Đan!

Chương 15 - Tính Tình Biến Đổi.

- Không

Một tiếng thất thanh hoảng hốt vang lên đến từ một góc nào đó, chắc hẳn là không phải nhóm con cháu hoặc binh lính, nó là một âm thanh của nữ nhân trưởng thành tràn đầy niềm không muốn. "Vụt..." bàn tay Đan đang hạ xuống, nó chỉ cách đầu của Vĩnh Phúc 10cm, thế nhưng nó hoàn toàn ở yên vị trí đó, không nhúc nhích thêm nữa. Hắn đã dừng lại một cách không rõ nguyên nhân. - Bỏ đi.

Nhẹ nhàng buông tay Vĩnh Phúc ra, hắn quay lưng rời đi mà không quan tâm đến rất nhiều ánh mắt kinh sợ, ngạc nhiên tràn đầy khó tưởng đằng sau. Chuyện Đan làm hôm nay làm sẽ là một dấu ấn không thể phai trong lòng từng người chứng kiến, một tên có thể gọi là “phế nhân” vừa trọng thương không lâu, nay khôi phục “được chút” liền đã có thể nhẹ nhàng đánh bại một Luyện khí tầng 10, chuyện này quá kinh khủng.

Lướt qua một thiếu phụ khá xinh đang chạy từng bước gấp gáp lại Vĩnh Phúc còn đờ ngươi nơi kia, Đan hắn có thể thấy được cái vẻ mặt có căm phẫn cũng có sợ sệt đó, hắn khẽ lắc đầu về biểu hiện của bản thân mà bước vào góc khuất đi ra phần ngoài. “Thật đáng trách khi ta lại đi so đo với một lũ nhóc, sống lại thêm một lần thì hẳn rằng ta nên hưởng thụ nhân sinh đi. Sai lầm, thật sai lầm, haizz”

... Phần ngoài của Lâm gia rất lớn, có lẽ là gấp hai Phần nội, bởi nơi này không những là nơi chuyên dành cho các tu luyện giả Lâm gia ở (bao gồm cả vợ, lớn vợ bé cũng như là tình nhân) mà nó còn là nơi có các phòng khá quan trọng để thể hiện mạt ngoải của Lâm gia như: phòng đại sảnh, hình phạt đường, phòng sách (thư viện), hoa viên,… Đan nhanh chóng đi qua từng căn, quan sát từng phòng, cuối cùng hắn vẫn men theo chỉ dẫn đi ra cửa lớn của Lâm gia, hắn trước nhất là đi ra ngoài dạo vòng vòng thư giãn, rồi sau đó mới quay về xem xét kĩ hơn về Lâm gia tổng thể để có một bức tranh chính xác nhất về nơi hắn đang ở, hắn có nên tiếp tục ở lại hay rời đi.

Hắn đã đứng trước nơi mà Lâm Bình cùng gần chục binh lính đang thúc trực ngày đêm để phòng địch cho Lâm gia, mặc dù khả năng này hầu như là bằng không nhưng Lâm gia vẫn luôn tuân theo tiêu chí cha ông để lại, thà thừa còn hơn thiếu.

Vả lại tu luyện giả Lâm gia ở trong Ô Long trấn này ngoài việc vòng vòng quanh nhà thì biết đi đâu? Lên Huyện thì không được, bởi bên ngoài có rất nhiều thế lực mạnh mẽ túc trực, thế lực đơn bạc đi ra liền chết, trong Ô Long trấn nhờ có Thiệu gia trú ẩn liền được an toàn.

Vào rừng U Lâm săn giết yêu thú lấy thịt ăn hoặc tìm dược thảo quý hiếm, linh dược tăng tu vi cũng không được, yêu thú bên trong rất nhiều và mạnh mẽ cực kì, đi ra một là bình yên trở về nhưng không có mang về nhiều thứ quá “quý”, hai là chẳng bao giờ về được nữa, xác bỏ lại bên ngoài. Đó là còn chưa kể, hiện giờ đang có vài con yêu thú to lớn hung tợn canh giữ lối vào rừng ngay ngoài trấn kia, muốn đi ra thì phải giết được chúng, điều này rất khó, trừ phi có Thiệu gia người trợ giúp.

Ô Long trấn vài trăm năm nay cũng chỉ luôn ở nhà của bản thân (tựa như người nông thôn thích sống mãi nơi làng quê).

- Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, làm chức gì, tính ra ngoài làm chi, giấy tờ cho phép?

Vài tên lính canh cửa quanh năm suốt tháng tại nơi đây nào biết rõ bên trong xảy ra truyện gì hay bản thân Đan là ai, phế vật thế nào, thấy Đan họ chỉ tưởng là người hầu, kẻ làm muốn đi ra ngoài nên hỏi nhiều thứ để xác nhận.

Thật ra thì bọn hắn cũng có nghe loáng thoáng truyện bên trong, nhưng gương mặt của Đan thì hoàn toàn không biết.

Đan khẽ nhíu mày, hắn cũng không biết bọn này hỏi vậy để làm gì nhưng cũng cố luận ra một cái án.

- À, ta là Lâm An Tường, năm nay 15 tuổi, làm chức gì thì hẳn là thiếu gia đi vì ta là cháu trai của Tam trưởng lão, ta tính ra ngoài chơi chút, còn giấy tờ thì không phải chỉ cần là Luyện khí tầng 3 là đều đi ra được sao?

Nhìn bốn ngươi to lớn canh giữ bên trong cửa, Đan bình tĩnh nêu ra một loạt cái đáp án cho các câu hỏi vừa rồi, bộ mặt của hắn dần đã có tình cảm hơn, không còn như kẻ vô hồn nữa. - Thằng nhóc, ngươi là đang giỡn mặt?

Cả bốn người hầu như đều trở nên giận dữ, định là chuẩn bị tóm giữ Đan vì tội hồ ngôn loạn ngữ. Chưa nói đến Đan tùy tiện nói láo nhiều mặt, chỉ cần nói là cháu Tam trưởng lão liền đã giả dối, bốn ngươi chưa biết cháu Tam trưởng lão ra sao, nhưng cũng có nghe là hắn đã bị thương nặng do gãy đi 6 cái xương, nằm giường ít nhất phải 2 tháng, bây giờ chỉ mới gần 20 ngày đã đi ra đến đây, dụ người à. - Ta không có giỡn với bốn vị.

Đan thấy sắc mặt bốn người cũng nhanh chóng hiểu nguyên nhân, hắn ngay lập tức phóng thích ra khí tràng của Luyện khí tầng 3 trấn áp về bốn người nhằm chứng minh những gì đã nói. “Hự”

Khí tràng vừa ra, bốn người liền cảm thấy bờ vai nặng trĩu, cơ thể mệt nhọc tựa mang đá vài trăm cân, hai chân đã không trụ vẫn mà dần quỳ xuống đất, mồ hôi trên người chảy ròng ròng, gương mặt hoảng hốt nhìn Đan. - Tin chưa?

Hơn 1 giây sau, Đan thu hồi khí tràng hỏi bốn người.

Đứng dậy cơ thể, bốn người hai mắt nhìn nhau chốc lát, sau đó cùng hành lễ với Đan, dù không thể ngờ nhưng sự thật nó là vậy, họ đành phải chấp nhận đây là cháu trai Tam trưởng lão. - Thiếu gia thứ tội.

- Nếu vậy thì mau tránh đường để ta đi ra ngoài.

Đan vừa tới vừa nói, thế nhưng bốn người vẫn không một ai tránh đường, họ dường như có điều muốn nói.

- Thiếu gia có thể đi ra, nhưng bọn ta có điều xin nhắc nhở.

- Nói ra đi.

Đan nghi hoặc

- Thiếu gia chắc hẳn cũng biết, con cháu Lâm gia chỉ có thể ra ngoài khi tu vi đã đạt đến Luyện khí tầng 3. Bọn ta ngăn cản thiếu gia cái này, cũng chỉ vì tốt cho thiếu gia, xin thiếu gia hãy tự quyết định lấy, nếu không hậu quả vi phạm luật của Lâm gia sẽ khó nói a.

Một trong bốn người nói ra tựa nhắc nhở Đan nói, bởi bọn họ là người thường, không thể nhìn ra tu vi của Đan dựa trên khí tràng, Lâm Bình thống lĩnh hôm nay lại cũng không có nơi đây thành ra bọn hắn không dám tự ý quyết định có cho Đan ra ngoài hay không.

Nói xong, bọn họ lui về chỗ cũ, Đan có ra hay không, bị phạt hay không bị phạt liền cũng không có liên quan đến bọn họ.

- Ta biết.

Hiểu được ý tốt của bốn người, Đan chỉ khẽ cười, sau đó hắn bước ra bên ngoài. Lâm gia trạch viện có cửa lớn nằm trong một cái hẻm đầy yên tĩnh, đối diện chỉ là nhà dân thường ở, bởi vậy khi hắn bước ra cũng không gặp mấy người, có chăng chỉ là vài đứa nhóc đang chơi đùa nhảy lò cò hay ô ăn quan gì đấy trước mặt.

Nhìn cảnh này hắn chợt cười vì nhớ lại những năm tháng xưa kia, nghĩ nghĩ chút hắn định là lại chơi cùng với bọn trẻ, thế nhưng nghĩ rồi lại thôi, hắn quẹo về một hướng nhàm bước ra cửa đường lớn của Ô Long trấn. - Đại ca, có người đi ra kìa.

Cách Đan không xa, tại một cái gốc cây nằm ven một cái nhà phổ thông, hai bóng người thanh niên chừng 20, 21 tuổi nhìn hắn đi đến mà xì xào.

- Ta biết nhưng mà tên này sao lạ mặt quá, chác lại là người làm gì đi. Vị Đại ca này là thanh niên bên phải chợt nhíu mày, không lẽ bọn hắn lại phải chờ tiếp sao.

Hai người này chính là “Nhị Côn”, hai tên côn đồ nổi tiếng trong Ô Long trấn chuyên môn ức hiếp người yếu thế, hôm nay họ có mặt ở đây là vì nhận tiền của vài vị công tử Vũ gia mà rình con cháu Lâm gia, xem họ có rời khỏi Lâm gia hay không rồi về báo cho mấy vị công tử Vũ gia, công việc rất là đơn giản. - Hay là để đệ lại hỏi cho nhanh, huynh thấy thế nào?

Tên thanh niên bên phải chợt nãy ra ý kiến thông minh.

Vị Đại ca ngó ngang ngó dọc chút liền gật đầu.

- Đứng lại tiểu tử.

Đợi Đan đến gần, tên “đệ” chợt nhảy ra chặn đường, gương mặt đầy dữ tợn lên nhìn Đan.

- Hây da, vị huynh đài này chặn đường của tiểu đệ đây là có ý gì?

Đan tựa giật mình, là bộ ngạc nhiên hỏi.

“Soẹt” tên “đệ” đột ngột lấy ra một con dao sắc trái cây nhỏ mà đưa qua đưa lại trước mặt Đan như đang hù dọa, hắn cười tà ác lên

- Cũng không có gì, chỉ là ta muốn hỏi vài điều mà thôi, ngươi thấy đấy, nếu mà trả lời không tốt liền…

Hắn lè lưỡi ra liêm liếm môi như kẻ khát nước vì da môi khô,

Đan tựa cười khổ, hắn không ngờ bản thân vừa ra khỏi cửa liền bị dân thường cướp giật.

- Huynh cứ hỏi, tiểu…tiểu đệ chắc…chắn sẽ trả lời những gì mà…đệ biết. Nhưng kể ra, cái này vói hắn cũng vui, bởi vậy hắn liền tựa sợ hãi mà diễn cùng khiến tên kia rất đắc ý. - Được, vậy ta hỏi ngươi, mấy vị thiếu gia nhà ngươi sáng giờ có ai ra ngoài không?

Tuy từ sáng sớm bọn hắn đã có mạt nơi này, nhưng hỏi vậy lại cho thêm chác ăn, bọn hắn còn dư giả thời gian.

“Thiếu gia…” nhẩm chút, Đan liền hiểu, hắn đáp trong trạng thái gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

- Có có, chỉ vừa đây thôi, hiện còn đang đứng tại nơi này.

“Hử” cả hai người thanh niên đều nhíu mày nhìn nhau rồi lập tức đảo mắt qua một vòng nơi đây cho chắc

- Nơi này làm gì có thiếu gia nào, ngươi đang chơi bọn ta?

Không phát hiện gì bất thường vói kết quả ban đầu họ đã quan sát được, tên “đệ” nhăn lên sắc mặt khó coi nhìn Đan, hắn cũng chỉ ra vẻ chứ không dám làm gì, giết người làm của Lâm gia liền khổ, thế nhưng đánh vài ba cái thì được. - Không có a, thật sư là đang đứng ngay đây mà, là chính tiểu đệ.

Đan chỉ bản thân, sau đó cười cười, hắn không còn giả bộ như “heo con trước cọp” nữa.

Bình Luận (0)
Comment