Đan!

Chương 21 - Vũ Phi Và Thiệu Mân.

- Được, ta hiểu ý hai vị.

Đan khẽ cười, hắn hiểu hai người này vì sao lại trở nên như vậy, nó chỉ tựa như câu nói “hổ lâu ngày nằm trong sơn lâm, đi ra ngoài đường lớn nơi thành thị mà gặp chó mèo cũng phải bị chặn hỏi Ngươi giống chi?” - Sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện, cứ đứng thế này thì khó mà nói hết.

Đan chủ động tiến lại một cái bàn không người gần bên mà ngồi xuống, hắn có vẻ rất tùy hứng.

Vũ Phi cùng Thiệu Mân nhìn nhau, bọn hắn cũng không phải kẻ phi lý nên cũng kiếm một cái bàn ngồi xuống, bọn hắn muốn xem hắn nói gì.

- Ngươi có thể…tự giới thiệu về bản thân rồi.

Ba người đã ngồi vào bàn, những ánh mắt đối diện nhau, Thiệu Mân lên tiếng.

- Không, ta nghĩ là hai vị huynh đài nên giới thiệu trước để ta đây còn mở mang tầm mắt.

Đan vội xua tay.

- Được.

Suy nghĩ chốc lát, Vũ Phi kêu lên, hắn sẽ là người giới thiệu trước.

- Ta tên Vũ Phi, cháu trai của Nhị trưởng lão Vũ gia, ta năm nay 17 tuổi hơn. (tức nằm trong khoảng 17>>>18)

- Thiệu Mân là ta, ông nội ta là Tứ trưởng lãi Thiệu gia, ta năm nay cũng 17 tuổi.

Nối tiếp, Thiệu Mân cũng lên tiếng.

Hai người sau đó cùng hướng đến Đan, họ đợi câu nói của hắn.

- Lâm An Tường, cháu trai Tam trưởng lão Lâm gia, tuổi 15.

Đan bình đạm đáp.

- Ngươi nói dối, Tam trưởng lão Lâm gia làm gì có cháu trai, ngươi đang giỡn mặt bọn ta.

Vũ Phi là người đầu tiên nóng giận phản pháo, hắn không có mù thông tin, Lâm gia chỉ có tổng cộng 8 đứa con cháu thiếu niên, Lâm An Tường làm gì có tên trong đó. - Vũ Phi huynh, ngươi hãy khoan kết luận, ta sẽ giải thích cho ngươi.

Đan vẫn giữ một mảnh mỉm cười tao nhã, hắn rót xuống một ly trà.

- Vậy thì giải thích đi, ta đang mỏi mắt mong chờ.

Nhìn vẻ mặt Đan lúc này, Vũ Phi quả thật à muốn đấm một phát, nơi này không có gái, ngươi không cần phải diện cái vẻ mặt như thế a.

Thiệu Mân không lên tiếng gì, có Vũ phi đã hỏi, hắn chỉ cần nghe là được. “Rụpppp”

Húp một ngụm trà, Đan nói

- Ta không biết mấy vị vì sao lại không tin ta là người Lâm gia đi, có rãnh chúng ta cùng qua Lâm gia xác nhận. Còn Tam trưởng lão Lâm gia vì sao có cháu trai như ta thì có trời mới biết, nhiều khi lão lụm ta bên ngoài đường đem về cũng nên, nhưng dù gì thì ta cũng là cháu của Tam trưởng lão, đến Lâm gia mọi chuyện đều sẽ xác thực.

Hắn nói thế khiến Vũ Phi cùng Thiệu Mân da mặt khẽ giật, nhưng mà điều tên này nói lại rất có lý, chuyện lạ thế liền chỉ cần đến Lâm gia tra một phát là rõ.

Liếc qua nhau, hai người cũng có thể suy đoán ý nghĩ đối phương vài phần.

- Được, cứ coi như ngươi là người của Lâm gia đi, ngươi bây giờ có tu vi gì, sao lại dám đi ra ngoài, bộ ngươi không biết quy luật “thanh thiếu niên” của Ô Long trấn?

Thiệu Mân chợt lên tiếng, chuyện kiểm tra thân phận tên này liền đợi lát nữa hẳn chứng minh, bây giờ phải tìm hiểu thực lực xem thế nào, từ đầu đến cuối hắn cũng như Vũ Phi đều không nhận ra được Đan là người thường hay tu luyện giả.

Dấu chấm hỏi này, rất lớn, nếu là người thường thì không phải đã bị kìm chân bên dưới, còn nếu là tu luyện giả thì vì sao không thể nhìn ra nông cạo, không lẽ tu vi của tên này cao hơn hai người bọn họ? Đùa, chuyện đó là không thể. - Tu vi của ta à, chắc hẳn là Luyện khí tầng 5 giống hai vị huynh đài thôi.

Khí tràng hơn 400 cân hiện ra, chèn ép về hai người Vũ Phi và Thiệu Mân gần đó.

Hai tên này lập tức biến sắc, biến sắc không phải vì Đan mạnh hơn họ, biến sắc là vì tên khỉ này không ngờ thua họ đến 2 tuổi mà tu vi lại bằng họ, điều đó chỉ có một khả năng, Đan là một thiên tài, thiên phú hơn hẳn họ.

Họ nhìn nhau đều ganh tỵ, chiến ý trong mắt đối phương.

- Ta thật không ngờ Lâm gia lại giấu giếm một thiên tài như ngươi.

Thiệu Mân cười chua vì số phận lên tiếng, hắn đại khái có thể hiểu được vì sao lại chưa từng nghe tên của Đan, có lẽ vì hắn có thiên phú nên được Lầm gia giấu, chờ đợi thời cơ liền bất ngờ tung ra, kinh động Ô Long trấn đây. - Còn cái quy luật gì đó, ta cũng không quan tâm, đến thì cứ đến, gặp thì cứ gặp, vì sao phải ngại, ăn đòn cũng là một cách luyện tập.

Đan vẫn mỉm cười nói, trông rất nhàn hạ.

- Khẩu khí rất lớn, bất quá ta thích.

Vũ Phi đập một cái nhẹ lên bàn, vì câu này hắn cũng đoán ra được ít nhiều tính cách của Đan, hắn thích kết giao với loại người như Đan.

- Lâm gia trước nay, ngoài tên Lâm Nguyên cùng với anh em Bình Thường có ra ngoài thì những tên còn lại chỉ có ru rú trong Lâm gia, không dám ra ngoài vì sợ ăn đập, ta thật sự kinh bỉ.

Hắn đơn nhiên không nói đến gái, Lâm Tiết cùng với Lâm Nhân chính là hai người hắn nói tới.

Nói đến đây, chiến ý của Vũ Phi lại dâng lên ' - Hay là chúng ta cùng ra ngoài đánh một trận để học tập lẫn nhau, hai người thấy thế nào? - Ta cũng rất mong chờ thực lực của vị thiên tài bị Lâm gia giấu đi.

Thiệu Mân cũng lên tiếng, hắn cũng đã bắt đầu thấy nóng người.

Nhìn hai người thế này, Đan cũng chỉ cười lại vẫn cười, hắn nói

- Được, nhưng mà trước đó hai vị có thể cho ta ăn chút gì được không, ta đang rất đói.

- Ngươi ăn thì cứ ăn, việc gì mà hỏi ý bọn ta, bọn ta là dư sức chờ. Vũ Phi kinh ngạc nói, hắn không hiểu ý Đan là nói cái gì. Thiệu Mân cũng nghi hoặc.

Đan phải đành cười khổ, hắn ha hả gượng gượng nói

- Chẳng là hai vị không biết, sáng nay rời nhà ta quên mang theo tiền, nên…hai vị huynh đài hiểu mà.

Dự là lúc vào đây hắn định ăn quịt hoặc là rửa chén bát trừ nợ, nhưng mà tự dưng gặp hai người này, trò chuyện chút hắn lại nghĩ ra ý định khác

Thấy vẻ mặt lúng túng này của hắn, hai người cảm thấy khá vui, Thiệu Mân liền nói

- Không sao, ngươi cứ ăn cho no, ta sẽ trả.

Vũ Phi cũng dự lên tiếng nhưng chợt nghe Thiệu Mân nói cũng im, món ăn ở đây khá đắt, hắn không có quá nhiều tiền, chỉ đành trợ uy thế cho Thiệu Vân chút.

- May cho ngươi vì đây quán của Thiệu gia mở, có Thiệu Vân huynh lên tiếng thì ngươi có thể mặc sức mà ăn.

- Vậy thì ta xin cảm tạ, cảm tạ.

Đan làm ra một bộ cảm kích không thôi, thế là hắn có một bữa ăn miễn phí.

“Ta cảm giác bản thân thật đê tiện” hắn tự mắng bản thân.

“Tinh tinh”

Ngay lập tức Thiệu Mân giật giật cái dây sát cột sau lưng, một thứ âm thanh như tiếng chuông vang lên hai lần, một thiếu nữ thanh thuần từ dưới lầu một nhanh chóng đi lên. ' - Các vị thiếu gia muốn dùng gì?

Nàng cười tươi hỏi.

- Cho ta một dĩa đậu hủ chiên xả ớt, một cái cá lóc nướng chui, thêm một cái canh cá diêu hồng, nhiêu đây đủ rồi.

- À, nhớ cho ta thêm hai bát cơm trắng.

Đan lập tức nhìn nàng nói.

Nghe xong, cả ba người cùng sửng sốt, tên khỉ này là đang nói đến món gì vậy, ngoài món “đậu hủ chiên xả ớt” họ còn có thể mường tượng được cách làm thì hai món còn lại đều quá lạ, quá kì, chưa từng nghe. “Ngu rồi” Đan nhìn sắc mặc ba người, hắn cũng biết bản thân hơi bị lố.

- À, ha há, ta nhằm, không biết ở đây có món gì?

Hắn vội sửa lại.

Thế là sau một loạt góp ý, giới thiệu, Đan cũng chọn ra được ba món “thô”: Thịt heo nướng xiên, một cái rau muống xào cùng một dĩa trứng chiên đi, một bát cơm trắng.

Thật ra thì có nhiều món khác trông sang trọng hơn nhưng nhìn giá tiền đắt quá hắn cũng ngại, ăn miễn phí mà còn làm thế thì biết giấu mặt đi đâu.

Lát sau cơm canh đều đến, hắn chỉ vừa cầm đũa ăn được hai ba miếng liền nhìn Vũ Phi và Thiệu Mân

- Hai vị có thể quay đi chỗ khác được không? Cứ nhìn ta hoài như thế, ta ăn không vô.

Đang buồn vì vụ thức ăn lại gặp tình cảnh như “trâu cột ghét trâu ăn” chằm chằm thế này, hắn chịu sao nổi.

- Xin lỗi.

Hai người giật mình, nhanh chóng quay đi, bước nhanh đến lan can nhìn xuống quan sát dòng người đang đi bên dưới.

Đan bắt đầu ăn nhanh.

Hơn 7 phút sau,

- Ngươi nếu đã ăn no, chúng ta liền ra ngoài thử sức.

Nhìn Đan lau đi khóe miệng, hớp một miếng trà, Vũ Phi hào hứng nói, Thiệu Mân đứng một bên cũng rất mong chờ.

- Được, nhưng mà ta nghĩ không cần phải đi đâu xa.

Đan đứng dậy, cơm no, nước say, hắn cũng phải nhanh chóng đi lên lầu trên xem sao, xem xong rồi lại đi chỗ khác trong trấn, thời gian ở đây đã khá lâu, hắn còn nhiều chỗ chưa chơi.

Cò vụ đánh đấm thì rườm rà quá làm chi, giải quyết ngay tại chỗ cho lẹ.

Hai người lập tức nhíu mày.

- Ý ngươi là chẳng lẻ ở ngay đây?

Thiệu Mân nghị hoặc.

- Cái này không được, phải biết tu luyện giả chúng ta có sức mạnh hơn người, nếu đánh ở đây chắc quán của Thiệu huynh sẽ bị sập mất.

Vũ Phi cũng lên tiếng.

- Không, không, cứ tại đây thôi, bởi vì nó rất nhanh, chỉ vài giây.

Hai người cùng khó hiểu nhìn Đan, tên này đang nói cái gì, ý là hắn sẽ đập hai người bọn hắn một cách nhanh lẹ?

Đan chỉ có nhăn mặt lên cười, cười rất quỷ dị, hắn chuyển động…

Hơn 10 giây sau, chỉnh sửa tư thế nằm ngủ cho hai người, Đan bước lên lầu ba mà không một ai chú ý hay ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment