Đan!

Chương 19 - Chết.

Lão giả cũng hiểu và chờ, Minh hoàn bị bỏ quên

Và ngươi bị bỏ quên cũng chính là người lên tiếng tiếp theo, khi hai người chỉ vừa yên ắng chưa được hai giây.

- Cô nương, ta thấy ngươi nên đi theo vị tiên nhân này mà về sống những tháng ngày sung sướng đi thôi, tất nhiên là phải mang theo thằng nhóc này.

Đan chỉ thân ảnh nhỏ bé chỉ vừa hơn 11 tuổi mà mở miệng khiến hai người dời ánh mắt qua, một người lộ vẻ khó hiểu, một người thì lộ vẻ hiếu kì.

- Khoan thắc mắc, khoan hãy hỏi, để ta nói xong cái đã.

Đan nói tiếp, hắn không cho hai người kia chen miệng vào, đến lúc này hắn chỉ muốn chuồn cho nhanh, nhân sinh xem qua rồi, con bài cũng mất mẹ rồi, nán lại làm gì nữa.

Hắn còn sợ ở lại lâu, nhiều khi còn có chuyện.

- Vị “tiên nhân” này, xin ngài qua một bên lắng nghe ta nói vài điều với cháu ngài có được không.

Quay qua hắn mỉm cười với lão giả, thế nhưng khi thấy nét mặt lão tựa rất vui mừng mà không ngừng xem xét hắn từ trên xuống dưới, hắn liền cảm giác không ổn. “Thôi xong” hắn có lẽ sắp bị thu.

- Ngươi cứ thong thả mà nói, ta không bận lòng vì dù sao thì nàng cũng thật là cháu ta, hôm nay ta chắc chắn mang đi, cho nàng có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vẫn nhìn hắn, vẫn xem xét hắn, lão càng ngày càng mừng, hầu như đã không chú tâm vào lời nói của bản thân nữa.

Đan chợt nổi da gà với ánh mắt nhìn “mỹ nữ” của lão, hắn không trả lời gì, quay mặt tiến về sát với thiếu nữ một bồ hoài nghi đang nhìn hắn.

- Nãy giờ ta cũng thật thất lễ, không biết cô nương họ danh thế nào?

Hắn chuyển đổi cách xưng hô cùng với giọng điệu từ bề trên thanh ngang hàng, thậm chí còn chút thua thiệt. Hắn mà không làm vậy là chết chắc.

- Thiếu gia…ưm…

Nàng vốn là người thanh thuần, đơn giản, vừa rồi đã nhận lời làm người hầu cho hắn thì bây giờ vẫn y nguyên vậy, gọi thiếu gia là chuyện đơn nhiên, thế nhưng nàng đã bị Đan nhanh chóng bịch miệng lại.

Chuyện lão giả nói nàng cũng không biết nên làm thế nào, suy nghĩ ra sao, hay có liên hệ gì với hành động kì lạ của Đan, nàng là đang đắn đo, nhưng dựa trên những lý lẽ của lão giả, nàng đã tin vài phần, có lẽ thêm chút thời gian bình tĩnh, nàng liền sẽ theo lão. “Bà thím ơi, bà nói ra thế để lão nghe được liền chết con” Đan cười khổ trong lòng, hơi liếc mắt qua liền đã thấy lão giả mặt mày nhăn nhó nhìn Đan chằm chằm, mặt hắn lập tức xám tro, hắn biết lão nghe được rồi, với năng lực của Hóa Anh cảnh, tiếng hú hí vài ngàn mét cũng nghe như kế bên chứ đừng nói ở khoảng cách vài mét nhỏ này.

Hắn nào biết, vừa rồi do lão quá chú ý đến cái thân thể hoàn mỹ của hắn nên chỉ nghe từ “gia”, còn từ “thiếu” thì chịu, lão lúc này nhăn nhó là vì hắn làm hành động quá “dê” với cháu gái lão, nếu không phải lão đã dự cho Đan một vé làm đệ tử thì…quả thật khó nói. - Ngươi còn không buông tay?

Đã qua 5 giây, nhìn Đan vẫn cứ vẻ mặt như đít nồi đối diện lão, bàn tay thì vẫn không bỏ ra khỏi gương mặt đã đỏ ửng của cháu gái lão, lão quát lên nhỏ nhẹ, nhưng mà bên trong tai Đan như là tiếng sấm chớp rền vang.

Cháu hắn dù có thế nào thì một hạng tôm tép chỉ có cái thân thể hơi hoàn mỹ cho việc tu luyện một chút như Đan là có thể đụng vào. (Khái niệm hoàn mỹ của Đan và lão khác nhau).

Hắn không tự chủ được mà lùi lại phía sau vài bước rồi té ngã trên mặt đất, tai, mũi, khóe mắt hắn đã xuất huyết.

- Thiếu gia, người có sao không?

Thấy tình trạng Đan như thế, thiếu nữ bỗng dưng có sự lo lắng vội hô gấp lên mà đi lại bên người hắn, nàng không hiểu hắn tại sao lại bị như vậy, nhìn trông rất thảm. “Xong, xong, tất cả đều xong”

Đan nở một nụ cười cay đắng, hắn mặc cho khí huyết loạn nhịp bên trong mà đặt tay lên trán nhìn bầu trời, tựa như là xem bản thân sắp chết hoặc tựa suy nghĩ cái gì đó. - Thiếu gia?

Lão giả nhíu mày, sau đó tiến lại gần hỏi thiếu nữ

- Cháu là người hầu hay nô tỳ của hắn?

- Ta là người hầu của hắn, Tiên nhân mong người hãy cứu hắn có được không?

Thiếu nữ thành thật trả lời, sau đó chợp năn nỉ lão cứu hắn, nàng không muốn hắn tự dưng như vậy chết đi, mặc dù hắn có chết cũng chẳng liên quan gì đến nàng, có chăng chỉ là tim nàng chợt nhói đau mà thôi.

Vấn đề thiếu gia, người hầu này nàng không nói rõ, thành ra lão lại càng tức giận, cháu hắn xinh đẹp thế này lại bị đối xử như một con nhãi ngoài đường, ăn mặc thì rách rưới, người thì lấm lem, tên tiểu tử này rất to gan.

Vì đã chấm Đan vào hàng có thể thu nhận làm đệ tử, lão lại cố gắng tìm cho Đan một cơ hội

- Cháu yên tâm, hắn chỉ là bị thương nhẹ, không ảnh hưởng đến tính mạng được.

Lão lại hiện cái bộ mặt hiền hòa, giả bộ đặt một tay xuống tay Đan mà bắt mạch rồi nói với thiếu nữ.

Đan nằm dưới biết hết, nhưng hắn liệu có thể làm gì?

- Ta sẽ chữa giúp hắn, nhưng mà ta muốn hỏi một chút.

Lão nhìn thiếu nữ, đôi mắt chợt phát ra một loại năng lực gì đó quán thâu vào mắt nàng

- Hắn đối xử với cháu như thế nào?

Lời lão vừa ra, thiếu nữ như bị bùa mê, đôi mắt nàng mơ màng, từng dòng lời nói của sự việc xảy ra nãy giờ đều được nàng thuật lại không bỏ một chữ, bao gồm cả nét mặt, giọng nói run rẩy ra sao, van xin thế nào,… Cũng chính vì vậy, ý nghĩa thật sự sau những lời nói, những hành động của Đan đều bị bóp méo dưới tư duy của nàng. Hắn từ một người không ham mê sắc đẹp trở thành một con sói “dê” muốn đem nàng về nhà hòng thực hiện mục đích dâm loạn.

Đặc biệt hơn, qua quá trình theo dõi biểu cảm của nàng, lão cũng thấy được một tia yêu thích nho nhỏ vừa nảy sinh không lâu của nàng đối với Đan.

Tất cả đều dẫn lão đến một quyết định…

“Không ngờ ta lại trở nên đê tiện như vậy”

Đan một bên nghe nhìn, sắc thái càng thêm xám, thêm đục, hắn hôm nay hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Sát khí từ người lão giả phát ra quá mạnh, hắn cảm nhận rất rõ ràng.

- Ta đã hiểu, ta sẽ trị cho hắn.

Thu hồi “Khống tâm thuật” lão tựa cười nhưng không phải cười nhìn nàng, tiếp đến liền truyền “linh lực” khôi phục thương thế cho Đan.

Vài giây sau,

- Hắn đã hoàn toàn khỏi, không hề có vấn đề gì.

Nói xong, lão vội đứng dậy, quan sát Vũ Lực đang hấp hối ở bên kia vì bị một thanh sắt nhỏ cắm xuyên ngực do Đan hất hắn ngã xuống chỗ “đen”. Một cái dòng linh lực mà người thường không thể cảm nhận được nhanh chóng hướng đến bóp nát tim Vũ Lực khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Xong Vũ Lực, lão quay qua tên người hầu ngất xỉu đằng kia, một dòng linh lực khác lại đi ra, tên hầu cũng chết trong yên bình.

- Tiên nhân, vì sao hắn vẫn chưa có ngồi dậy, có khi nào hắn vẫn chưa khỏi? Nhìn Đan mặc dù các vết máu đều tự dưng biến mất nhưng lại vẫn thơ thẩn nhìn trời, nàng nghi hoặc hỏi. - Cháu đừng gọi ta là tiên nhân này, tiên nhân nọ nữa, ta không có xứng với họ, cháu gọi là ông nội là được rồi. Còn tên này không ngồi là vì hắn thích nằm vậy thôi, thương thế hắn đã khỏi hẳn.

Lão vẫn một bộ mặt hiền hòa

Đan cũng ngay lúc này lên tiếng

- Ta đã hoàn toàn khỏi hẳn, cô nương không cần quan tâm, nếu cần quan tâm, ta nghĩ cô nương nên xem xét việc nhận ông nội và giúp cho tiểu đệ của cô nương có những ngày tháng tốt đẹp sau này thì hơn.

Hắn chợt nhắm mắt lại, bình đạm nói.

- Phải phải, chúng ta cùng đi về nhà đi thôi, nơi này quả thật không thích hợp để ở lại.

Bề ngoài như hài lòng với sự “hỗ trợ” của Đan, nhưng bên trong lão lại kì quái, dù vậy, kết quả của Đan lão sẽ không đổi, mất đi một đệ tử có tiềm năng còn hơn là để cái đứa muốn hãm hiếp cháu hắn còn sống trên đời.

Không gian lại lâm vào yên tỉnh.

Hơn 10 phút sau,

- Ôn..g nội.

Khó khăn thốt ra hai tiếng trong vẻ mặt ngượng nghịu với lão giả, thiếu nữ cuối cùng cũng nhận mối quan hệ với lão giả, đây là điều đơn nhiên.

- Ha hả, tốt, tốt lắm cháu gái ta. Đi, chúng ta cũng nhanh chóng khởi hành quay về, tại nơi đó có thúc thúc, bá bá cùng nhiều đứa trẻ cùng lứa đang mong chờ được gặp cháu.

Lão giả vui vẻ cười một tiếng, lấy tay cách không bế tiểu Thanh lại gần bản thân, dùng tay điểm nhẹ một phát khiến tên nhóc tỉnh lai mà ngơ ngác nhìn xung quanh, lão nói với thiếu nữ. - Vâng.

Thiếu lễ phép đáp, nàng rất mong chờ gia đình mới này, xem bộ nàng còn rất ngây thơ đối với sự tranh đấu trong gia đình tu chân.

- Tỷ tỷ, chuyện gì vừa xảy ra, tên khốn nạn kia đâu, còn lão râu bạc này là ai? Tiểu Thanh vừa tỉnh lại liền cấp tốc hỏi thiếu nữ mọi chuyện trước mặt, hai chị em liền có một cuộc trò chuyện nhỏ.

Kéo một đám mây xuống, dùng linh lực cô đặc lại để ba người bước chân lên đứng

- Chúng ta đi.

Dùng linh lực điều khiển đám mây bay lên trời, ba người dần vút lên cao với những vẻ mặt khác nhau.

Tiểu Thanh là la ó, không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt.

Thiếu nữ cứ mãi nhìn Đan nằm bên dưới, trong lòng có một chút gì đó tiếc nuối. Lão giả không nhìn xuống dưới, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, một tay đặt sau lưng đột ngột nắm chặc lại như đang bóp gì đó.

Mây hòa mây, gió lướt gió, ba người nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Đan nằm bên dưới, vẻ mặt nhẹ cười được lưu lại trên gương mặt, một dòng máu tươi từ miệng hắn chảy ra…

Tim hắn tan vỡ, hắn đã hoàn toàn chết.

**Đôi lời: main chính chết rồi, truyện cũng hết thôi, Tác viết truyện này mục đích cũng chỉ muốn để người khác biết tu tiên là tàn ác thế đấy, ko vui vài câu liền giết người chứ ngại gì thân phận :))

Bình Luận (0)
Comment