“Cộc cộc…” âm thanh ngón tay gõ bàn.
10 giây, 20 giây…
- Được rồi, ngươi cứ phạt hai đứa nhỏ này mỗi người 50 đòi roi, nhốt trong phòng không cho ra ngoài trong vòng 20 ngày để tịnh dưỡng tâm tình.
- Đến đây thôi, quay về công việc đi.
Nhẹ nhàng quyết định, gia chủ khiến cả phòng chợt hiện ra ba nét mặt.
Phía anh em Bình Thường tuy có chút đắng chát vì bị 50 roi (roi da và bị chính Lâm Thái đánh, rất thốn) nhưng xem như là vui, 50 cùng lắm thì nằm vài ngày, nếu 200 roi chắc không chết thì cũng hấp hối.
Một số người khác thì dửng dưng, không liên qua đến họ.
- Tại sao có thể như vậy, gia chủ, ngươi phải cho ta một cái lý a!
Lập tức đứng dậy, Tam trưởng lão gào thét lên, hắn hận, hắn ấm ức, đây là sự bất công.
Hơi chút xoa trán, Gia chủ đứng lên, trên tay hắn cầm lấy một chén trà
“Rắc” vận sức khiến chén trà hoàn toàn vở ra thành mảnh vụn, hắn liếc nhìn Tam trưởng lão.
- Thế giới thực lực vi tôn, ngươi có sức mạnh liền được người kính ngưỡng, không có liền chỉ có bị khi nhục.
- Lão Tam, nếu ngươi muốn công bình cho thằng cháu nhỏ của ngươi, ngươi một là mạnh hơn ta, hai là thằng cháu ngươi phải mạnh hơn hai tên tiểu quỷ này, nếu không thì đừng mơ đến hai chữ công bình. - Giải tán đi.
Gia chủ lướt qua mặt Tam lão đầy vô tình.
Cay đắng nhìn từng thân ảnh lướt qua có cười nhạo, có an ủi, có dửng dưng, Tam lão song quyền siếc chặc tựa như ngốc mãi tại nơi này. …..
16 ngày sau, sáng sớm.
Mang theo cơ thể đầy mồ hôi đến ướt cả bộ quần áo đang mặc, Đan nhắm mắt ngồi trên đất, từng cái hít thở của hắn đã không còn khiến cơ thể lúc to, lúc nhỏ như trước kia, khi ban đầu tập luyện khí công, hắn có lẽ đã tu thành môn võ thuật cổ này.
Sáu ngày trước, hắn đã hoàn toàn khôi phục thương thế và bắt đầu luyện tập thân thể trở lại.
Hai hôm trước, hắn thực lực lại tăng thêm một bước, bây giờ đã là Luyện khí tầng 9 với tổng khí lực vượt 2500 cân, dựa vào năng lực của hắn hiện tại, trong Ô Long trấn đã không còn có bất kì đối thủ nào.
Một tháng sau, sẽ là thời điểm hắn tăng thực lực lên lần thứ tư.
Nhắm mắt, định thần, cơ thể tựa không động
“Phừng” đôi mắt đột ngột mở toang ra, những dòng khí (khí công) trong người hắn bất giác thay đổi quỹ tuyến mà nhanh chóng tập hợp tại lòng bàn tay phải
“Vù” tay phải vũ động, một chưởng đầy uy lực tung ra vào khoảng không trước mặt.
“Đùng” không thể lý giải, cửa phòng trước mặt, cách hắn 5m tự dưng nổ ra thành từng mảnh, chia năm xẻ bảy, tan nát bay ra bên ngoài khiến người làm đi qua đầy hoảng sợ.
Đây rõ ràng không phải năng lực của một tu luyện giả ở Luyện khí cảnh, nó đã vượt xa, và để làm được điều “cách không đả vật” này, ít nhất phải là Linh sư.
“Hơ…”
Thu hồi chưởng lực (lấy tay về), hai tay tựa đưa lên trước ngực rồi hạ xuống bắp chân nhằm ổn định lại các dòng khí bên trong, hẳn thở ra một hơi đứng dậy.
Ánh mắt bình đạm nhìn ra bên ngoài, liếc ra hai ba người làm đang thất sắc nhìn hắn, hắn quay vào phòng lấy một bộ y phục mà rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng, khiếp hoảng không biết chuyện gì xảy ra của người bên ngoài.
Đã đến lúc Lâm gia nên làm ra lựa chọn….
….
Khu giữa.
Hôm nay cũng như bao ngày, con cháu Lâm gia trừ hai anh em Bình Thường và Đan ra thì vẫn luôn có mặt đầy đủ để luyện tập, trao dồi kĩ năng, kinh nghiệm chiến đấu, họ rất chăm chỉ để chuẩn bị cho kì gia tộc tổng kết thực lực và 8 ngày tới.
Trời chỉ vừa sáng, xét về mặt thời gian thì chắc còn khoảng đôi phút, Vĩnh Phúc mới đi đến chỉ dạy cho bọn họ luyện tập thêm một lần.
Bởi vậy hai bên lúc này (100 binh lính và 5 người con cháu) chỉ là có trò truyện hoặc bàn luận này nọ liên quan đến việc luyện tập hay đàm tiếu, còn cái chuyện “đánh nhau” hơn 15 ngày trước đã không còn ai nhắc đến. Con người luôn có đặc tính cứ hễ là chuyện không liên quan đến bản thân hoặc nhân vật nổi tiếng thì chẳng ai mà nhớ đến quá ngày thứ 3.
Hơn 100 binh lính đang ngồi nói chuyện vui vẻ, kể lễ chuyện cười hoặc gia đình này nọ những lo lắng,..
- Ê ê…mau nhìn.
Một vài người nhìn thấy thân ảnh của Đan bước từng bước nhẹ nhàng, thong thả vào khu liền nhớ lại gì đó mà kêu đồng bạn chú ý
- Không phải là cái vị thiếu gia nhỏ tuổi mà không lâu trước bị “Bình Thường” đánh gần như là chết đi rồi sao?
- Cứ tưởng phải mất 2, 3 tháng mới khôi phục, vậy mà giờ mới chỉ qua hơn 15 ngày đã khỏe lại rồi, sức khôi phục thật sự kinh người.
- Cũng may là hai thiếu gia “Bình Thường” đã bị giam lại, nếu không lúc này mà thấy chắc chắn sẽ có chuyện.
Mọi người cùng quay lại, chốc lát lại bàn tán to nhỏ với nhau đủ kiểu, nhìn chung thì họ vẫn nghiên về Đan hơn, hai tên kia phẩm chất không đủ tốt để ai cũng nói đẹp cho được.
Loáng thoáng nghe vài điều từ 100 binh lính khiến Đan nhíu mày, hắn đi đến nơi dành cho con cháu trong Lâm gia.
- Ngươi không ngờ bây giờ vẫn còn dám xuất hiện, ngươi không sợ lai bị đánh đi.
Lâm Tiết xem ra thì ban đầu cũng có chút hảo cảm với Đan, nên khi Đan đi đến liền vội nói lộ vẻ hơi trách móc kiểu lo lắng.
Bình thường nhìn Lâm Tiết (gương mặt khi không hề có chút biểu cảm hay suy nghĩ), không đáp câu, Đan hỏi
- Tiết ca, không biết hai anh em Bình Thường nơi nao?
Lâm Tiết trố mắt
- Ngươi có vấn đề sao, sao lại hỏi hai người họ, bộ ngươi tính trả thù?
Hắn hỏi ra một câu mà ngay chính bản thân cũng thấy nực cười, luyện khí tầng 1 đòi trả thù Luyện khí tầng 6, tầng 7, chắc không phải đâu.
- Hừ, may mắn thoát chết một hồi lại dám góp mặt đến nơi này, may mắn thay, anh em hai người không có tại nơi này.
Bên cạnh thiếu niên lạnh lùng đột ngột khinh thường mở miệng khiến Đan có chút nhíu mày nhìn hắn, thế nhưng nghĩ một hồi, hắn quyết định tha cho tên này, lại thêm một lần, hắn chắc chắn sẽ tiễn thiếu niên một đoạn đường. - Không, ta chỉ cần biết bọn hắn hiện tại ở đâu liền được, huynh không cần phải nói gì thêm.
Huynh, ca vẫn xưng nhưng cảm xúc trong lời nói của hắn với Lâm Tiết hoàn toàn không có. Điều này cũng khiến Lâm Tiết giật mình
“Tên này tuy có thể khôi phụ thương thế gần chết của bản thân nhưng có vẻ là đã bị vô hồn”
- Haizzz…
Thở dài một hơi
- Anh em hắn nhắm chừng bây giờ là đang ăn sung mặc sướng tại phòng của bản thân, đợi gần đến ngày gia tộc kiểm tra thực lực sẽ được thả ra ngay thôi, ngươi liệu mà xem chừng.
Nói xong, hắn quay về một chỗ, không bận tâm đến Đan nữa.
“Gia tộc kiểm tra thực lực” nghe đến câu này, Đan chợt có điều suy nghĩ, không lâu sau, hắn bất giác nở lên một nụ cười quỷ dị.
“Hôm đó chắc chắn sẽ có đều bất ngờ”
- Cảm tạ.
Đan nói ra một câu đạm mạc với Lâm Tiết, sau đó hắn gật nhẹ đầu xem như chào hỏi với ba nữ tử đang đứng một bên nhìn hắn, hắn tiến về phần ngoại. Chuyện anh em Bình Thường hắn tạm gác để qua một bên, kể ra từ khi sống lại hắn vẫn chưa ra bên ngoài nhìn, hôm nay là lúc thích hợp nhất. - Ngươi đi đâu?
Vừa tiến ra không bao lâu, Lâm Vĩnh Phúc trên đường đi vào phần nội bắt gặp Đan, hắn nhíu mày hỏi, trong lòng cũng có ngạc nhiên khi Đan lại khôi phục thương thế nhanh đến vậy, mới có hơn 15 ngày mà đã đi lại bình thường, quả thật kì tích. - Ta muốn ra ngoài, Vĩnh Phúc thúc có ý kiến gì sao?
Đan bình đạm đáp
- Ra ngoài? Ngươi có biết, con cháu Lâm gia muốn ra ngoài cần phải có điều kiện gì không?
Vĩnh Phúc nhíu mày
- Có phải điều kiện là như thế này?
Đan ngay tức khắc dẫn khí tràng của Luyện khí tầng 3 ra ngoài, trấn về phía Vĩnh Phúc.
- Cái này là…
Vĩnh Phúc đôi mắt trừng lớn nhìn Đan không ngớt, hắn rõ là cảm nhận được khí tràng Luyện khí tầng 3 mà Đan phát ra, nhưng mà chuyện này làm sao có thể xảy ra, tên tiểu tử này không phải vào gần 20 ngày trước chỉ là Luyện khí tầng 1? - Nếu đã đủ, ta xin cáo từ, còn việc luyện tập, ta cũng không còn hứng thú.
Đan rời đi trong cơn ngẩn người của Vĩnh Phúc.
- Khoan đã.
Lắc đầu gạt đi cái bất ngờ, Vĩnh Phúc đặt tay lên vai Đan
- Còn có việc gì sao?
Nhíu mày, Đan không quay lưng hỏi
- Ngươi đã không thể đi.
Vĩnh Phúc nghiêm mặt nói, cho dù Đan có tự dưng biến thành luyện khí tầng 3 đủ để ra khỏi Lâm gia đi nữa, hắn vẫn không cho đi, bên ngoài kia mấy thanh thiếu niên hai nhà khác đều như hổ rình mồi, hắn sợ Đan vừa đi ra liền bị người “dập” (người trưởng thành không thể tham gia bởi đây là cuộc tranh tài chỉ dành cho tầng lớp con cháu), hắn làm vậy cũng chỉ tốt cho Đan. - Vì sao?
Đan lạnh lùng quay người lại nhìn chăm chăm Vĩnh Phúc
- Không vì sao hết, ta nói ngươi không được đi thì không được đi, quay về chỗ (luyện tập) cho ta.
Nghiêm giọng quát lên, Vĩnh Phúc nắm lấy cổ áo của Đan rồi kéo đi về chỗ luyện tập.
Âm thanh lớn tiếng của hắn cũng khiến tất cả mọi người nơi này đều nhìn qua.
- Ngươi là đang muốn chết.
Giọng Đan lạnh lùng như từ cửu u truyền đến
“Rắc…” bàn tay Đan nhanh chóng chìa ra sau lưng, bắt lấy cánh tay của Vĩnh Phúc mà bóp chặc khiến âm thanh xương cốt vỡ vụn không ngừng vang lên.
- AA..Aaa…
Gào lêu trong đau đớn vô tận, Vĩnh Phúc mất hết toàn bộ sức lực ngã quỳ xuống đất, đôi mắt hoảng sợ nhìn Đan.
- Chết.
Tay trái vẫn bóp chặc tay Vĩnh Phúc, Đan xoay người, nắm đấm bên tay phải giơ lên cao chuẩn bị hạ xuống, đưa ra một quyền đủ để đánh nát đầu bất kì một Luyện khí giả nào. “Vù” trong lúc đôi mắt Vĩnh Phúc trừng lên lộ vẻ không thể tin tưởng, trong lúc Nhu Yến đằng xa có cảm giác bất lành, nước mắt chợt trào ra, tim đau đớn mà gào lên đầy thống khổ cố gắng chạy lại nơi này.
Bàn tay Đan giáng xuống...