Đan!

Chương 20 - Phục Sinh.

Non xanh trùng điệp, nước biếc dàn trải, rừng cây đủ màu rộng khắp, từng đám mây trắng khắp nơi lượn lờ cùng với đàn chim bay lượn líu ríu khắp nơi, Tiên giới chỉ như một trốn thế ngoại đào viên đầy sự yên bình.

Tại một góc nào đó bên trong,

- Kẻ nào, là kẻ nào đã có thể vận chuyển được bánh xe Luân hồi?

Một lão giả toàn thân đều một bộ trắng bạch đang ngồi trên đỉnh một ngọn núi tĩnh tọa chợt mở mắt mà kêu lên.

Những âm thanh lão phát ra tuy tựa như nhẹ nhàng nhưng lại ầm vang, nổ rợp khắp từng ngõ ngách của một góc Tiên giới.

Không ai trả lời lão.

- Ngươi nếu đã hiểu Luân hồi vì sao không lộ mặt cùng ta trao đổi?

Lão vẫn là bình đạm, không biểu cảm mấy.

Chẳng ai trả lời lão.

- Đừng để ta tìm được ngươi.

Cố gắng nuốt cơn giận vào bụng, lão lại tiếp tục tĩnh tọa, thế nhưng lần này, lão đã âm thầm liên hệ với Luân hồi, chỉ cần lại thêm một lần vận chuyển, lão liền xác định được vị trí của người gây ra. Đến lúc đó… Tiên giới không hề có đánh đấm như các giới cấp thấp khác, tại nơi đây chỉ có duy nhất sự “luận Đạo”, hai người nếu hiểu cùng một Đạo thì phải gặp mặt nhau mà luận xem ai cao hơn, người thua liền bi tự nhiên đào thải, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, đó là quy luật. Một Đạo chỉ duy nhất một người nắm giữ… …..

Ô Long trấn,

Tại góc nào đó của khu nghèo nàn, xập xệ, vắng người ở cũng như người đi qua lại, ba cái xác của ba thiếu niên đã nằm tại đây hơn 30 phút kể từ khi ba bóng người cưỡi mây rời đi.

Bất giác, một loại lực lượng mà không ai ở giới này có thể cảm nhận và hiểu được đang bị người lôi kéo sử dụng, một trong ba cái xác đã dần lấy lại sinh cơ. - Phụt.

Mở mắt, ngồi dậy, Đan lập tức nhổ ra một ngụm máu nước miếng có chứa máu khô hòa tan bên trong. Hắn sống lại.

- Lão già, ta nhớ mặt ngươi rồi.

Cười khổ một cái, Đan nhanh chóng đứng dậy, nếu không phải bản thân Hồn hắn còn có thể sử dụng được “Đạo Luận Hồi” thì quả thật lúc này hắn đang ăn bánh, uống trà với “Chuyển”, đợi chờ một ngày tháng nào đó mà sống lại thành một sinh mệnh mới, không biết có phải là cỏ cây hay chó, mèo.

Thoáng chút quan sát xung quanh xem có người hay không, Đan liền hành động, hắn phải lập tức giải quyết tình trạng nơi đây.

Bỏ chạy, càng xa càng tốt, tốt nhất là che luôn cả cái bảng mặt để người khác không nhận ra, chứ nếu không…

Vũ Lực và tên hầu chết tại nơi đây, mà hắn lại từ đây chạy đi ra, Vũ gia liệu có tha cho hắn? Điều tra, truy lùng,…hắn điên lên giết hết một nhà thì mệt.

Lách qua hướng này không người, che mặt dạo nhanh qua hướng kia, vòng vòng một hai lần, hắn lại ra đến đường lớn, nghe những âm thanh nhộn nhịp, hắn cảm thấy thoải mái tâm tình, chuyện hôm nay hắn sẽ nhớ, nhất là thiếu nữ kia lại dám “vu oan giá họa” cho hắn.

Hắn bắt đầu len lỏi vào dòng người, vừa dạo vừa quan sát khắp nơi.

Hàng rong, chợ phiên, các quán như dược điếm, quán ăn, y dược, nơi cờ bạc, lò rèn,…nơi đây hoàn toàn như quan cảnh trấn nhỏ ngày trước của hắn, có điều nó thiếu duy nhất một thứ, lầu xanh (kĩ viện), cái chốn phong lưu của nam nhân không có, có lẽ phải là do nơi này thiếu gái hay là kiến thức vẫn chưa biết đến. - Thật tiếc, nếu không ta có cơ hội bán dâm dược để phát tài.

Thở dài tiếc nuối, hắn tiến về phía một cái cổng trấn to lớn khi trời đã giữa trưa.

Nơi đây không hề có sự xếp hàng ra vào hay binh lính canh gác, nó khá vắng với lẻ tẻ vài người tới lui, bên ngoài thì cũng có quán hàng bán như nhan (nén hương), các loại củ quả,…vài căn nhà lá hoặc ngói được xây dựng bên ngoài gần cổng vì trong trấn đã quá trật.

Phía trước nối dài với cổng là một con đường rộng có thể để cả một đội quân hơn 10 người dàng hàng ngang mà cùng tiến, có điều lúc này nó hoàn toàn trống trải, chẳng một bóng người dám tới lui.

Khá quái lại, nếu là đường nối ra ngoài thì chắc là đến một trấn, thôn, huyện,…gì gì đó để giao lưu, trao đổi nhằm phát triển, thế quái nào lại chẳng có ai, con đường được tạo đều phải có một ý nghĩa riêng biệt. Hắn đành tạt qua một quầy hàng hỏi - Đại thúc, xin cho ta hỏi, cái con đường này dẫn đến nơi nào, vì sao không một bóng người?

Chủ quầy kì quái nhìn hắn, chốc lát nói

- Ngươi là trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên, thế cha mẹ ngươi không nói cho ngươi biết à?

Đan vẻ mặt co giật vài hồi, nếu không phải hắn là Đan lúc này, trở về Đan cái thời trẻ trâu thì lão chủ quầy này xác định ăn bả trầu.

- Đại thúc, ta thật sự không biết, ông bà già ta cũng chẳng có nói cái gì.

Hắn cười gượng “thật thà” nói.

- Trời, cha mẹ ngươi thật là người không có trách nhiệm a.

- Cái con đường này tuyệt đối đừng có đi ra, nếu không chẳng có đường mà về.

Lời nói của lão có chút nóng giận, tiểu tử đã lớn chừng này thế mà không ai cho hay, lỡ may nó một ngày nào đó ra bên ngoài liền chết không có chỗ chôn, lão có vẻ là một người tốt. - …

- Cảm tạ đại thúc nhắc nhở.

Hai người lại trao đổi một hồi, Đan liền rời đi, quay lại vào bên trong trấn, hắn không ngờ bên ngoài kia lại có cả một bầy tặc tử mai phục, vì sợ uy thế của Thiệu gia gì đó mà không dám vào, cứ ở bên ngoài chờ đợi, đợi Thiệu gia suy sụp, bên ngoài đó có vẻ rộng lớn. “Ọc ọc” bụng hắn kêu lên.

- Chưa thành Linh sư, rốt cuộc cũng phải ăn mới sống được.

Đan hơi sầu, hắn liền tìm đến một quán ăn ba lầu trông khá là sang chảnh nằm tại trong trấn, hắn bước vào trong khi trong túi không có một đồng, hắn làm như vậy là ý gì? Hắn liệu có biết bản thân không có tiền hay cố ý hoặc là đã quên mất rồi?

Vì nhìn bề ngoài quán rất khan trang, hắn đành phủi phủi, chỉnh sửa quần áo cũng như dáng người một chút mới bước vào

- Xin chào quý khách, mời quý khách tự chọn bàn.

Hương thơm nhàn nhạt, dịu nhẹ đầy thoải mái, khủng cảnh khá yên tĩnh với một số bàn đang có người ngồi thưởng thức những món “ngon” dưới lầu một này, một bóng hình khá xinh của thiếu nữ vừa hơn 17 tuổi đang đứng trước mặt hắn vui vẻ chào hỏi.

Hắn khẽ gật đầu lộ vẻ như kẻ có ăn học và đầy khí độ của bậc nam tử, hắn bình nhạt bước lên lầu hai, dưới lầu một tuy có người, ăn mặc cũng xem như nhà khá giả trong trấn, nhưng thường thì đối với dạng quán kiểu tầng lầu, hắn thừa biết, kẻ có thực lực càng cao, quyền tước càng cao thì tầng được ở sẽ càng cao. Nếu đã đến thì hắn phải lên trên cùng cho biết. - Qúy khách, ngài không được lên đây.

Lập tức một thanh niên là tiểu nhị của quán chặn đường hắn.

- Vì sao, phải chăng cần điều kiện?

Đan bình tĩnh hỏi

- Qúy khách có lẽ là người mới nên không biết, để lên lầu hai thì phải là tu luyện giả của ba đại thế lực trong trấn.

- Ta hiểu hồi.

Ngăn tên tiểu nhị lại, hắn lại nói

- Lâm An Tường, Lâm gia.

Tự giới thiệu bản thân chút, khí tràng Luyện khí giả nhanh chóng đi ra, giây lát bao trùm lên tên tiểu nhị khiến hắn hầu như sắp gục ngã.

Chớp mắt thu hồi khí tràng, hắn bước lên lầu hai mà không ai còn dám ngăn cản.

- Thiệu Mân, ta và ngươi hay là đi ra ngoài luận bàn một hai.

Chưa lên nhưng hắn đã nghe đến một cuộc đối thoại, bước lên nhìn quan cảnh chỉ duy nhất có hai bàn và hai người đang dối diện nhau, Đan không định lưu lại lâu, hắn thẳng tiến lầu ba.

Hai người đang hậm hực chiến ý chợt thấy thân ảnh hắn liền liếc qua, sắc mặt nghi hoặc lại càng nồng đậm hơn thấy Đan đang tiến thẳng về lầu ba.

- Tên kia, mau đứng lại.

- Dừng lại.

Hầu như cùng quát ra âm thanh, hai tên đồng loạt nhanh chóng tiếp cận hắn.

Đan quay người sang nhìn hai người, gương mặt hơi mỉm cười theo hướng người thiện

- Hai vị huynh đài, gọi ta là có chuyện gì sao?

“Luyện khí tầng 5” là thực lực thiếu niên bên trái với độ tuổi 17.

“Luyện khí tầng 5 gần lên tầng 6” là thực lực thiếu niên bên phải cũng 17 tuổi.

- Ngươi là người nào?

Vũ Phi là thiếu niên bên trái lên tiếng, Thiệu Mân là thiếu niên bên phải thấy vậy cũng không chen vào, một người hỏi liền đủ.

- Ta là Lâm An Tường, người Lâm gia.

Đan chẳng có gì cần che giấu.

- Lâm An Tường?

Cả hai thiếu niên đều nhìn nhau khó hiểu,

- Ngươi đang chơi xỏ bọn ta.

Thiệu Vân nét mặt trở nên không vui hỏi, cái tên này bọn hắn chưa hề nghe đến trong tầng lớp thanh thiếu niên của Lâm gia.

- Ngươi mau khai thật, ngươi là từ đâu mà đến, vì sao lại lên được đây?

Vũ Phi nét mặt dữ tợn, chưa gì là đã tính động thủ.

Đan khí tức nội liễm, trừ phi hắn phát ra khí tràng mà bản thân muốn cho người ngoài biết thì hầu như những người không đủ đẳng cấp chẳng thể mò ra thực lực hắn thế nào.

Hai bên trở nên giằng co thế này chỉ bởi họ không biết Đan từ đâu mà ra, có phải tu luyện giả, thực lực thế nào, vả lại hắn lại dám có ý định bước lên tầng ba, nơi mà luôn có một thiếu nữ xinh đẹp cực kì trú ngụ bên trên.

Bình Luận (0)
Comment