Thiên Không tinh cầu, Xuất Minh đại lục, Loạn Thanh quốc.
Ô Long trấn, một trấn nhỏ nằm tại góc khuất bên trong Loan Thanh quốc rất ít người biết đến.
Mặc dù nơi này là một trấn nhỏ nhưng lại khá phồn hoa, đông đúc, dân số có thể lên đến 4000 người.
Tại nơi này cư ngụ chỉ hai loại người, một là có linh căn, có thể tu luyện trở thành cường giả thân thể cường tráng, sức mạnh kinh người, hai, không có bất cứ gì hết, là người bình thường phải gánh chịu tất cả các đều tệ hại do người có linh căn tạo ra, đời đời luôn là kẻ bị ức hiếp. Nhưng xét cho cùng thì cũng may, bởi người có linh căn rất ít, hoàn toàn chỉ là ba đại gia tộc thống trị trong trấn nắm giữ le que vài người.
Vì lý do đó, người thường vẫn là sống được và còn là chiếm số lượng đông nhất trong trấn, không những thế, nếu người có chút thông minh, khôn khéo liền có thể kết được chút quan hệ gì đó với những vị tu luyện giả, đó sẽ là phúc của họ. Đứng đầu Ô Long trấn và cũng là nơi duy nhất có tu luyện giả tồn tại là ba đại gia tộc trong trấn: Vũ gia ngụ tại hướng Đông nam của trấn, Lâm gia ngụ tại phía Tây của trấn và Thiệu gia ngụ tại phía Bắc của trấn.
Trong đó Thiệu gia là một gia tộc mới vừa hơn 100 năm trước đến và cự ngụ lại Ô Long trấn, họ tuy là gia tộc đến sau, nhưng khi họ mạnh mẽ đến bất thường, đó cũng là lý do vì sao Vũ gia và Lâm gia không thể làm gì được họ, chấp nhận để họ định cư tại nơi vốn đã thuộc về hai nhà đã lâu.
Lâm gia, Vũ gia là hai nhà có lịch sử lâu đời tại Ô Long trấn, tổ tiên của họ vừa là bằng hữu vừa cũng là người đi đầu trong việc có tu luyện giả tại trấn. Hai nhà vốn ban đầu là rất thân, con trai, con gái đôi bên cưới cũng có vài vụ, nhưng qua nhiều năm tháng, con cháu biến chất, dục vọng qua các đời càng lúc càng mạnh, đến hiện tại, hai nhà là có xích mích rất nặng, nhất về vụ việc chỉ vừa xảy ra cách đây không lâu.
Nguyên nhân dẫn đến vụ xích mích này phải nói về 15 năm trước, khi con gái của tam trưởng lão Lâm gia được gã cho con trai út của nhị trưởng lão Vũ gia hạ sinh một đứa con trai. Việc sinh đẻ ra con cháu này đối với hai nhà lúc đó là niềm vui rất lớn, bởi tu luyện giả có sức mạnh kinh người nhưng bù lại họ có khả năng sinh sản cực thấp, chuyện có thêm đứa cháu trai vốn là chuyện vui. Nhưng mà…
Một năm, hai năm, ba năm rồi lại bảy năm, đứa con trai được hạ sinh này ngoài việc ngu ngơ, ngốc ngốc bò tới, bò lui trong nhà liền chẳng được gì, nói trắng ra hơn, hắn là một đứa con “không có não”, xích mích bắt đầu bộc phát từ đây, và nhà khơi mào ra trước chính là Vũ gia.
Hai vợ chồng sinh ra đứa con ngu ngốc, họ đương nhiên là không ai trách nhau một lời, họ chỉ tội cho đứa con, rồi lại càng yêu thương nó hơn, thế nhưng người trong gia tộc lại là nổi máu sùng. Họ bắt đầu bàn tán, rủ rỉ nói con gái tam trưởng lão Lâm gia xấu này xấu nọ, là người mang độc trong người, đẻ con không ra dạng, ngoại tình với người khác…rất là nhiều câu truyện dần dần từ âm thầm đến ông khai nói trước mặt.
Chịu không nỗi những lời này, nàng ta liền tức giận đòi bỏ về nhà nhưng lại được người chống nài nỉ ở lại và hứa sẽ không hề có chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Thế là Vũ gia có một cuộc “dẹp loạn”, người Vũ gia bên trong liền không còn nói gì nữa, họ là ra bên ngoài âm thầm nói, lúc này họ không chỉ nói người vợ kia mà còn nói lấn đến cả Lâm gia.
Thời gian lại trôi qua ba năm, đứa bé nay đã 10 tuổi nhưng vẫn là một bộ như thế, cứ ngu ngốc như kẻ mất hồn bên trong Vũ gia. Vào một ngày, không biết tin tức từ đâu mà đến nói rằng sâu tít trong rừng “U Lâm” bên cạnh trấn, có tồn tại một loại tài dược có thể chữa bách bệnh cho dù là ngu ngốc, mất hồn. Nghe được tin này, hai vợ chồng vì thương con chắc chắn là phải đi liền dù không biết là tin thật hay giả, họ chỉ mong đứa con trai được hồi phục như bao đứa trẻ bình thường khác.
Mang theo một đội ngũ gần 20 người, vừa có tu luyện giả vừa có người thường tiến vào rừng “U Lâm”, nơi mà có “Yêu thú” với hình thù to lớn, mạnh mẽ, cứng cáp đầy dữ tợn ẩn nấp đâu đó trong mọi lùm cây, đôi vợ chồng trẻ cùng truy tìm loại dược liệu “chữa bách bệnh đó”.
Kết quả, không còn một ai sống sót trở về, đôi vợ chồng trẻ cũng chết tại bên trong bởi một loài Xích Hổ cao đến gần 5m khủng bố tồn tại bên trong rừng “U Lâm”.
Toàn quân bị diệt, Vũ gia, Lâm gia đơn nhiên là đau buồn không thôi vì sự việc đáng tiếc này, hai nhà dần nãy sinh các cuộc xung đột, cãi vã liên miên, khiến cho tình cảm bấy lâu giữa hai nhà rạng nứt. Hai nhà đã không còn gặp nhau là cười, chào hỏi, mà là gặp nhau liền khinh thường, chửi móc, có khi còn là đánh nhau.
Cha mẹ chết, bản thân lại ngu ngơ, khù khờ, đứa trẻ ngay lập tức liền bị cao tầng Vũ gia vứt bỏ, đối xử tệ hại, chính ngay cả bản thân ông nội của nó cũng là ghẻ lạnh không quan tâm, đứa trẻ có những tháng ngày cực khổ.
Không lâu sau đó, nghe được loáng thoáng tin tức, biết được cuộc sống bữa đói, bữa no, không ai yêu thương, chắm sóc của cháu ngoại, tam trưởng lão Lâm gia liền là giận dữ tột độ, một thân một mình mang theo bảo đao xông vào Vũ gia đồi người.
Đứa trẻ chắc hẳn là chẳng ai cần, bởi vậy chỉ ít phút, tam trưởng lão Lâm gia liền mang theo đứa cháu khù khờ như người mất hồn rời đi khỏi Vũ gia về đến Lâm gia, sự tình về đứa trẻ “không não” dần lắng xuống, mà thay vào đó là sự đối chọi giữa con cháu trẻ tuổi của hai nhà Lâm – Vũ.
Ô Long trấn lúc này, dần trở thành sân chơi, nơi biểu diễn của những cuộc đấu đá, ẩu đả của tầng lớp thanh thiếu niên của ba gia tộc trong trấn, Thiệu gia là cũng bị cuống vào bên trong.
Quay về hiện tại, Lâm gia.
Lâm gia trạch viện là một nơi khá lớn và rộng rãi với diện tích gần bằng và mẫu nằm tại phía Tây của Ô Long trấn với tổng số người bên trong là gần 200 người, trong đó tu luyện giả chỉ chiếm chưa đến 20 người, còn lại hơn 170 người là người hầu, người làm thuê và thanh thiếu niên trai tráng bên ngoài được thuê mướn đem về Lâm gia để huấn luyện thành binh lính phục vụ cho Lâm gia.
Lâm gia được chia thành ba phần:
Phần ngoại gia, là nơi dành cho cao tầng và dòng chính, tất người cùng một dòng máu của Lâm gia cư ngụ, vừa thuận tiện tiếp khách và quản lý Lâm gia, vừa thuận tiện cho việc đối địch khi kẻ thù đột ngột tập kích, đây chỉ là lo xa thôi, chứ bên trong Ô Long trấn này họ đã là một trong ba tồn tại mạnh nhất, ai dám tấn công.
Phần giữa, là một sân tập rộng lớn, thoáng mát, chủ yếu được dùng để chỉ dạy chiến kĩ (kĩ năng chiến đấu) cho con cháu Lâm gia và luyện binh.
Phần nội, đây là nơi ở dành cho người bình thường tồn tại ở Lâm gia, và cũng đồng thời là nơi cất chứa nhưng thứ quan trọng như: kho dược, kho lương thực, kho muối, nhà sách, nơi giữ tài liệu mật của Lâm gia,…tất nhiêu tại nơi này liền sẽ có những tu luyện giả mạnh mẽ canh giữ, tam trưởng lão và nhị trưởng lão chính là những người này.
Ngoài ra, Lâm gia vẫn là còn những tiệm vải, tiệm muối, tiệm dược thảo tồn tại bên trong trấn để kiếm tiền cho các hoạt động sinh hoạt.
Lúc này, tại Phần nội, bên trong một căn phòng có chút nhỏ bé, đơn sơ, đồ đạc thì không có mấy, chỉ là vài bức tranh, có chữ, có họa được treo lên trên tường cùng với một số đồ vật cần thiết cho căn phòng bình thường.
Một thiếu niên tầm 15 tuổi với mái tóc dài hơi rối mang trên mình một bộ thanh y đơn giản cùng với gương mặt trắng trẻo, tuấn tú đang nằm ngủ yên tỉnh trên mặt sàn trong phòng, đúng là nằm tại sàn nhà chứ không phải trên giường. Hắn không ai khác chính là đứa cháu trai khù khờ, vô hồn của tam trưởng lão Lâm gia, Lâm An Tường.
Vốn là hắn họ Vũ nhưng giờ về Lâm gia thành ra sửa thành họ Lâm, còn vì sao hắn là một tu luyện giả (do di chuyền) lại còn có thể được xem là dòng chính của Lâm gia nhưng lại phải ở trong Phần nội, thì một phần là hắn “không não” cùng với tam trưởng lão sắp xếp, hắn tại nơi này, ông ngoại hắn liền có thể dễ dàng đến thăm hắn hơn do công việc của ở lão gần đây.
Lúc này đôi mắt thiếu niên đang nhắm, gương mặt tuấn tú, ngây thơ, chất phát chưa hề trại qua sự đời đang yên tỉnh, cả hai đột ngột hơi chút run lên, thiếu niên, hắn thức tỉnh!.
Cái thức tỉnh này, liệu rằng, nó là sau một giấc ngủ an lành hay là cái thức tỉnh sau bao năm tháng bị chôn vùi?