hắn lễ nghĩa chào hỏi nam tử
- Thiếu gia quá lời, ta sẽ cố hết sức.
Tiến Đạt cũng lập tức đáp lễ, hình ảnh ban đầu mà Đan thể hiện cho hắn khiến hắn rất có hảo cảm, hắn cũng không ngờ rằng Đan lại có hành động mà những thiếu gia cao ngạo khác không hề làm. “Tiểu tử tốt”
Nhìn hành động này, Vĩnh Phúc gật gù không ngừng.
Hài người và cả những binh lính khác đang hảo cảm như vậy, bất chợt lại nghe hắn nói tiếp một câu
- Hi vọng huynh thật cố hết sức, nếu không, trận chiến sẽ rất nhàm chán.
Dùng ánh mắt sắc bén, Đan quan sát từng hành động dù là nhỏ nhất của nam tử, mặc cho nam tử đang khẽ nhíu mày vì câu nói của hắn, bao gồm cả mọi người.
- Ta sẽ cố.
Không hiểu lời Đan nói có nghĩa gì, Tiến Đạt cũng nghiêm lên nói
- Được, bây giờ ta nói sơ qua về quy luật
Nhìn hai người đối mặt như đã sẵn sàng, Vĩnh Phúc lên tiếng
- Dính một quyền, một cước là thua, di chuyển ra khỏi ô vuông cũng là thua, hai người rõ?
- Rõ.
- Đã rõ.
Đợi thêm ba giây, Vĩnh Phúc giơ tay lên rồi phất mạnh xuống
- Bắt đầu.
Tất cả binh lính bên ngoài cùng Vĩnh Phúc lập tức chú tâm vào hai người.
Bên kia,
- Mẹ, ngươi càng ngày càng yếu, đánh đám chẳng mấy vui.
Đá Lâm Tiết qua một bên, người em trở lại vị trí với người anh, hắn không ngờ dù bản thân đã hạn chế khí lực bằng với Lâm Tiết, Lâm Tiết vẫn chẳng làm gì được hắn, đánh vậy thì đánh gì nữa, bao cát Lâm Tiết dần bị bọn hắn bỏ qua. - Bỏ qua chuyện đó, ngươi nhìn qua bên kia đi, tên cháu của Tam trưởng lão đang đánh nhau với “rác” kìa.
Cười nhạt một tiếng, người anh dẫn lối cho người em nhìn qua bên phía không xa lắm bên, nơi mà hai thân ảnh đang còn thăm dò nhau chưa có hành động.
- Thú vị, để xem tên này có đủ tư cách làm bao cát cho anh em ta không.
Người em tỏ vẻ hứng thú, nếu Đan có đủ tư cách, sau này khi luyện tập bọn hắn liền tự thân áp chế khí lực mà chiến với Đan, biến Đan thành bao cát, còn Lâm Tiết, chắc bọn họ sẽ bỏ qua.
Nhìn qua bên Đan cũng không phải chỉ có hai người, gần cạnh, Lâm Tiết đè nén sự đau đớn đứng dậy nhìn về, thiếu niên lạnh lùng dừng tập luyện với khúc gỗ, nhìn về, ba vị nữ tử cũng không vừa giỡn vừa luyện nữa, họ nhìn về, trong đó Ngọc Linh là có ánh mắt tò mò và có sự mong chờ bất thường bên trong.
Quay về chỗ Đan,
“Tên nhóc này không có kinh nghiệm chiến đầu, ta chỉ cần ra một quyền đơn giản cùng với một số bước di chuyển gây rối loạn ánh mắt, tiểu tử chắc sẽ thua, nhưng mà tại sai khi nhìn vào ánh mắt của hắn, cơ thể ta lại có sự đề cao phòng thủ đến vậy, dường như là nó muốn ta không nên tấn công” Nhìn Đan chỉ cách bản thân 5m, Tiến Đạt vẫn giữ thế trụ, phòng thủ suy nghĩ. “Nên thua hay là đập thẳng mặt?” Đan bề ngoài rất là đề phòng, chăm chú đến từng hành động của nam tử nhưng mà trong lòng lại rất nhẹ nhàng, thoải mái, hắn như là chẳng quan tâm đến nam tử. “Có lẽ, ta nên dùng trò tiểu xảo này vậy” Đan ra quyết định, hắn muốn chủ động.
Cười lên trong lòng, đôi chân Đan đột ngột chuyển động rất quỷ dị, lúc tiến, lúc lui, lúc qua trái, lúc qua phải, rồi lại xoay chuyển, tới trái, lui phải khiến Tiến Đạt cùng với mọi người nhìn mà khó hiểu cực kì.
Tiến Đạt tựa cũng hiểu Đan muốn tấn công, hắn liền thu người về phòng thủ, chờ cơ hôi từ thủ thành công.
- Siêu nhân một quyền.
Đột ngột hét lên như thằng khùng, Đan bất ngờ dùng chân lấy lực nhắm về phía trước, một quyền bình thường nhằm vài ngực Tiến Đạt mà đến.
- Qúa đơn giản.
Dõi mắt nhìn động tác chậm chạp, sơ hở đầy mình của Đan, nam tử bất chợt kêu lên, tranh thủ Đan lao gần đến, hắn cũn bước qua.
“Vụt”
Một quyền đầy khí lực mạnh mẽ đi đến, nam tử chắc chắn không trực tiếp đỡ, hắn chỉ khẽ né qua một bên, hai tay nhanh chóng đẩy đi một quyền này.
- Yaaaa…
Quyền vừa được chặn, Đan tay còn lại tiếp tục thay đến
- Ngươi thua.
Nam tử nắm chắn chiến thắng, hắn khẽ lắc đầu với Đan rồi dùng hai tay tạo nên sự uyển chuyển cho cái tay đầu tiên Đan ra quyền, khiến nó di chuyển mạnh, làm chệch quỹ đạo thân thể Đan, một quyền đang đến cũng bị lệch, không thi triển ra được hoàn toàn. “Bộp”
Một cước nhanh chóng vào bụng của Đan khiến hắn “hự” lên một tiếng, gương mặt biến dạng do đau đớn, máu trong người như muốn nôn ra, hắn bị đẩy lùi gần 1m sau đó liền nằm bất động trên đất.
Cái này chính là tiểu xảo hắn nhắc đến a, đó là múa lửa chút rồi chịu đòn nhận thua.
Mọi người nhìn tình cảnh này cũng không có gì ngạc nhiên, Đan dù có khí lực hơn 20 cân nhưng chỉ là một thằng nhóc chỉ vừa tỉnh dậy, chưa kể hắn còn không hề có kinh nghiệm đánh đấm gì, nhìn cách lao đầu như điên vào đối thủ liền biết, thua là đúng, chỉ khi hắn thắng mới có chuyện lạ. - Tiến Đạt, ngươi khiêng hắn về phòng để hắn nghỉ ngơi, sau đó lại quay về tiếp tục luyện tập.
Vĩnh Phúc nhìn Đan “ngất xỉu” khẽ lắc đầu, hắn không ngờ Đan yếu đến vậy, chỉ lãnh một cú của người thường thôi mà có cần phải vật vã như vậy, nên biết rằng tu luyện giả không chỉ có khí lực lớn, cơ thể họ cũng cứng hơn người thường khi tu vi càng ngày càng cao. - Vâng.
Lĩnh lệnh, sau đó dựa theo chỉ dẫn vị trí phòng của Đan mà Vĩnh Phúc chỉ, Tiến Đạt mang theo Đan rời đi khỏi khu “Giữa”.
- Trời đất, hắn còn yếu hơn cả Lâm Tiết, thế này thì bao cát thế nào?
Hai anh em Bình Thường nhìn nhau với vẻ như còn không tin Đan thua, bọn hắn hết hi vọng vào Đan, xem ra bọn họ lại chỉ có ra bên ngoài kia kiếm thanh thiếu niên gia tộc khác mà đánh nhau mới thỏa mãn được bản thân.
Lâm Tiết cũng có chút không thể ngờ, Đan ra yếu đến vậy, thua cả hắn lúc ngày xưa, khi mới bắt đầu luyện tập ở khu “Giữa”.
Thiếu niên lạnh lùng tựa không lưu ý, hắn quay về với bài luyện của bản thân. Ba nữ tử cũng dở khóc dỡ cười nhìn nhau có chút bàn tán Đan.
Khu “Giữa” lại trở lại hoạt cảnh hằng ngày khi chưa có Đan. … “Kẹt” cửa phòng đóng lại Đan bất tỉnh nằm trên giường phút chốc liền bừng tỉnh, hắn khẽ xoa bụng chút rồi lắc đầu tựa cười khổ bản thân cùng đường bí lối. a Ngồi dậy, rời khỏi giường, hắn lại tiếp tục luyện tập, có điều những bài luyện tập này không hề giống với của Vĩnh Phúc chỉ dạy, nó là một dạng khác của luyện tập, nó nặng nhọc hơn nhiều và điểm tốt cũng hơn nhiều.