Đan!

Chương 18 - Lục Âm Mạch Và Tiên Nhân.

**Đôi lời của tác giả: - Truyện theo kết cấu từ từ, đâu ra đó, không phải mới vào tu tiên liền có công pháp yết quyết này nọ, vì vậy nên khúc đầu truyện chỉ như đánh đấm bình thường. Tác viết theo lối chân thật, không gấp gáp. Có lẽ như thế nên dường như truyện Tác viết ko hay thì phải? Đến nay đã 2 tuần hơn nhưng lượt đọc ít và vote hầu như là ko có (còn bị troll). Chắc các đọc giả cũng biết, Tác viết "Đan" và "Minh" cùng 1 lúc, nên rất khó khăn, tác đã đắn đo và đưa ra quyết định, nếu cuối tháng truyện nào được vote nhiều hơn sẽ chuyên viết về truyện đó, truyện ít hơn thì được đóng băng hoặc ra chậm. Vì vậy dự là truyện "Minh" tác sẽ chuyên tâm hơn, truyện "Đan" tác tạm gạt qua 1 bên, trừ phi cuối tháng truyện "Đan" có thể nhiều lượt vote và đề cử hơn truyện "Minh". Tác rất lấy làm tiếc vì điều này, xin cảm ơn mọi người đã theo dõi. Nói trắng ra: truyện này ít người đọc, tác nản ko muốn viết nữa :(( Vũ Lực hoàn toàn bất tỉnh nơi xa kia.

Đan không chú ý đến, hắn tiến về phía thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn hắn, còn thằng nhóc ăn cắp tiền hắn cũng không biết đã đến bên cạnh nàng từ lúc nào.

Thấy hắn đến cả hai người ôm nhau sợ sệt, họ không biết Đan tính làm gì và đến đây vì mục đích chi, có hay không cũng như tên kia, đến bắt nàng về nhà.

- Thằng nhóc, cướp tiền của ta có thấy thoải mái không?

Việc đầu tiên hắn làm với hai người chính là thả ra một nụ cười hòa ái cho tên nhóc chôm tiền của hắn.

Nghe vậy thằng nhóc ngây thơ liền lập tức móc ra hai gói bạc trong ngực dâng lên cho hắn

- Trả cho ngươi, ngươi hãy tha cho tỷ tỷ của ta.

Đôi mắt nó lộ vẻ kiên cường có chút van xin cầu khẩn

Không trả lời, Đan chợt nhìn tên nhóc với nụ cười “khà khà” đầy ác độc khiến cả hai chị em đều hoảng sợ.

- Không, tha…tha cho đệ ta, ta sẽ làm mọi việc ngươi muốn.

Tưởng Đan định trả thù hay trừng phạt tiểu đệ, thiếu nữ lập tức hoảng hốt mà van xin hắn, nước mắt lại ứa ra khiến Đan nhìn có cảm giác phiền.

- Im lặng đi, ngươi hơi tí liền khóc lóc có thấy phiền không?

Hắn nhìn thiếu nữ rồi quát lên, hắn sợ nhất mấy cái giọt lệ của phụ nữ, cứ nhìn đến nó hắn liền nhớ về mấy chuyện cũ rích ngày xưa, hắn chẳng muốn nhớ lại tí nào. - Còn ngươi, cái gì mà trả tiền, lấy rồi thì lấy đi, ta không cần.

Hắn chỉ qua tên nhóc la rầy, hắn là một bộ dạng hung ác phủ nhận tiền của đứa nhóc.

- Im lặng, nếu không đừng trách nơi này chỉ có 1 nam, 1 nữ và một thằng nhóc.

Hừ lạnh một tiếng, chuyển ánh mắt tập trung lên người thiếu nữ.

“Ta có thể cảm nhận được, cái thứ đó, khá thú vị”

Một tay hắn thò ra nhanh chóng áp lên gò má còn vươn lệ của thiếu nữ khiến nàng một hồi ửng đỏ, đúng là ửng đỏ chứ không phải hoảng sợ như với Vũ Lực. Nhìn vào đôi mắt chăm chú dò xét thân thể của hắn, gương mặt tuấn tú của hắn, nàng có thể cảm nhận được ý vị không “dâm tà” như Vũ Lực, thiếu niên này chỉ là một dạng thưởng thức cái đẹp, hắn không hề có ý xấu. - Ngươi mau buông tay ra.

Vừa thấy hắn làm hành động “đê tiện” tên nhóc liền cầm tay hắn mà cắn, thằng nhóc muốn hắn bỏ cái bàn tay bẩn thỉu khỏi người tỷ tỷ nó.

“Lục Âm linh mạch, có thể tăng lên Thất Âm linh mạch, sau đó lại qua một hồi nâng cấp liền là Thất Âm thần mạch”

Hắn không cảm thấy đau đớn vì có lẽ là không quan tâm hoặc vì tinh thần đã tập trung vào suy nghĩ, đôi mắt thì dán vào gương mặt xinh đẹp nằm ẩn đằng sau cái “lớp bùn” nhơ nhớt kia. - Tiểu Thanh, ngươi không nên làm vậy, buông ra đi.

Thiếu nữ đột ngột như bị ma nhập, nàng tự dưng cảm thấy hành động của tiểu đệ là vô lễ nên phải trách mắng, nàng không ngừng lấy tay gạt thằng nhóc ra.

- Tỷ tỷ, tỷ mắng ta, hức hức…

Tên nhóc nhìn thấy vẻ mặt của tỷ tỷ khác thường hơn so với mọi ngày chợt có cảm giác bất an như tỷ tỷ đang theo chân ai đó mà bỏ rơi hắn, hắn chợt khóc lóc, cắn càng lúc càng mạnh mặc cho tỷ hắn có lôi kéo thế nào cũng mặc kệ. “Là một con bài khá tốt, nếu được chỉ dạy tốt, nàng chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực cho ta” Đan hoàn toàn không để ý tỉnh cảnh hai người, cũng có lẽ hắn nhìn thấy nhưng không bận lòng, thế nên - Ngươi theo ta nhé

Bất chợt hắn vuốt vuốt cái mái tóc mềm mại nhưng hơi rối của nàng, vẻ mặt dịu dàng như nắng xuân nói lên đầy dụ hoặc.

Hai tỷ đệ nghe vậy liền điếng người, phút chốc họ nhanh chóng lùi ra xa mà hoảng sợ

- Cầu xin ngươi tha cho chúng ta.

Thiếu nữ vội quỳ xuống cúi đầu cầu xin hắn, nàng tự cảm thấy bản thân sai lầm, người thiếu niên này cũng như hai người kia, đều muốn bắt nàng về làm đồ chơi.

- Ngươi là tên đê tiện, hạ lưu, bỉ ổi, độc ác, ngươi…ngươi phải để tỷ ta đi, có gì thì bắt ta được rồi.

Tên nhóc cũng vừa quỳ vừa cầu xin hắn theo kiểu không mấy hiểu chuyện đời, lần này thằng nhóc cũng không dám lao vào đấm đá, nó không muốn giống như lúc với Vũ Lực. “Bắt ngươi về để làm gì, đọ kiếm coi ai bự hơn à? Khoan, mà hình như có cái điều gì đó khác thường”

Nghe tên nhóc nói khiến hắn không khỏi cảm thấy ứa gan một hồi, thế nhưng đến đây hắn bất giác lại nổi lên nghi hoặc mà khi hắn cảm ứng dòng khí huyết chảy trong cơ thể hai người mới phát hiện, hai người này không phải tỷ đệ ruột thịt.

Cái này dẫn đến lại có điều mờ ám.

Tuy vậy, hắn cũng không có quản nhiều, hắn chỉ cần nàng ta về phe hắn, còn những thứ khác cứ mặc kệ.

Nhìn hai tỷ đệ tựa như sắp bị bán vào lầu xanh

- Đê tiện, hạ lưu, bỉ ổi,…ta nhận hết, nhưng các ngươi chỉ có thể vâng lời mà theo ta vì…

Hắn đứng lên khoác tay, dùng tư thái giảng đạo lý nói

- Theo ta, cả hai tỷ đệ liền tốt, không theo ta thì đừng trách, đơn giản vậy.

Đạo lý của hắn cũng chỉ nhiêu đó, gần giống với Vũ Lực bởi hắn không thích hứa hẹn hay nói nhiều, chứng minh là biện pháp hữu hiện nhất.

- Ta liều mạng với ngươi.

Lời hắn vừa xong, tên nhóc liền như lính cảm tử mà bất chấp lao đến hắn.

“Bộp” một tay đánh vào sau gáy tên nhóc khiến nó bất tỉnh, Đan quay sang nói với thiếu nữ.

- Ngươi lựa chọn đi, theo ta hoặc…

Có chút ám chỉ, sau đó liền chỉ qua hai thân ảnh đang nằm hai chỗ khác nhau

- Ngươi có nghĩ rằng hai tên này sẽ tha cho chi em ngươi?

“Thôi xong” hắn nhìn đến thân ảnh Vũ Lực liền giật mình.

Thiếu nữ là khóc xước mướt nhưng nàng cũng hiểu được mấy cái đạo lý ở đời, suy nghĩ chốc lát nàng rất nhanh cắn răn mà đưa ra quyết định.

- Nô tỳ sẽ theo thiếu gia, hi vọng thiếu gia có thể đối xử tốt với tỷ đệ bọn ta.

- Tốt, đã vậy thì ngươi đứng lên đi.

Gọi nàng đứng lên, hắn chuẩn bị quay sang xem xét tình hình Vũ Lực thì…

“Có siêu nhân xuất hiện” cảm ứng trong đầu, hắn lập tức ngước nhìn lên trời cao.

Từ phía xa, bên trong những đám mây trắng trên trời, một bóng người lướt mây đạp gió xuất hiện.

- Ở đây rồi.

Bóng người tựa nhìn xuống bên dưới nơi Đan và thiếu nữ đứng mà mỉm cười, sau đó bóng người từ trời cao nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp đất một cách không hề có tiếng động, chỉ như một cái lông vũ.

Đây là một cái lão giả đầu tóc bạc trắng mang trên mình một bộ đồ lục trắng, lão có một chòm râu bạc kéo dài đến trước ngực, gương mặt tuy có nhăn nheo nhưng rất hiền hòa. “Hóa Anh cảnh” Đan vừa nhìn liền đã đoán ra thực lực.

Hắn tuy không có tu vi cao siêu, nhưng với cái “hồn” mạnh mẽ, đã đủ để hắn làm rất nhiều truyện mà người khác không thể làm được.

Đan và thiếu nữ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, đây là tiên nhân trong truyền thuyết sao, tất nhiên Đan chỉ là giả, chứ nếu làm như ta đây thì sẽ rất khó nói sẽ xảy ra những rắc rối gì. - Cháu của ta, ngươi mấy năm nay thật khổ.

Đan dự tiến lên nói “oa, ngươi là tiên nhân a” thì lão giả đã cướp cò, đôi mắt lão chăm chăm nhìn về phía thiếu nữ.

“Cháu gái?” Đan là một hồi nhăn mặt, hắn lập tức cảm ứng huyết dịch của hai người, chốc lát hắn đứng sửng cả người, hai người họ thật có quan hệ thân thích. - Cháu gái?

Bỏ qua việc Đan như một khúc gỗ đớ người, thiếu nữ lộ vẻ kinh nghi mà chỉ bản thân.

- Đúng đúng, là ngươi, ngươi là cháu gái của ta.

Lão giả cười lên rồi tiến lại gần nàng từng bước dẫn đến việc làm lo lắng lùi ra xa

- Tiên nhân, người đừng nói đùa, tiểu nữ làm sao có thể là cháu ngài.

- Không, cháu nhìn.

Thấy nàng có vẻ dường như là không tin, lão nhân chợt móc trong túi áo ra một cái ngọc bội có khắc hình con phượng hoàng rất tinh xảo bằng ngọc thạch lấp lánh. - Trên người cháu chắc chắn là có ấn ký này, cháu đúng là cháu của ta không sai vào đâu được.

Thiếu nữ nghe vậy liền có chút đứng người, nàng quả thật ở đằng sau lưng có ấn ký như vậy.

- Vào mùa xuân 15 năm trước, cha mẹ cháu vì trốn chạy kẻ địch nên đã lưu cháu lại cho một hộ gia đình thường dân nhờ họ chăm sóc, dự là khi thoát nạn sẽ quay về tìm, nhưng mà khi thoát khỏi kẻ địch về đến nơi của ta liền đã trúng kịch độc, không thể cứu chữa, họ chỉ vừa kịp nói giao cháu cho người bình thường liền chết đi khiến ta vừa đau buồn vừa lại không thể tìm cháu được, ài. - Kể từ đó ta cực khổ tu hành, chờ ngày đột phá “Hóa Anh cảnh” để có thể thông qua huyết mạch tìm đường liên hệ thân thích. Nay khi ta vừa đột phá, cũng cất công hơn 2 tháng cảm ứng huyết mạch, ta đã tìm được nơi cháu trú ngụ. Ta chính là ông nội của cháu a.

Mang theo vẻ mặt đau thương nhớ lại chuyện cũ, vài giọt lệ già nua hiển lộ, lão kể ra một vài thứ để muốn nàng hiểu, lão chính thực là ông nội của nàng.

Thiếu nữ lặng im nghe lão kể, nàng bất động ngơ ngẩn, vài tin tức lão mang đến khiến nàng quá mức bất ngờ, nàng cần thời gian để tiêu thụ cũng như bình tĩnh lại.

Bình Luận (0)
Comment