Đan!

Chương 3 - Thức Tỉnh, Đan Giáng Lâm!

“Vụt” đôi mắt thiếu niên mở ra, trần nhà bằng gỗ và ngói chính là những thứ xuất hiện đầu tiên trong mắt của hắn.

Đảo mắt qua trái chút, đảo mắt quả phải tí, thiếu niên dần trừng to mắt ngây dại.

- Đây là? Ta không phải đã tan biến khỏi thế gian?

Thiếu niên vẫn nằm đó, đầu hắn loạn chuyển bên trong, thắc mắc, câu hỏi rất nhiều.

- Chuyện gì vậy? Đây là kiếp thứ 14? Không phải chỉ có 13 kiếp và “Tử kiếp” kết thúc cho mọi mong ước vươn đến “hắn”?

Đến đây, hắn bật người dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh một lát rồi lại nhìn bàn tay, đôi chân, cái mình, đưa tay sờ sờ khuôn mặt, hắn khá là đứng hình.

“Híttttt”

Hít vào một hơi thật sâu xung quanh, hắn dần đưa cơ thể vào trạng thái tĩnh lặng nhằm cảm ứng một số thứ có thể chứng minh cho hắn thấy rằng, nơi này là nơi nàò.

Chốc lát, hắn bừng tỉnh và bất ngờ không thôi về các cảm ứng nhận được từ thiên nhiên, hắn cảm nhận được linh khí dành cho tu luyện giả cấp thấp hấp thụ tu luyện và bản thân hắn cũng đang hấp thụ chút ít. - Không, không, đây là thế giới bản nguyên của tu luyện giả, chứ không phải thế giới ma pháp đứng đầu, không phải thế giới bang hội cùng nhau tiêu diệt quỷ vương, cũng không phải thế giới “Lá bài định mệnh”. Đây hoàn toàn không phải thế giới của “Các kiếp”, đây là thế giới đã từng nằm dưới chân của ta, có điều là không biết đã qua mấy cái thời đại, mấy cái “vận hành”.

Hắn đưa ta kết luận chắc chắn về nơi hắn hiện tại đang ở, tiếp đến hắn im lặng một hồi để quan sát cảm nhận cái thân thể của bản thân.

- Thân thể này, thật yếu ớt!

- Nhưng mà tại sao? Ở đẳng cấp của ta, rõ ràng là đã vượt qua “Luân hồi” chết không thể phục sinh, vả lại ta còn bị chính “Tử kiếp” của bản thân nuốt gọn, vậy thì tại sao ta lại còn có thể sống, phục sinh thành một đứa trẻ thế này?

Đôi mắt suy tư, cuối cùng hắn vẫn không thể hiểu được vì sao, hắn dần chuyển thành lửa giận

- Là “ngươi” chơi ta!

“Bịch”

Đột ngột tức giận như bốc hỏa ngút trời, hắn nắm chặc bàn tay nện hết sức xuống sàn nhà bằng gỗ tạo nên một run chấn nhỏ xíu như trút đi bực tức, bàn tay hắn cũng vì thế mà chảy máu. Hắn nghĩ rằng cái thứ mà hắn muốn chạm đến chơi hắn. - Mẹ kiếp.

Vài giây buồn bực trôi qua, hắn lại nằm xuống trên sàn, ngước nhìn trần nhà của căn phòng đơn sơ, hắn có điều suy nghĩ về bản thân chính lúc này.

Nửa giờ trôi qua,

- Xem ra, ta chỉ có thể liều mạng với “ngươi” thêm một lần nữa, chó chết!

Làm đến một cái quyết định con đường, hắn quay trở lại dò xét bản thân để xem tư chất, thiên phú của khối thân thể đang khoác trên người, còn việc “hắn” vì sao lại cho hắn sống lại, hắn cũng dẹp qua một bên, dù sao thì “hắn” cũng chỉ là đứng yên và không có ý thức, “hắn” luôn chờ hắn với đến. - Khá là may, trong thời gian hồn ta ngủ sâu, cơ thể này vẫn có thể sống tốt.

Việc hắn vì sao vừa thức tỉnh liền “đội lốt” thiếu niên 15 tuổi chứ không phải em bé vừa sinh, hắn chỉ thoáng một cái liền hiêu rõ. Ra là do khi đứa trẻ ra đời, cái “Hồn” của hắn cũng chính là cái điều khiển mọi hành động bình thường của đứa trẻ, vẫn còn ngủ sâu, nên đứa trẻ cứ ngu ngơ, ngác ngác mà lớn lên, cho đến bây giờ hăn thức tỉnh liền là đã lớn thành thiếu niên 15 tuổi rồi.

Cử động vài ngón tay, trích xuất chút lực lượng, hắn tựa do xét ra thực lực bản thân lúc này.

- Luyện khí tầng 1, tư chất thân thể là trung đẳng thường thể, phế vật!

Hắn lại thêm lần nữa cảm nhận xung quanh

- Linh khí cực kì mỏng manh, luyện khí tầng 1 cũng đúng, có lẽ ta là đang ở một nơi khỉ kêu gà ho.

Hắn nhíu mày hơi chút buồn bực, hắn cũng không phải sợ tu luyện không nhanh, hắn sợ là do linh khí thấp nên ít nguyên vật liệu để chế đồ nghề mà thôi, còn linh khí, hắn muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Tiếp đến liền đứng vụt dậy, đi ra ngoài mở cửa phòng, hắn muốn xem một chút nơi này rốt cuộc là nơi nào, sao mà linh khí điêu linh, nhìn cái căn phòng sơ sài này, hắn hơi đoán rằng chắc nơi này không phải thôn xóm nơi rừng núi gì chứ? “Kétttt”

Cửa mở, nắng trưa chíu vào khá nóng, hắn đứng nơi trong phòng ngắm nhìn ra ngoài, khung cảnh trước mặt được thu hết vào tầm mắt.

Ngoài kia trong mắt hắn là những bức tường chắn để phân chia từng mảnh đất, vài cái vườn hoa nho nhỏ thơm mái, vài con người mặc đồ khá sơ sài đang đi đến đi lui, lúc thì vác cái này, lúc thì vác cái kia, bên kia một góc là hai ba thiếu nữ còn nhỏ tuổi vui đùa, vừa bưng khay đựng gì đó vừa cười vừa nói, hắn nhìn sao mà thấy an bình lạ thường khiến chính bản thân hắn còn phải đưa tay xoa trán để thư giãn với cái thông tin này. - Nơi này đúng là nông thôn.

Hắn bước chân ra ngoài, định là đến một vài người hỏi thăm, thế nhưng đi chỉ vài bước, hắn liều khó hiểu, bởi tất cả người hiện hữu nơi này, người nhìn thấy hắn đều là một bộ trố lên, cứ như là gặp chuyện lạ trong mơ không bằng, hắn cảm thấy hơi khó chịu. - Thiếu…gia, người biết đi?

- Cái này, cái này, quả thật là chuyện lạ.

- Các ngươi nhìn kìa, hình như là thiếu gia đã không còn ngơ ngơ nữa, cái ánh mắt, cái biểu hiện đó là của người bình thường.

- Đúng vậy nha, hình như là bình thường rồi.

Mọi người, bất kể nam nữ, già trẻ thay nhanh kinh ngạc mà nói.

Hắn đứng trong phòng nhìn nhiều người bàn tán, hắn cũng chẳng biểu hiện gì lại mà là lâm vào suy tư hai từ “thiếu gia”, hắn đến giờ cũng liền mới biết bản thân còn được gọi là thiếu gia, không biết con cháu ai đây. - Mau đi gọi Tam trưởng lão đến, nhanh.

Vài người liếc mắt nhìn nhau liền cấp tốc chạy về một phía, bọn hắn là muốn đưa tin vui cho lão già đã hơn 60 tuổi nhưng suốt ngày đều sầu lo đến bạc trắng cả đầu tại kho dược liệu.

Câu nói này có rơi vào tai hắn, hắn ngay lập tức đóng cửa phòng lại mà ngồi trên chiếc ghế bên trong, đã có người đi kêu “trưởng lão” gì đó, hắn không cần ra hỏi làm gì, đợi người tới liền tốt, vả lại đóng cửa lại cũng khiến hắn bớt đi tiếng ồn ào bên ngoài.

Hắn dần bình ổn lại, tức giận, khó chịu tan biến, thay vào đó là sự bình thường vô đạm, đây vốn là bộ mặt của hắn.

“Rập” một tiếng mở cửa mạnh, khiến hai cánh cửa đập vào vách tường trong phòng

- Tường nhi, Tường nhi của ta.

Tiếp đến là một giọng nói đầy vẻ lo lắng, gấp gáp truyền đến từ một lão niên đã gần 70 tuổi với bộ dạng “tóc trăng tưng bay” như bị ma đuổi vừa mới bước vào trong phòng của hắn, lão nhìn hắn ngồi nơi chiếc ghế trước mặt, lão ngẩn ra mong chờ điều gì đó. “Luyện khí tầng 11”

Đan mở mắt nhìn thoáng qua lập tức biết thực lực vủa lão niên nhờ vào “hồn” mạnh mẽ, bộ mặt hắn bình đạm nghiêm túc.

- Lão đi đường chắc cũng mệt, nào hãy lại đây ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.

Đan đưa tay như kiểu lịch sự mời lão niên ngồi xuống chiếc ghế kế bên.

Tam trưởng lão không cần nghe nhiều, hắn chỉ nghe đến đây thôi lòng hắn liền run lên, cơ thể hắn liền động động, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt đã như muốn khóc, lão rất kích động, cháu hắn, rốt cuộc đã có thể mở miệng, nhìn hành động vừa rồi, lão còn biết hắn thật sự còn hơn cả người bình thường.

Lão từng bước, từng bước run tiến về gần Đan, lão thật sự lúc này rất muốn chạm vào người hắn, sờ đầu hắn, vỗ về hắn, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn đến ánh mắt của hắn, lão giống như nhìn thấy một cái tồn tại tối thượng nào đó mà không bất cứ ai có thể khinh nhờn.

Đành ngậm ngùi, áp chế nỗi lòng mà ngồi cái ghế xem như là đối diện Đan.

- Xin hỏi, lão là gì của ta, nơi này là nơi nào? Lão cũng biết, ta chỉ vừa có ý thức không lâu, ta hoàn toàn chưa biết gì về xung quanh.

Đan chính là người thích nói thẳng vấn đề, không thích vòng vo, trước nhất hắn cần hỏi về thông tin chính rồi đến thông tin chỗ hắn đang ở, rồi thực lực người nơi này thế nào, ra sao,…mù thông tin là điều tối kỵ thứ nhất của hắn.

Lão nhìn hắn, mỉm cười

- Cũng phải, ta đúng là nên nói từ đầu các thông tin cho ngươi.

- Nơi chúng ta đang ở hiện là Ô Long trấn Lâm gia, Lâm gia ta chính là 1 trong 3 gia tộc lớn nhất và mạnh nhất trấn….

Lão niên cứ nói, còn Đan cứ nghe

Lát sau khi kết thúc một chuỗi câu chuyện từ Ô Long trấn, Lâm gia thực lực, số người, thân phận này nọ rồi hắn là ai, cha mẹ thế nào,….hắn hỏi một câu có vẻ như thăm dò - Ông ngoại, nơi này không hề có linh sư?

Trò chuyện hồi lâu, Đan cố gắng giả tạo đẩy tình cảm gắn thân thiết lại với nhau, vị Tam trưởng lão Lâm Ngục đơn nhiên là vui mừng không thôi, đến bây giờ đã vó chút quen, nên khi hắn nói “Ông ngoại” cũng không có gượng mồm (hắn cố ý), còn lão niên là một bộ hí hửng sau bao lần đau khổ chuyện con cháu. - Linh sư? Tường nhi à, ta đây chưa hề có nghe tới, mà bọn họ là người như thế nào, sao cháu lại quan tâm đến?

Lão thắc mắc, hai từ “linh sư” quả thật xa lạ với hắn.

Đan nhìn biểu cảm của lão, biết lão là không biết thật, hắn tựa suy nghĩ đã có những thông tin cần thiết

- À không có gì.

Hắn đưa tay lên trán xoa xoa chút

- Cháu cảm thấy hơi mệt, có lẽ cần nghỉ ngơi.

Rồi bỏ mặc lão niên mà di đến bên giường nằm xuống, hắn đang diễn.

- Được, cháu cứ nghỉ ngơi đi, ta cũng còn có việc, khi rãnh ta lại qua thăm.

Lão không hề nghi ngờ gì, thay vào đó còn có chút lo lắng, nhưng lại chợt nhớ đến công việc còn đang dang dỡ nên cũng đành lui ra để hắn tịnh dưỡng, tốt nhất là kêu một a hoàn đến chăm sóc cháu hắn liền tốt.

Nhẹ nhàng bước ra bên ngoài, lão đóng cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment